Không biết tại sao Miêu Anh lại không chịu bắt máy. Trên đường đi đến giúp cô, Triệu Ngọc đã gọi rất nhiều lần rồi.
Ngoại trừ số điện thoại chính thức, Triệu Ngọc còn biết được một số khác của Miêu Anh, nhưng gọi rồi vẫn không ai bắt máy.
Tuy rằng Lý Bối Ni đã xác định được vị trí của cô, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, chỉ sợ cô sẽ xảy ra bất trắc gì đó.
Trên thiết bị định vị hiển thị là Miêu Anh đang ở con đường2thương mại tấp nập nhất ở khu vực thành cổ Tần Sơn. Điều khiến Triệu Ngọc lo lắng nhất, là vị trí của cô đã đứng yên ở đó rất lâu rồi!
Phóng to hết cỡ bản đồ ra, hắn chỉ có thể thấy được đó là một trung tâm thương mại tổng hợp, chứ không thể xác định được cô đang ở tầng mấy. Điều duy nhất có thể làm lúc này là đi đến đó tìm kiếm mà thôi.
Ui chao!
Triệu Ngọc vừa vội vàng phóng đi vừa trách móc Miêu Anh. Nhất định5là nữ ma đầu này đã tự mình đi điều tra án rồi, cũng không thèm thông báo cho tôi biết một tiếng nữa, đúng thật là liều lĩnh! Không biết tại sao cô lại đi đến nơi đó? Rốt cuộc cô ấy đang làm gì? Tại sao đã lâu như thế rồi mà vẫn không bắt máy? Sao lại đứng yên ở một chỗ lâu thế này?
Lần này Triệu Ngọc lái xe đến đó một mình. Đám người Trương Diệu Huy sợ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên họ đi đến kho6súng để nhận trang bị trước, chuẩn bị đi theo sau để hỗ trợ.
Triệu Ngọc cho xe chạy rất nhanh. Sau khi đi đến trung tâm thương mại đó, hắn bỏ luôn chiếc xe ở bên đường, không quan tâm đến chuyện gì khác nữa mà chạy vọt vào trong đó.
Lần này, hắn càng chạy càng khẩn trương, càng chạy càng lo lắng!
Miêu Anh à!
Cô tuyệt đối không được xảy ra chuyện! Cô là Miêu Nhân Phụng có một không hai, không ai có thể đánh lại cô. Cô nhất định không sao, không5sao...
Hôm nay vừa hay lại là cuối tuần, trong trung tâm thương mại đầy ắp người. Triệu Ngọc cứ chạy vọt đi như thế, liên tục đụng phải một vài người, chẳng bao lâu đã thu hút sự chú ý của bảo vệ.
“Này! Anh bị sao vậy?”
Đám bảo vệ vừa quát vừa đuổi theo hắn. Sau vài cuộc truy đuổi không thành, cuối cùng họ cũng họ cũng chặn được Triệu Ngọc ở chỗ thang máy nhờ liên lạc bằng bộ đàm. Nhưng hắn lại đưa thẻ cảnh sát của mình ra rồi quát3lên: “Cảnh sát điều tra án! Cút ra chỗ khác!”
Sau tiếng quát này, đám bảo vệ chỉ biết trừng mắt nhìn nhau, không dám ngăn cản tiếp nữa.
Trong khi đó, Triệu Ngọc chạy thẳng về phía thang cuốn. Nào ngờ hắn còn chưa kịp bước lên thang thì điện thoại bỗng reo lên.
“A... Anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Ái chà!
Triệu Ngọc chỉ đành đứng lại, mau chóng móc điện thoại ra nghe. Nào ngờ, vừa mới bắt máy xong thì hắn liền sững người ra, bởi vì giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia là của Miêu Anh: “Alô, Triệu Ngọc hả? Sao vậy? Lúc nãy anh gọi điện thoại cho tôi sao? Sao trong tài khoản của tôi lại có thêm nhiều tiền vậy? Có chuyện gì thế? Là do anh gửi cho tôi đấy à?”
“Trời đất! Bà nội nhà nó...” Nghe thấy Miêu Anh không sao, Triệu Ngọc bỗng mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, thở hổn hà hổn hển.
“Ơ kìa? Sao anh lại chửi tôi chứ!?” Miêu Anh khẩn trương.
“Bà cô ơi, cô đang làm gì vậy? Sao lại không chịu nghe máy?” Triệu Ngọc nói với vẻ buồn bực: “Cô có biết là tôi đi tìm cô đến nỗi sắp phát điên lên rồi không. Tôi còn tưởng là cô đã bị người ta diệt khẩu rồi chứ!”
“Trời trời, anh toàn nói những thứ không hay ho gì!” Miêu Anh khinh bỉ: “Tôi vốn đang đi tìm ‘người’ đó, nhưng tìm kiếm hết cả một ngày trời cũng không có manh mối gì, cho nên mới đi đến tiệm Anni để làm đẹp! Lúc nãy đang đắp mặt nạ, không thể nghe máy...”
“Trời đất, cô doạ tôi sợ chết khiếp rồi đây này biết không?” Triệu Ngọc lên tiếng oán than: “Tôi còn tưởng... còn tưởng là... Haizz... Đúng rồi, cô mau gọi điện thoại cho Trương Diệu Huy bọn họ đi, nếu không tí nữa họ sẽ mang theo súng AK xông đến đây đấy!”
“Không phải chứ?” Miêu Anh vô cùng ngạc nhiên: “Triệu Ngọc, từ lúc nào mà anh trở nên quan tâm đến tôi như thế chứ?”
“Tôi lúc nào mà chả quan tâm cô! Hai chúng ta đã hôn môi luôn rồi, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải chịu trách nhiệm với cô chứ?” Triệu Ngọc lập tức đáp trả bằng giọng điệu bỉ ổi của mình.
“Anh! Còn dám nói nữa... Cơ thể anh lại ngứa ngáy rồi phải không?” Miêu Anh hùng hổ uy hiếp hắn.
“Được rồi, được rồi! Tôi đang ở dưới lầu, chạy mệt muốn chết! Cô đó, mau gọi điện thoại cho Trương Diệu Huy đi, có nghe thấy chưa?” Triệu Ngọc thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi.
“À, được! Hừm... Nhưng mà...” Dường như Miêu Anh nhớ ra gì đó, vội nói: “Anh tuyệt đối không được lên đây, chỗ này là chỗ của con gái, ai nấy đều cởi trần cả, không để cho con trai vào đâu!”.
“Vậy sao?” Nghe được lời này, Triệu Ngọc bỗng ngưng thở hổn hển, vội ngẩng cao đầu và nói: “Vậy cô tuyệt đối đừng để họ mặc quần áo đấy, tôi đến liền!”
Vừa dứt lời, Miêu Anh còn chưa kịp lên tiếng mắng chửi thì Triệu Ngọc liền cúp máy cái rụp.
Trời đất ơi!
Triệu Ngọc dựa vào một cây cột, há miệng thở hồng hộc, cảm thấy hơi buồn bực trong lòng. Ầm ĩ cả buổi trời, hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió. Miêu Nhân Phụng này, cô ấy con mẹ nó cứ luôn hành động không theo lẽ thường, lại lựa đúng lúc này để đi làm đẹp! Để mình chạy đến nỗi... áo cũng ướt đẫm mồ hôi rồi...
Triệu Ngọc nhìn thang cuốn ở bên cạnh rồi khẽ thở dài.
Được rồi! Tuy rằng ngoài mặt hắn nói như thế, nhưng chắc chắn hắn không thể đi đến nơi chỉ dành cho con gái đó được rồi. Vậy mình còn đứng ở đây làm gì chứ?
Trong khi đó, đám bảo vệ lúc nãy còn ngẩn ngơ đang đứng kế bên Triệu Ngọc. Hắn bèn giả bộ nói: “Được rồi, giải tán hết đi, đã xong việc rồi! Phần tử khủng bố đã bị cảnh sát ở tầng trên bắt được, đi hết đi...”
Dứt lời, Triệu Ngọc lùa đám bảo vệ đi khỏi đó y như lùa đàn gà con vậy.
Mặt khác, do đột nhiên chảy nhiều mồ hôi như thế, hắn cảm thấy có hơi khát.
Ngó nghiêng xung quanh một lượt, cuối cùng hắn tìm được một siêu thị nhỏ trong toà nhà. Hắn bèn cất bước đi qua đó, định mua chai nước khoáng để uống giải khát.
Thế nhưng, khi hắn đi đến quầy bán đồ uống ướp lạnh trong siêu thị thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khá là quen thuộc.
Có hai cậu thanh niên ăn mặc loè loẹt, đầu tóc bù xù đang đứng trước quầy, lại còn vô tư uống mấy lon nước ấy, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Hai người này không chỉ ăn mặc loè loẹt mà còn xăm hình trên cổ và trên vai. Tuy rằng vóc dáng bọn họ trông khá yếu ớt, nhưng thái độ thì lại rất ngạo nghễ, hống hách.
Bọn họ trực tiếp lấy nước uống từ trên kệ xuống, có một người còn xé một cây xúc xích ra, vừa nhai vừa uống. Một người khác thì đã xử xong lon nước trên tay, lại vươn tay lấy một bình sữa bò, bắt đầu tu ừng ực...
Nhìn thấy cảnh tượng này, tuy khách hàng trong siêu thị đều tỏ vẻ không vui, nhưng không một ai dám nhìn thẳng hai người họ cả. Thậm chí ngay cả nhân viên trong siêu thị cũng chỉ đứng ở một bên, không dám đi lên phía trước để cản họ lại.
Ha ha...
Triệu Ngọc cầm bình nước khoáng trên tay, trong lòng cảm thấy hơi bồi hồi.
Nhớ lại trước đây, chẳng phải hắn cũng giống như thế sao? Lúc không có tiền, hở tí là hắn chạy vào siêu thị ăn chùa uống chùa, có lúc còn uống cả rượu bia. Sau khi uống say, thậm chí hắn còn nằm ngủ trong cửa hàng 24 giờ.
Nếu như có ai dám nói gì, hắn sẽ quậy càng dữ hơn, thậm chí còn đập phá đồ! Nếu như có ai báo công an thì hắn sẽ đi thẳng đến đồn công an chờ, sau khi được thả ra hắn sẽ quậy dữ hơn nữa, khiến cho các chủ tiệm nhìn thấy hắn đều phải run lẩy bẩy.
Nhưng mà, những thứ này đã là quá khứ rồi!
Bây giờ, mọi chuyện đều đã thay đổi!
Bây giờ ông đây chính là cảnh sát đấy!
Vì thế, Triệu Ngọc không thèm nhiều lời mà đi thẳng đến đó, đấm cho mỗi người một cú vào mặt, khiến bọn họ ngã sấp xuống đất! Cái tên đang uống sữa kia thậm chí còn phun cả sữa ra! Bọn họ nằm sấp dưới đất một lúc lâu rồi mới nhớ đến việc kêu đau.
Hắn lại tát cho mỗi người một bạt tai, sau đó đeo còng số 8 vào tay họ.
Nhìn thấy Triệu Ngọc đột nhiên ra tay đánh người, người trong siêu thị, thậm chí cả trong trung tâm thương mại đều tập trung đến đây để hóng chuyện.
“Cảnh sát!” Triệu Ngọc đưa thẻ cảnh sát ra, nói với hai tên côn đồ mặt mũi bầm tím, má đỏ sưng tấy: “Hai người bị bắt rồi! Hai người phạm phải... Hừm... Phạm phải tội ăn uống lung tung trong siêu thị!”
Hắn vừa nói xong, một bà chị đứng kế bên đang nhai singgum bị doạ cho giật nảy mình, vội nhả bã vào trong tay mình.
“Sếp, chúng tôi sai rồi. Chúng tôi... thanh toán được không?” Không ngờ hai tên côn đồ này yếu đuối vô cùng, lập tức lên tiếng xin tha.
“Thanh toán... cũng được!” Triệu Ngọc vặn nắp chai nước khoáng ra rồi tu ừng ực, lên tiếng dặn dò: “Đừng quên thanh toán thêm một chai nước khoáng!”
Nói xong, hắn mở còng tay cho họ rồi giám sát họ tính tiền.
Lúc này, đám người đứng gần đó nhìn thấy vẻ chính nghĩa của Triệu Ngọc thì đều đồng loạt vỗ tay tung hô hắn. Người này khen hay, người kia lại bảo là hết sức sảng khoái...
Không cần phải nói, mặc dù chuyện này rất nhỏ nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy khá thoả mãn. Thế nhưng, trong lúc thoả mãn lòng hư vinh của mình, hắn bỗng đưa mắt nhìn về phía hình xăm trên người hai tên côn đồ.
Trong thoáng chốc, một suy nghĩ kì quái hiện lên trong đầu hắn.
Đúng rồi!
Hôm nay mở được quẻ “Đoái Cấn” mà! Quẻ Đoái thì quá dễ hiểu, tài khoản của mình sắp đạt đến chín triệu luôn rồi. Vậy còn... quẻ Cấn thì sao? Có phải mình sẽ nhận được một vài manh mối gì đó không?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng sải bước lên trước, kéo hai người kia lại. Sau đó, hắn mở hình Triệu Khánh trên điện thoại mình ra, hỏi: “Hai người có quen biết người này không?”
Hai người kia cố gắng hé đôi mắt sưng húp của mình ra, nhìn hết một lúc lâu rồi đồng loạt lắc đầu.
Không quen biết!
Triệu Ngọc cảm thấy khá thất vọng. Hắn đang định cất điện thoại vào thì có một bà thím tốt bụng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Sếp à, cậu cần tìm người sao? Để tôi xem thử nào?”
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên mới nhận ra xung quanh có rất nhiều người! Hắn nghĩ thầm trong lòng, cũng phải, càng đông càng mạnh, nếu vậy thì để mọi người cùng xem thử vậy!
Vì thế, hắn đưa hình của Triệu Khánh cho mọi người xem. Nhưng cả đám đông đã xem hết một lượt rồi mà vẫn không tìm ra ai quen biết với hắn ta cả, ai nấy đều lắc đầu lia lịa.
Phù...
Thôi bỏ đi!
Triệu Ngọc từ bỏ hi vọng.
Xem ra trên đời này không thể có chuyện trùng hợp như thế được!
Lúc này, hai tên côn đồ móc một hồi cũng chẳng móc được bao nhiêu đồng ra cả. Triệu Ngọc thấy vậy thì khẽ mỉm cười rồi rút một tờ tiền một trăm đồng ra, đưa cho nhân viên ở quầy thu ngân.
“Được rồi, những thứ mà hai người họ làm hư đều tính hết cho tôi đi!”
Hả!?
Hai tên côn đồ sững người ra, nữ thu ngân cột bím tóc đuôi ngựa cũng cảm thấy khó hiểu. Cô ta vội ấp a ấp úng nói: “Không cần, không cần nhiều thế đâu! Hay là thôi đi vậy!”
“Không thể thôi được! Tôi là cảnh sát nhân dân, phải vì dân phục vụ, làm sao có thể để cho tài sản của quần chúng nhân dân bị tổn hại được chứ? Cầm lấy đi, không cần phải thối tiền nữa!” Triệu Ngọc nói những lời chính nghĩa này một cách hết sức hiên ngang lẫm liệt, thậm chí ngay cả mình cũng nổi cả da gà.
Lần này, đám người xung quanh càng kính nể hắn hơn, hai tên côn đồ cũng xấu hổ vô cùng.
Ánh mắt nữ thu ngân nhìn Triệu Ngọc ánh lên sự sùng bái. Một lúc lâu sau cô ta mới ngượng ngùng đưa tay nhận tiền.
“Hừm...” Triệu Ngọc vẫn còn cảm thấy hơi khát, bèn chỉ vào cái quầy phía sau lưng nhân viên thu ngân, nói: “Phiền cô lấy giùm tôi thêm một chai nước khoáng!”
“Được được...”
Nữ thu ngân vội vội vàng vàng lấy chai nước đưa cho hắn. Nào ngờ, ngay khi cô ta vừa cúi xuống để tính tiền, do điện thoại của Triệu Ngọc đặt ngang trên quầy thu ngân nên cô ta vô tình nhìn thấy tấm ảnh trên đó.
“Ủa?” Không ngờ nữ thu ngân đột nhiên sững người ra trong chốc lát, sau đó nói với vẻ không chắc chắn: “Người này trông quen quá?”
“Gì cơ?” Hai mắt Triệu Ngọc sáng rực lên, vội giơ điện thoại lên trước mặt cô ta.
“Ừm... Ừm...” Nữ thu ngân suy nghĩ một hồi rồi mới đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: “Người này... hình như lúc nãy mới thanh toán tiền ở chỗ tôi!? Tôi... Tôi nhìn thấy... anh ta... anh ta đã vào...” Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào tiệm bánh kem ở đối diện, nhưng vừa mới giơ ngón tay lên thì đột nhiên giật nảy mình. Cô ta hét lên: “Ủa? Đó... chẳng phải đang ở đó sao? Người kia kìa phải không!?”
Bình luận facebook