Sau khi các lãnh đạo rời khỏi, trong phòng làm việc dần khôi phục trật tự.
Có điều, vụ hỗn loạn ầm ĩ khi nãy có thể nói là lần đầu tiên xảy ra từ trước tới nay, cho nên bây giờ tất cả mọi người trong Đội Trọng án đều cảm thấy hoảng hốt, bất an, mất tập trung.
Một mặt là do Cục trưởng Châu đột nhiên bị điều chức, lãnh đạo mới vừa đến nhậm chức chưa được nửa ngày, mọi người2vẫn chưa kịp thích ứng. Mặt khác là vì Miêu Anh đã gây ra một vụ náo loạn rất lớn, cô dám đánh cả lên đầu của đội trưởng, thật khiến người ta quá bất ngờ.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Rõ ràng đội cảnh sát đã phá được vụ án Miên Lĩnh, bây giờ nên là lúc hưởng thụ vinh quang mới đúng. Nhưng sao đột nhiên mọi thứ lại trở nên hỗn loạn như thế?
Ban đầu, Đội Trọng án có một5mình Triệu Ngọc là đã đủ náo nhiệt rồi, vậy mà bây giờ lại có thêm một Miêu Anh nữa! Mà đáng sợ hơn là dường như hai người này còn đứng chung một phe! Một tên lưu manh biết đánh võ kết hợp với một người vừa giỏi võ vừa có văn hoá, thật sự là không còn gì đỡ nổi nữa!
Bây giờ Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ đã được đưa đến bệnh viện. Một người thì bị vỡ đầu, một6người thì vết thương ở chân tái phát, có lẽ họ sẽ phải ở lại trong bệnh viện vài ngày.
Mọi người đều đang âm thầm suy nghĩ xem Lưu Trường Hổ sẽ trả thù Miêu Anh thế nào? Bị cấp dưới đánh tơi tả như thế, thể diện của ông ta mất sạch hết rồi! Chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, có khi bây giờ đã viết xong cả thư tố cáo luôn rồi ấy chứ.
Xem ra lần5này Miêu Anh chết chắc rồi! Cô bị đuổi việc là cái chắc, chưa kể còn phải bồi thường một số tiền lớn, mà nếu xử lí không khéo thì có khi phải ngồi tù nữa ấy chứ!
Thế nhưng, mọi người nghĩ gì thì nghĩ, lúc này Miêu Anh vẫn đang ngồi trước bàn làm việc của mình, xử lí văn kiện một cách bình thản. Cô không hề bị ảnh hưởng gì bởi việc ra tay đánh người cả.
Triệu Ngọc ngồi đối3diện cô, mải mê suy nghĩ về chuyện của mình.
Theo lí mà nói, Miêu Anh đã giúp hắn đánh Lưu Trường Hổ một trận tơi bời, hắn vốn nên cảm thấy vui mừng mới phải. Nhưng vì Cục trưởng Châu đột nhiên bị điều đi chỗ khác, Cục trưởng mới lại cực lực ngăn cản bọn họ điều tra vụ án Khúc Bình, cho nên hắn không tài nào vui vẻ được nữa.
Với kinh nghiệm giang hồ lâu năm của mình, hắn biết trong chuyện này... có gì đó không ổn!
Ban đầu, những lời giải thích của Đường Triệu Long trong buổi họp có thể nói là khá thuyết phục.
Nhưng sau đó ông ta lại lập tức cử Lưu Trường Hổ đến để tiêu huỷ chứng cứ, rõ ràng là ông ta đã quá hấp tấp!
Thử nghĩ xem, Đường Triệu Long đã thu giữ hết những đoạn băng liên quan rồi. Cho dù muốn xoá những ghi chép về việc điều tra của mấy người Miêu Anh thì cũng không cần phải gấp gáp như thế, hoàn toàn có thể tiến hành theo trình tự bình thường mà!
Nhưng tại sao ông ta lại vội vã như thế?
Chẳng lẽ... ông ta có vấn đề?
Đường Triệu Long... cũng do đám hung thủ giết chết Khúc Bình cử đến sao?
Bà nội nhà nó...
Khi suy nghĩ theo hướng này, Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng!
Không phải chứ?
Nếu như ngay cả Đường Triệu Long cũng đứng chung một phe với bọn hung thủ, vậy thì việc này thật sự là quá nghiêm trọng rồi!
Tổ trưởng Khúc Bình của tôi ơi!
Rốt cuộc cô đã chọc phải tổ kiến lửa gì vậy!?
Chẳng bao lâu sau, Triệu Ngọc lại bắt đầu suy nghĩ về quẻ bói ngày hôm nay của mình.
Hôm nay hắn mở được quẻ “Chấn Cấn”. À phải rồi, Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra chuyện mình vốn định dùng đạo cụ để xử Lưu Trường Hổ, nhưng lại bị Miêu Anh giành trước. Vậy chẳng phải là quẻ Chấn hôm nay không còn tác dụng gì nữa?
Rõ ràng là địa vị và danh tiếng của mình đều đã bị Miêu Anh giành hết! Bây giờ mọi người đều có cái nhìn khác về cô, căn bản không biết gì đến mình nữa!
Chậc chậc...
Nếu quẻ Chấn đã không còn tác dụng, vậy còn quẻ Cấn thì sao?
Triệu Ngọc vốn tưởng rằng hôm nay có thể thu được tiến triển trong vụ án Khúc Bình! Bây giờ thì hay rồi, ngay cả cái bảng trắng cũng bị người ta bôi sạch, dữ liệu trên máy tính cũng bị xoá hết, vậy thì còn điều tra cái gì nữa chứ?
Haizz!
Cứ nghĩ đến vụ án này, Triệu Ngọc lại có cảm giác lực bất tòng tâm. Trước đây mỗi lần phá một vụ án gì đó, mình đều có thể tìm được điểm mấu chốt, nghĩ ra được một vài điểm sáng tạo!
Thế nhưng vụ án này lại khác hẳn những vụ án trước đây, manh mối hung thủ để lại quá ít, việc điều tra khó khăn vô cùng. Bây giờ lại còn bị một thế lực lớn mạnh như thế ngăn cản, chẳng lẽ thật sự không thể điều tra tiếp được sao?
Rốt cuộc là ai đã giết chết tổ trưởng Khúc Bình!?
Trong lúc Triệu Ngọc đang trầm tư suy nghĩ, những đồng đội phụ trách dò la tình báo đã lần lượt quay trở lại.
Trương Diệu Huy nói là Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ đã được đưa vào bệnh viện, Mao Vĩ không bị sao cả, nhưng đầu Lưu Trường Hổ thì bị khâu vài mũi. Lúc này ông ta đang liên lạc với người quen để họ tiến hành giám định là ông ta bị chấn thương nhẹ!
Mà thú vị là trong tiêu chuẩn giám định chấn thương nhẹ đã quy định rõ, vết thương của nạn nhân phải vượt quá sáu centimét mới được. Nhưng rõ ràng là vết thương của Lưu Trường Hổ không đạt chuẩn, vì thế ông ta còn định hối lộ bác sĩ để họ làm cho vết thương to ra!
Nghe đến đây, mọi người đều lên tiếng khuyên Miêu Anh, bảo cô mau tìm người đến để hòa giải. Nếu không, một khi Lưu Trường Hổ bị phán là chấn thương thì cô sẽ gặp khó khăn lớn.
Nhưng cô vẫn rất bình thản, thậm chí còn liên tục khen ngợi Lưu Trường Hổ, bảo là trong thời điểm mấu chốt thì nên tàn nhẫn với bản thân mình chút!
Các đồng nghiệp khác đều cảm thấy vô cùng lo lắng bất an, chỉ có Triệu Ngọc vẫn bình tĩnh. Hắn biết rõ bản lĩnh của Miêu Anh, cho dù Lưu Trường Hổ có tiến hành phẫu thuật đầu thì cũng không thể làm gì được cô cả.
Sau đó Tiểu Lưu lại báo tin là, cậu ta vốn định tìm lại bản sao tài liệu vụ án Khúc Bình trên hệ thống nội bộ, nhưng các nhân viên bên phòng máy lại bảo rằng Cục trưởng đã cử người đến xoá luôn cả bản sao tài liệu rồi.
Nghe được tin này, suy nghĩ của mọi người lại quay về vụ án Khúc Bình bị giết hại.
Cũng giống như Triệu Ngọc, mọi người đều cảm thấy tên Đường Triệu Long này có ý đồ xấu xa. Ông ta vội vàng tiêu huỷ chứng cứ như thế, trông giống như đang hoàn thành mệnh lệnh gì đó vậy!
Mặt khác, mọi người đều cảm nhận được một áp lực chưa từng có từ trước tới nay. Tất cả đều cho rằng việc điều tra vụ án này thật sự là quá khó khăn trắc trở, còn khó hơn cả lên trời nữa!
Chẳng lẽ... thật sự không còn cách nào khác để điều tra tiếp vụ án Khúc Bình sao?
Thế nhưng Miêu Anh lại không chịu thua, lập tức đưa ra một câu trả lời phủ định. Cô cho rằng, tuy bây giờ gặp phải rất nhiều trở ngại, chứng cứ đều bị mất hết, nhưng vẫn còn có một hướng có thể điều tra tiếp.
Đó chính là bắt đầu từ ngay trên người Khúc Bình! Đi điều tra về quá khứ của chị ta, xem mấy năm gần đây chị ta đã làm gì? Rốt cuộc chị ta chứng kiến được vụ việc nào lớn không? Hay là chị ta đang âm thầm điều tra vụ án lớn gì đó nên mới gặp họa sát thân?
Nghe Miêu Anh nói như thế, mọi người đều cảm thấy hăng hái hẳn, giống như đã bắt được một tia ánh sáng le lói giữa bóng đêm.
Nhưng không một ai ngờ được rằng họ vừa mới nhìn thấy được một tia ánh sáng yếu ớt, thì Trương Cảnh Phong lại chạy đến trước mặt họ một cách gấp gáp khẩn trương, tặng cho bọn họ một cái “đèn pin” to bự.
“Các anh em, tôi tìm được rồi!” Trương Cảnh Phong nhìn xung quanh một lượt rồi vội gằn thấp giọng, phấn khích nói với mọi người: “Tôi tìm được kẻ tình nghi rồi! Mọi người có từng nghe nói đến đội đặc nhiệm ‘Hồng Bát’ chưa? Tôi đoán... Mọi người chắc chắn không ngờ được đâu! Trong đoạn băng có hai người đã hãm hại Hầu Mãnh, một trong hai người đó chính là cảnh sát đặc nhiệm!!!”
Bình luận facebook