Thật ra từ lúc Lương Hoan nói với Triệu Ngọc là tiền thưởng có thể sẽ được phân chia lại thì hắn đã nghĩ ra cách này rồi.
Nếu như hắn vẫn hành động theo cảm tính giống như trước, dẫn theo các cảnh sát điều tra khác đi gây chuyện với Cục trưởng, thì chẳng những không giải quyết được vấn đề, mà ngược lại còn vướng vào một đống rắc rối.
Vì thế, chi bằng đổi lại cách suy nghĩ, giải2quyết vấn đề từ một hướng khác.
Từ sau khi phá được vụ án Miên Lĩnh, cho dù là Lương Vạn Càn, ông Đào hay người nhà các nạn nhân khác, bọn họ đều từng bày tỏ sự cảm kích của mình đối với Triệu Ngọc.
Những người này đều là những nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh ở Tần Sơn, đã tung hoành trên thương trường bấy lâu nay, người nào cũng có một cặp mắt tinh tường lõi đời.5Sau khi biết được đầu đuôi quá trình phá án của vụ án Miên Lĩnh, trong lòng bọn họ đều hiểu rằng ai mới là người đã thật sự giúp họ, ai mới là người đáng để họ thấy mang ơn nhất!
Vì thế bọn họ đều đã hứa hẹn với Triệu Ngọc, nếu như sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, bọn họ chắc chắn sẽ giúp hết mình.
Chính vì vậy mà sau khi Triệu Ngọc gọi điện thoại cho6ông Đào, ông ta đã lập tức chạy đến Cục Cảnh sát, lấy lại số tiền thưởng hai triệu.
Lương Vạn Càn nói rất đúng, ý muốn của bọn họ là dùng số tiền này để thưởng cho những cảnh sát điều tra và cảnh sát hình sự đã bỏ công ra để phá án. Nhưng bây giờ họ lại biết được rằng rất có thể nó sẽ được dùng cho mục đích khác, đương nhiên là sẽ cảm thấy vô cùng5phẫn nộ.
Nếu vậy, bọn họ thà tặng số tiền đó cho Triệu Ngọc còn hơn!
Hiện giờ hai triệu tiền thưởng đã giải quyết xong, nhưng Triệu Ngọc không ngờ rằng Lương Vạn Càn lại đưa cho mình thêm tám triệu nữa hòng đổi lấy thông tin của Hách Gia Tuấn.
“Ông Lương, ý ông là sao vậy?” Triệu Ngọc nhìn tấm thẻ vàng trên bàn, hỏi lại một câu.
“Cảnh sát Triệu, tôi đã nói rồi, tôi chỉ cần biết nơi ở của3Hách Gia Tuấn. Còn những chuyện khác, cậu không cần phải bận tâm!” Lương Vạn Càn nghiêm mặt lại.
Triệu Ngọc đưa mắt nhìn qua ông Đào trước, khi thấy ông ta không hề định cản lại thì mới quay sang nói với Lương Vạn Càn: “Ông Lương, quy tắc giang hồ, tự làm tự chịu, vợ con không liên quan. Nếu như ông ra tay với Hách Gia Tuấn, vậy...”
“Cảnh sát Triệu! Tôi không có nói gì thêm, cậu cũng không hề hay biết gì cả! Tôi chỉ cần cậu đưa địa chỉ của cậu ta cho tôi, những chuyện khác cậu không cần phải bận tâm!” Lương Vạn Càn nói tiếp: “Hay là vậy đi. Nếu tám triệu không đủ, cậu có thể tự ra giá!”
Phù...
Thoắt cái, bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên ngưng trọng hẳn, ngay cả Triệu Ngọc cũng cảm thấy khó thở.
Hắn chăm chú nhìn Lương Vạn Càn một hồi, sau vài giây mới đưa ra quyết định. Hắn đặt tấm thẻ ngân hàng mà ông Đào đưa cho hắn lại lên bàn, sau đó nghiêm nghị nói: “Được! Tôi ra giá, hừm...” Hắn đẩy tấm thẻ ngân hàng về phía ông cụ Lương: “Tôi dùng hai triệu để đổi lấy mạng sống của Hách Gia Tuấn!”
“Hả!?”
“Cậu...”
Lương Vạn Càn và ông Đào đều giật nảy mình, nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt khó hiểu.
“Cảnh sát Triệu, cậu... cậu đang...” Lương Vạn Càn run rẩy nói: “Tại sao cậu phải làm như thế?”
“Ông Lương, ông Đào!” Triệu Ngọc nói bằng giọng đầy chính trực: “Tôi xin hai người hãy nghe tôi kể một vài câu chuyện trước, được không?”
Vài giây trôi qua, hai người họ đều không có ý kiến.
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy tôi nói đây! Nhớ lại lúc phá án, khi tôi đã xác định được Hách Cương chính là nghi phạm rồi nhưng khổ nỗi không có bằng chứng xác thực, tôi từng nghĩ đến việc bắt cóc Hách Gia Tuấn để thúc ép ông ta!”
Nghe được lời này, Lương Vạn Càn và ông Đào đều giật nảy mình, trong lòng cực kỳ xúc động.
“Vì thế, tôi dốc hết toàn lực để điều tra hành tung của Hách Gia Tuấn! Thế nhưng...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Đợi đến khi thời cơ chín muồi, tôi lại không thể ra tay! Tuy đó chỉ là một vụ bắt cóc giả thôi, nhưng tôi... không có cách nào ra tay được!”
“Tại sao?” Ông Đào lên tiếng hỏi.
“Khi tập đoàn Dung Thiên xây trung tâm thương mại Hải Vận, Hách Cương đã dựa vào điều luật chính phủ để cưỡng chế tháo dỡ một hộ dân không chịu di dời! Bốn người thuộc gia đình đó rơi vào cảnh không nhà không cửa, lang thang ở đầu đường xó chợ. Kết quả là Hách Gia Tuấn đã giấu cha anh ta, đưa cho họ một số tiền sinh hoạt. Sau đó anh ta còn liên lạc với Cục Dân chính, để họ có thể vào ở trong nhà cho thuê giá thấp.”
“Tháng tư năm ngoái, ở Lan Bình xảy ra động đất. Ngay hôm sau Hách Gia Tuấn đã chạy đến đó để hỗ trợ rồi. Anh ta vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, thậm chí còn cứu được rất nhiều người! Giới truyền thông không hề hay biết chuyện này, thậm chí ngay cả Hách Cương cũng không biết!”
“Vài hôm trước, có một thứ trông như bom xuất hiện ở trong công ty khoa học kỹ thuật Thiên Long. Tôi đích thân nhìn thấy Hách Gia Tuấn không màng đến an nguy của mình, chạy đến cứu một đứa bé trai sắp chạm vào quả bom...”
“Vẫn còn rất nhiều những câu chuyện như thế nữa!” Triệu Ngọc nói: “Đôi khi tôi cũng nghĩ vẩn vơ, không biết có phải Hách Gia Tuấn đang trả nợ thay cho cha anh ta không?”
Nghe đến đây, Lương Vạn Càn và ông Đào chỉ giữ im lặng, không hề lên tiếng nói gì cả.
“Hai vị, oan oan tương báo bao giờ mới dứt... Tôi hiểu được tâm trạng của hai người, tôi cũng biết là,” Triệu Ngọc lên tiếng khuyên giải: “chắc chắn hai người hiểu rõ đạo lý này hơn tôi! Vì thế...”.
“Rầm!” Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì Lương Vạn Càn đã đấm mạnh tay xuống bàn. Cả người ông cụ run lẩy bẩy, nước mắt tuôn trào: “Tôi không phục! Tôi còn từng ngồi ăn cơm chung với Hách Cương, bàn bạc về việc hợp tác! Nhưng lại không ngờ rằng, người ngồi trước mặt tôi đây lại là tên hung thủ đã giết chết con gái tôi! Chính là cái tên ác quỷ đã phạm phải tội ác tày trời trong vụ án Miên Lĩnh! Tôi không phục! Tại sao con tôi bị ông ta hại chết rồi, nhưng tôi lại không thể bắt con của ông ta chết chung chứ? Chỉ có tận mắt trông thấy tên khốn nạn ấy phải trơ mắt nhìn chính con trai mình bị giết, thấy mình bị tuyệt tử tuyệt tôn, tôi mới... tôi mới...”.
“Ông mới thế nào!?” Triệu Ngọc đột nhiên quát lên: “Hách Gia Tuấn bị ông giết chết, Hách Cương tuyệt tử tuyệt tôn, như vậy ông mới chết yên lòng được à? Hay là trong lòng sẽ vui sướng hơn? Ngoại trừ cảm giác tội lỗi ra, ông còn có thể nhận được gì từ cái chết của Hách Gia Tuấn chứ? Hả? Con gái của ông có sống lại được không?”
“Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ...” Trong lúc kích động, Lương Vạn Càn bỗng ho sặc sụa. Ông Đào vội vươn tay vỗ nhẹ lên lưng ông cụ.
“Ông Lương, hay là... để tôi chỉ cho ông một cách trả thù! Có lẽ ông có thể đạt được mục đích báo thù của mình, mà vẫn cảm thấy an nhiên tự tại!” Nào ngờ, Triệu Ngọc đột nhiên đổi chủ đề, bật ra một câu thế này.
Nghe được lời này, Lương Vạn Càn vội vàng cố gắng ngừng ho. Ông ta ngẩng đầu lên, hỏi: “Gì... cách gì cơ?”
“Có cơ hội...” Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: “Hãy tiếp xúc với Hách Gia Tuấn nhiều hơn, nhận anh ta làm con nuôi. Để sau này anh ta nuôi ông lúc về già, đưa tang cho ông...”
“Gì cơ!?”
Suy nghĩ này của Triệu Ngọc đúng thật là hoang đường nhất thế gian, khiến cho Lương Vạn Càn và ông Đào đều sững người ra.
“Con... Con nuôi?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cười nói: “Hai người đều là doanh nhân thành đạt, hãy suy nghĩ khác đi, làm ra những hành động mà người thường không ai làm! Ông thử nghĩ xem, trước khi bị tử hình, Hách Cương đột nhiên nhận được tin báo là con trai ruột của mình đã được ông nhận làm con nuôi. Ông nghĩ đi! Có phải là Hách Cương sẽ chết không nhắm mắt? Trong lòng ông ta sẽ bị tổn thương đến nhường nào? Có phải giống như đang dùng dao để xẻo thịt ông ta không?”
“Cậu...” Lúc này, ánh mắt Lương Vạn Càn nhìn Triệu Ngọc cũng trở nên vô cùng phức tạp. Chàng trai trẻ trước mặt ông ta vừa giống thiên sứ lại vừa giống ác quỷ.
“Hách Cương chết rồi, tập đoàn Dung Thiên cũng sẽ sụp đổ theo!” Triệu Ngọc lại nói tiếp: “Ông Lương, ông có tài lực hùng hậu, đầu óc minh mẫn, bây giờ chính là lúc tốt nhất để ông phát triển sự nghiệp! Hách Gia Tuấn làm con nuôi của ông, vậy không phải sau này tập đoàn Dung Thiên... Ái chà... Các ông đều là người sành sỏi trong kinh doanh, tôi sẽ không nói thêm về những việc làm ăn này nữa, vì tôi không rành... Ha ha...”
Ông trời ơi...
Những lời này của Triệu Ngọc đã khiến cho Lương Vạn Càn tỉnh ngộ, đột nhiên cảm thấy phấn khích vô cùng... Ông ta không tài nào ngờ rằng một cảnh sát tầm thường lại có tầm nhìn rộng mở, ý nghĩ thấu đáo và sâu xa như thế...
Lương Vạn Càn nhìn sang ông Đào. Dường như hai người họ trao đổi ý kiến với nhau một chút xong rồi đồng loạt gật đầu.
“Cảnh sát Triệu!” Không ngờ ông Đào cúi người xuống trước mặt Triệu Ngọc, nói với vẻ kích động: “Cậu không hổ danh là tấm gương sáng trong đội cảnh sát. Chúng tôi may mắn lắm mới có thể gặp được một người cảnh sát tốt như cậu! Nếu như năm xưa cũng gặp được một người như cậu, e rằng đã không xảy ra vụ án Miên Lĩnh rồi! Cám ơn cậu! Xin chân thành cám ơn cậu!”
“Tốt! Tốt lắm!” Lương Vạn Càn đưa hai tấm thẻ cho Triệu Ngọc: “Người làm ăn như chúng tôi rất xem trọng chữ tín. Chúng tôi đã nói sẽ đưa mười triệu tiền thưởng thì bảo đảm đưa đủ không thiếu một xu! Cảnh sát Triệu, cậu cứ nhận hết đi!”
“Chuyện này... Làm vậy sao được!?” Triệu Ngọc bỗng cảm thấy mình như bị thứ gì đó thiêu đốt đến cháy khét. Niềm vui sướng đến quá đột ngột khiến hắn không kịp hoàn hồn.
“Chút tiền này không là gì cả!” Lương Vạn Càn nói với vẻ kiên quyết: “Cậu xứng đáng được nhận nó! Lương Vạn Càn tôi cũng tâm phục khẩu phục!”
“Đừng đừng đừng... Không có công không thể nhận lộc... Sao mà làm thế được...” Triệu Ngọc vừa lên tiếng từ chối vừa nhích người về phía trước, đến nỗi bàn tay sắp chạm vào hai tấm thẻ luôn rồi!
“Gì mà ‘không có công không thể nhận lộc’ chứ?” Lương Vạn Càn giơ gậy lên, sốt ruột quát to: “Cầm lấy đi! Vì chuyện này, thậm chí cậu còn bị trúng đạn đấy! Đưa cậu nhiêu đây tôi vẫn thấy ít, không đủ để bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi!”
“Vậy... Vậy...” Triệu Ngọc chau mày lại, ra vẻ như mình bị ép đến nỗi buộc lòng phải nhận: “Vậy... Mật khẩu là gì?”
“Ha ha...” Nghe hắn hỏi câu này, ông Đào và Lương Vạn Càn đều cảm thấy vô cùng vui mừng. Lương Vạn Càn chống gậy, nói với vẻ kích động: “Cảnh sát Triệu, nếu như có một ngày nào đó cậu cảm thấy ở bên đội cảnh sát không vui vẻ gì nữa, vậy thì hãy mau chóng chuyển sang chỗ tôi. Tôi luôn chào đón cậu!”
Bình luận facebook