“Tôi có nghe nói.” Miêu Anh lên tiếng: “Lúc thành lập đội đặc nhiệm Hồng Bát, tôi vừa mới vào học ở trường cảnh sát. Năm đó, do tình hình chống khủng bố trên cả nước rất căng thẳng, Cục Cảnh sát Tần Sơn quyết định thành lập một tổ chức tương tự như đội Phi2Hổ của Hồng Kông để dốc hết toàn lực nhằm mau chóng ứng phó với việc khủng bố tập kích. Do mã số của đội này là 08, vả lại còn dùng mực đỏ để in ra nên mới được gọi là đội đặc nhiệm Hồng Bát. Nhưng mà... Theo tôi nhớ...” Miêu Anh vừa nghĩ5vừa nói: “Đội đặc nhiệm này duy trì không được bao lâu. Họ đã bị giải tán vì vấn đề cơ chế hoạt động rồi mà?”
“Quá đúng luôn!” Trương Cảnh Phong giơ ngón cái lên: “Lúc đó những người được chọn vào đội đặc nhiệm Hồng Bát đều là tinh anh trong đội cảnh sát, vả6lại ở đó còn có rất nhiều lính đặc công ưu tú! Khi ấy tổ chức này chỉ duy trì được một năm lẻ một tháng, sau khi giải tán, các thành viên được phân đến các đơn vị khác nhau. Có người thì làm huấn luyện viên của cảnh sát vũ trang, có người thì5làm cố vấn an ninh. Mà theo như truyền thuyết thì còn có một bộ phận tương đối xuất sắc được đưa đi làm đặc công và gián điệp!”
“Wow! Lão Trương, cái này cũng hơi lạc đề rồi nhỉ?” Lan Bác lắc đầu, nói: “Tôi không hiểu, những gì anh nói có liên quan gì đến3vụ án của chị Khúc?”
“Liên quan mật thiết đấy chứ!” Trương Cảnh Phong lại nhìn xung quanh một lượt rồi mới móc điện thoại của mình ra, nói với mọi người: “Chẳng phải Triệu Ngọc đã bảo tôi khôi phục lại đoạn video Hầu Mãnh bị hãm hại sao? Hai tên tội phạm trong đây đều đội hai cái mũ, trong đó có một người đeo khẩu trang còn một người thì không! Tôi đã nhờ chuyên gia khôi phục dữ liệu là anh Tất bên phòng điều tra những vụ án mất tích giúp đỡ. Anh ta căn cứ vào vóc dáng của người không đeo khẩu trang này, vẽ được một bức tranh.” Trương Cảnh Phong mở tấm ảnh lên: “Anh Tất nói là độ chính xác của bức tranh này có thể lên đến 70%. Mọi người xem...”.
Người xuất hiện trong bức tranh trông cực kỳ cao to vạm vỡ, quai hàm bạnh ra.
“Mấy hôm gần đây tôi không để ý đến việc gì khác cả mà dành hết thời gian để so sánh đối chiếu với các tên tội phạm có tiền án!” Trương Cảnh Phong lên tiếng khoe: “Nhưng tôi đối chiếu hết một lượt mà cũng không thu được kết quả gì! Mãi cho đến khi... tôi phát hiện được thứ này...”
Anh ta vừa nói vừa phóng to tấm ảnh ra, dùng tay chỉ vào bộ phận xương đòn của bức tranh, chỉ thấy là ở chỗ đó có một vệt màu đỏ không bắt mắt cho lắm.
“Chính vệt màu đỏ này đã cho tôi thấy được kỳ tích!” Trương Cảnh Phong giải thích một cách phấn khích: “Lúc đầu tôi còn tưởng rằng đó là vết bớt hay gì đó. Kết quả là, sau khi anh Tất áp dụng những phương pháp xử lí đặc biệt cho đoạn clip xong, anh ta bảo với tôi rằng đó là một logo được thêu trên áo!”
“Chắc hẳn tên tội phạm đã mặc một cái áo ba lỗ bên trong, mà trên chiếc áo đó lại thêu cái logo này! Nè...” Trương Cảnh Phong lật sang tấm ảnh tiếp theo: “Tuy chỉ thấy được một phần của logo, nhưng có thể chắc chắn rằng đây là một hình tròn. Nếu như là số ‘0” thì hơi dẹt một chút nên tôi nghi ngờ rằng đó là số ‘8’ viết theo kiểu Ả Rập!”
“Kết quả là, sau khi tôi nhập chữ số ‘8’ này vào mục tìm kiếm trong hệ thống mạng nội bộ thì đội đặc nhiệm Hồng Bát liền hiện ra! Mọi người nhìn xem, logo của đội giống y hệt logo trên áo người này!”
“Sau đó tôi đã lục được danh sách thành viên của đội đặc nhiệm, lập tức tìm được một người có chiều cao và vóc dáng phù hợp với người trong bức tranh!”
Nghe Trương Cảnh Phong nói đến đây, mọi người vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa cảm thấy lo lắng. Bởi vì tuy đội đặc nhiệm Hồng Bát chỉ tồn tại một thời gian ngắn trong giới cảnh sát Tần Sơn, nhưng danh tiếng của họ lại rất vang dội.
Bây giờ lại biết được rất có thể kẻ phạm tội là thành viên thuộc tổ chức đặc biệt này, tất nhiên mọi người đều cảm thấy ám ảnh và sợ sệt.
“À!” Trương Cảnh Phong vẫn rất vô tư. Anh ta lật sang tấm ảnh khác, mở một tấm ảnh 3x4 của người nào đó ra: “Chính là người này, Triệu Khánh! Năm nay 37 tuổi, xuất thân từ lính đặc công! Tôi tốn rất nhiều công sức mới tìm được một ít thông tin đại khái về hắn ta, còn về thông tin chi tiết thì không tài nào tìm được!”
Triệu Khánh!?
Triệu Ngọc nhìn kĩ lại thì phát hiện tên Triệu Khánh này quả thật là rất dữ dằn. Hắn ta để tóc ngắn kiểu quân đội, ánh mắt toát ra vẻ hống hách không ai sánh bằng, vừa nhìn vào đã thấy không phải là người hiền lành gì!
“Anh Trương!” Lan Bác nói với vẻ lo lắng: “Ngay cả anh cũng không tìm được thông tin chi tiết của hắn ta, vậy có phải tên này là đặc nhiệm gì đó không? Vậy... Chị Khúc Bình...”
“Nói chung không thể là gián điệp được!” Trương Cảnh Phong nói một cách tự tin: “Nếu không thì ngay cả chút thông tin sơ bộ này tôi cũng không tìm được rồi!”
“Triệu Khánh!” Miêu Anh cũng chăm chú xem tấm ảnh một chút rồi vội nói với mọi người: “Mọi người nghe đây, nhất định phải giữ kín bí mật! Cái lợi và cái hại của việc này, chắc mọi người đều đã biết rõ cả rồi! Nếu như để người ngoài biết được chuyện này, vậy tức là tên nội gián nằm trong số chúng ta!”
Các đồng nghiệp nghe xong đều xanh hết cả mặt.
Lúc này, ngoại trừ Triệu Ngọc và Trương Cảnh Phong ra, những người khác đều là thành viên tổ B, bao gồm Miêu Anh, Trương Diệu Huy, Tiểu Lưu và Lan Bác.
“Tiếp theo đây,” Miêu Anh dặn dò tiếp, “chúng ta phải điều tra thông tin người này một cách cẩn thận! Một khi có phát hiện gì mới thì phải báo ngay cho tôi biết, nhất định không được tự ý hành động, rõ chưa?”.
Mọi người gật đầu.
“Còn nữa.” Triệu Ngọc vội lên tiếng bổ sung: “Sau này ở chỗ làm cũng nên hạn chế bàn tán về vụ án của Khúc Bình! Đừng để cho bất kì người nào khác biết là chúng ta còn đang điều tra vụ án này!”
Mọi người lại gật đầu lần nữa.
“Thế nhưng...” Trương Cảnh Phong nói với vẻ khó xử: “Những thứ này là anh Tất đích thân làm giúp tôi đấy! Anh ta đã biết được chuyện này rồi!”
“Vậy thì thuyết phục anh ta đi!” Triệu Ngọc vội nói với Trương Cảnh Phong: “Mau phân tích cho anh Tất biết về lợi và hại, bảo anh ta cũng nhất định phải giữ kín chuyện này! Còn Lương Hoan và Lý Bối Ni, tạm thời cũng đừng nên nói cho hai người họ biết! Chuyện này càng ít người biết càng tốt!”
Trương Cảnh Phong tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lập tức gửi thông tin của Triệu Khánh cho Triệu Ngọc và Miêu Anh.
Phù...
Triệu Ngọc thở hắt ra một hơi. Thật không ngờ mọi chuyện lại càng lúc càng phức tạp.
Đột nhiên nhận được một thông tin kinh hãi như thế, hắn liền nghĩ ngay đến quẻ bói của mình. Vậy là quẻ Cấn hôm nay cũng đã phát huy tác dụng, không ngờ lại thật sự tìm được manh mối quan trọng trong vụ án Khúc Bình.
Chỉ là, manh mối quan trọng này lại khiến Triệu Ngọc càng cảm thấy rối bời hơn.
Nếu như tên Triệu Khánh này thật sự là người đã giết hại Khúc Bình, vậy thì vụ án này quả thật quá nguy hiểm rồi!
Nếu như Triệu Khánh là lính đặc công, vậy thì đồng bọn của hắn ta cũng không phải người hiền lành gì!
Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc cảm thấy như mình đang chơi với mìn vậy, không biết khi nào thì sẽ phát nổ! Nhưng sự an nguy của mình chỉ là thứ yếu, điều mà hắn lo lắng nhất là liệu đồng đội của mình có bị liên lụy hay không?
Tổ trưởng Khúc Bình đã hi sinh rồi, không thể để đồng đội nào khác gặp nguy hiểm nữa!
Vì thế, Triệu Ngọc hạ quyết tâm là phải đích thân đi tìm tung tích của tên Triệu Khánh này. Dù sao hắn cũng có hệ thống Kỳ Ngộ, khi gặp phải nguy hiểm gì có lẽ còn có thể ứng phó được. Cho dù thế nào, hắn cũng không thể để đồng đội gặp nguy hiểm!
Có lẽ bắt được tên Triệu Khánh này thì có thể điều tra rõ ràng vụ án của Khúc Bình rồi?
Vì vậy, sau khi tan ca, Triệu Ngọc không báo với ai cả mà trực tiếp đi tìm Triệu Khánh thông qua địa chỉ Trương Cảnh Phong đưa cho hắn.
Tuy nhiên, sau khi đến nơi hắn mới phát hiện, địa chỉ ghi trên bản lý lịch của Triệu Khánh đã quá cũ, nơi đó đã được tháo dỡ và biến thành công viên rồi!
Triệu Ngọc dứt khoát không chịu từ bỏ, hắn lại chạy đến khu vực lân cận để hỏi thăm những người già ở gần đó, xem họ có biết về tình hình cụ thể của việc tháo dỡ không?
Trên thế gian này ngập tràn những sự trùng hợp. Có những sự trùng hợp tạo nên duyên phận, có những sự trùng hợp lại phá vỡ duyên phận. Cái này được gọi là duyên sâu duyên mỏng...
Trong lúc Triệu Ngọc đang đi tìm manh mối, hắn không hề biết rằng thật ra Miêu Anh cũng đang làm chuyện y hệt mình!
Thì ra cả hai người bọn họ đều có cùng một suy nghĩ, cô cũng không muốn để vụ án nguy hiểm này làm liên luỵ đến đồng đội. Vì vậy, sau khi tan ca, cô cũng chuẩn bị một thân một mình đi điều tra tung tích của Triệu Khánh.
Có điều, Miêu Anh không có hệ thống Kỳ Ngộ nên cẩn thận hơn Triệu Ngọc nhiều. Trước khi rời khỏi Cục Cảnh sát, cô đã đi đến kho súng để lấy một cây súng trước!
Cũng giống với Triệu Ngọc, sau khi phát hiện nơi đó đã bị tháo dỡ, cô bắt đầu cầm theo tấm ảnh của Triệu Khánh đi vòng vòng hỏi thăm.
Hai người đều đi vòng vòng quanh công viên để nghe ngóng thông tin, nhưng một người đi bên trái, một người đi bên phải nên họ không hề gặp nhau.
Nhiều khi duyên phận chính là thế đấy! Lúc duyên sâu thì trong biển người mênh mông cũng có thể tìm thấy nhau, còn lúc duyên mỏng thì cho dù đứng trước mặt nhau cũng chỉ có thể đi ngang qua nhau mà thôi!
Trong lúc tìm manh mối, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã đi ngang qua nhau vài lần, nhưng do mỗi người đều đang tập trung vào công việc của mình nên không nhận ra nhau.
Có lẽ, nếu như hôm nay Triệu Ngọc mở được quẻ Khảm thì mọi thứ sẽ khác chăng?
Sau khi điều tra mãi mà không thu hoạch được gì cả, bọn họ đều quyết định dùng cơm tối tại nhà hàng ở gần công viên.
Có điều, Triệu Ngọc đã lựa chọn một quán lẩu nhúng đắt khách, còn Miêu Anh thì lại lựa chọn nhà hàng Tây khá yên tĩnh. Mà hai nhà hàng này lại chỉ cách nhau bởi một bức tường...
Bình luận facebook