7.
Giang Yển đột nhiên bật cười.
Lần này là cười thật.
Cười một cách rất rõ ràng.
Còn cười rất lâu nữa.
Làm tôi cũng ngơ ngác luôn.
Anh ấy nói :" Đường Tuế Tuế, em đang nghĩ cái gì vậy "
Anh ấy mở của xe rồi bước xuống.
Tôi nhìn theo bóng lưng của Giang Yển.
Trên đỉnh núi lưa thưa vài ngọn đèn, so với hoàng hôn và cảnh trời đêm cũng coi là không tệ, bầu trời có rất nhiều sao, cũng khá lãng mạn.
Tôi hơi thất thần.
Đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh của vô số chiếc xe đang đi tới.
Một, hai,...mười chiếc xe ô tô dừng lại và đỗ ngay cạnh xe của Giang Yển.
Đây là muốn làm gì chứ?
Tôi thấy một đám toàn trai gái trẻ tuổi, quần áo thời thượng bước xuống xe.
Bọn họ và Giang Yển nói vài câu.
Sau đó Giang Yển quay sang tôi, nói:
" Tối nay, tôi và vài người bạn sẽ hẹn nhau cùng đua xe, bạn tôi có bạn gái đua rất giỏi, tối nay em giúp tôi thắng cô gái kia, giúp tôi giữ thể diện, tôi sẽ miễn cưỡng tin là em thật sự thích tôi "
Đây là muốn tôi lấy mạng sống của mình ra chứng minh sao?!
Tôi nhìn Giang Yển, không nói lên lời.
Hệ thống còn ở bên tai tôi lạnh lùng nói:
" Tôi đã sớm nói, tên Giang Yển này so với Tống Trì còn khó công lược hơn nhiều, hắn là một người có tâm lý biến thái "
" Không thích thì thôi vậy ", Giang Yển không miễn cưỡng, quay người rời đi.
" Được ". Tôi đồng ý, Giang Yển ngây người một lúc rồi lại cười.
Có lẽ anh ấy cũng chẳng đặt kì vọng vào tôi.
Hệ thống lại cảm thán bên tai tôi:
" Tôi cũng chỉ có thể hi vọng ông trời bảo vệ cho cô thôi "
Tôi ngồi vào xe.
Chiếc xe bên cạnh cũng có một cô gái đang ngồi.
Có lẽ cô ta đã sớm có tính toán, lúc quay đầu lại nhìn tôi, cô ta còn giơ ngón tay giữa lên để khiêu khích tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, ổn định nhịp thở.
Sau hiệu lệnh bắt đầu.
Những chiếc xe bên cạnh tôi lần lượt xuất phát, chớp nhoáng đã bỏ lại tôi một đoạn xa.
Tôi đạp ga, nhanh chóng đuổi theo.
Tim đập mỗi lúc một mạnh.
Trước giờ tôi chưa từng lái xe nhanh đến vậy.
Tôi thậm chí còn cảm thấy cả cơ thể như muốn bay theo luôn vậy.
" Kí chủ, cô sắp không nhìn thấy đèn sau của hai chiếc xe kia rồi ".
Hệ thống nhắc nhở.
Tôi nghiến răng.
Tiếp tục tăng tốc.
" Kí chủ, đằng trước có ngã rẽ ".
Tôi không hề giảm tốc độ.
Chiếc xe đi qua ngã rẽ, cơ thể tôi thiếu chút nữa thì văng ra ngoài.
" Kí chủ, tốc độ của cô đã đạt đến 180, vượt quá năng lực phạm vi của cô rồi "
Tôi vẫn tiếp tục đạp ga, gia tăng tốc độ.
" Kí chủ, cô chỉ cách hai xe phía trước chưa tới 50m nữa "
" Kí chủ, tốc độ xe của cô đã đạt tới 220 "
" Kí chủ, cô đã theo kịp hai xe phía trước, tốc độ đạt 280 "
" Kí chủ, cô đã vượt qua hai xe còn lại, dường như đang dẫn đầu "
" Kí chủ, cô đã dẫn đầu rồi, mau chóng dừng xe lại, tốc độ bây giờ của cô đã là 310 "
" Kí chủ! Kí chủ! Phía trước có khúc ngoặt , với tốc độ này sẽ rất nguy hiểm, mau dừng lại! Mau mau dừng xe lại! "
Hệ thống điên cuồng nhắc nhở bên tai tôi.
Tôi nhìn về khúc cua ở phía trước.
Tôi biết tôi nên dừng xe lúc này, nhưng chân tay cứ cuống hết lên, căn bản không dừng lại được.
Tôi cứ mở to mắt như vậy mà nhìn chiếc xe đang mất lái lao vào khúc cua
.....……
8.
Két…két!
Âm thanh như xé toạc không khí vang lên, tiếng đạp phanh điên cuồng.
Tiếp sau vang lên tiếng xe bị va chạm mạnh.
Đầu xe tôi đâm vào hành lang an toàn.
Đầu tôi cũng đập mạnh vào vô lăng.
Nhưng ở khoảnh khắc sinh tử, tôi đã kịp dừng chiếc xe lại.
Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi, cả tôi và chiếc xe sẽ cùng lao xuống.
Hệ thống có lẽ bị tôi doạ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi.
Thật lâu không lên tiếng nữa.
Vì đầu tôi bị va đập mạnh nên cả người đều có cảm giác choáng váng.
Chỉ cảm nhận được có người ở ngoài không ngừng đập cửa xe.
Thoáng nghe thấy tiếng Giang Yển vừa tức giận mắng:" Đường Tuế Tuế, cmn, em không cần mạng nữa sao?! Mở cửa ra! mau mở ra! "
Tôi gắng gượng mở cửa xe.
Nhìn Giang Yển đến hốc mắt cũng đỏ hoe.
Có lẽ vì hành động của tôi đã làm anh ấy sợ hãi, gấp gáp đến suýt khóc.
" Còn sống không? ", anh ấy hỏi tôi.
Tôi nhìn anh ấy cười.
Nụ cười này.
Một dòng máu đỏ chảy từ trên trán tôi xuống.
Tôi nói:
" Giang Yển, tôi thắng rồi "
" Đồ ngốc " Giang Yển lại mắng tôi.
Anh ấy cúi người, cởi dây an toàn ra khỏi người tôi, ôm tôi từ xe đua xuống.
Tôi ngất đi.
Nhưng trước khi tôi ngất, tôi dùng hết sức lực nói:
" Giang Yển, anh nhất định phải, nói lời giữ lời đấy nhé...."
........................
Lúc tỉnh lại, tôi lần nữa nằm trong bệnh viện.
Tôi cử động cơ thể.
" Đừng cử động, bác sĩ nói em bị chấn thương não bộ! "
Bên tai truyền đến lời nói nghiêm khắc.
Tôi quay đầu thì nhìn thấy Giang Yển.
Tôi có chút nghi hoặc, sao anh ấy lại ở đây chứ.
" Bị đập đầu nên ngốc rồi ? " , Giang Yển nhíu mày, ánh mắt chăm chăm nhìn tôi.
Lúc này tôi mới nhớ ra, tối qua tôi cùng với Giang Yển đi đua xe, sau đó thì xảy ra va chạm.
" Không có, tôi rất tỉnh táo". Tôi vội nói
" Tôi vẫn nhớ anh từng nói nếu tôi thắng thì anh sẽ tin tôi thật lòng thích anh "
Giang Yển mím chặt môi, không đáp lời.
" Chắc không phải anh tính nuốt lời đấy chứ? ". Tôi căng thẳng hỏi anh ấy.
Tôi đã phải dùng cả tính mạng của mình để đổi đó.
Kỳ thực lúc ấy, tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ thắng.
Chỉ là lúc bắt đầu lái xe, bản thân có chút niềm tin.
Tôi nghĩ rằng nếu công lược Giang Yển không thành công thì cũng ch.ết, chi bằng cứ dùng hết sức cược một ván.
Cuối cùng cược thắng rồi, con người này chắc không phải muốn quỵt luôn đấy chứ?!
" Đường Tuế Tuế", Giang Yển đột nhiên nghiêm túc gọi tên tôi, " Có phải em thích Tống Trì đúng không? "
" Bây giờ tôi thích anh "
" Nếu em thật sự thích Tống Trì, tôi có thể giúp em ". Giang Yển giống như không hiểu những gì tôi nói.
" Coi như thù lao cho việc em đua xe thắng tối qua..."
" Giang Yển, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, bây giờ tôi không thích Tống Trì nữa, tôi chỉ thích anh ". Tôi thật sự chịu thua luôn mà.
Hai anh em nhà này đều mắc bệnh gì không thế?
Đều không nghe người khác nói gì luôn sao?
Tôi nói tôi không thích Tống Trì, Tống Trì nhất quyết không tin.
Tôi nói tôi thích Giang Yển, Giang Yển sống ch.ết không tin lời tôi.
Thật là lãng phí công sức.
" Tình cảm em dành cho Tống Trì, mọi người ai cũng biết"
" Nhưng việc tôi theo đuổi Tống Trì không thành, mọi người càng thấy rõ ". Tôi nhìn Giang Yển.
" Vậy nên tôi từ bỏ rồi, tôi bây giờ chỉ thích anh thôi "
" Thay lòng nhanh đến thế sao? ". Ánh mắt Giang Yển lạnh lùng.
Rõ ràng là vẫn không tin tôi.
" Giang Yển, tôi chỉ muốn hỏi, lời nói hôm qua của anh còn tính không? "
Tôi không muốn tranh luận nhiều với Giang Yển.
Chuyện tình cảm quả thật là cần nhiều thời gian để chứng minh.
Giang Yển trầm ngâm một lúc, dường như đang suy nghĩ và do dự, lúc sau mới nhẹ nói.
" Ừm "
9.
Tôi vui mừng, kích động hỏi:
" Vậy bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau rồi chứ? "
" Đường Tuế Tuế, em nghĩ nhiều rồi ", Giang Yển cười lạnh.
" Tôi chỉ nói tôi sẽ tin em thích tôi, nhưng chưa từng nói sẽ giao du với em. Dù sao thì có nhiều cô gái thích tôi như vậy, sao tôi cần qua lại chứ?! "
"......." Thật là muốn chửi người mà.
" Ngoan ngoãn nằm ở đây, muộn chút nữa sẽ tới đón em xuất viện "
Giang Yển bỏ lại một câu rồi cứ thế rời đi.
Hệ thống nhanh chóng xuất hiện, kích động nói:
" Kí chủ, tôi cảm thấy có kịch hay để xem "
" Kịch hay gì chứ? " Tôi bơ phờ đáp.
Tôi cứ ngỡ mọi thứ đang diễn ra thuận lợi.
Ai ngờ tới Giang Yển lại khốn nạn đến thế chứ.
" Tối qua Giang Yển ở bệnh viện chăm sóc cô cả đêm, nửa bước không rời. Còn mời tất cả các bác sĩ tốt nhất điều trị cho cô, chỉ sợ cô xảy ra chuyện "
" Nhưng cũng có khả năng, anh ta sợ tôi chết rồi, bản thân sẽ gặp phiền phức chăng? "
" Cũng có thể...". Hệ thống tán đồng.
" Nhưng tóm lại, đây cũng là một khởi đầu tốt ". Hệ thống cổ vũ tôi.
Tôi xốc lại tinh thần, thấy hệ thống nói cũng không sai.
Tống Trì chưa bao cho tôi dù chỉ một chút cảm giác được gần gũi hắn.
Ít nhất Giang Yển còn cho tôi cơ hội để chứng minh bản thân.
Tuy rằng, tôi suýt nữa mất cả mạng.
Nghĩ đến đây, bỗng thấy cặp anh em này cũng thật chẳng phải thứ gì tốt lành!
Buổi tối, Giang Yển đến đón tôi xuất viện.
Tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ nói bừa vậy thôi, không ngờ lại tự mình đến đón tôi thật.
An ấy đưa tôi về đến tiểu khu mà tôi ở.
" Cảm ơn" . Tôi cảm ơn anh ấy.
Giang Yển vẫn lạnh lùng như thế.
" Sau này em có thể thường xuyên tìm anh đi chơi không? "
" Tùy em "
Tôi kìm nén sự vui mừng trong nội tâm.
" Vậy có thể cho em xin phương thức liên hệ với anh không?"
Giang Yển lấy ra điện thoại, mở phần quét mã của wechat.
Tôi nhanh chóng quét mã, vô cùng vui vẻ bước xuống xe.
" Đi đường chú ý an toàn". Tôi cười một cái rồi vẫy tay chào anh ấy.
Giang Yển chẳng thèm quay đầu nhìn, cứ thế đạp ga đi mất.
Tôi quay người chuẩn bị lên nhà.
" Đường Tuế Tuế!"
Ở cổng lớn, Tống Trì đột nhiên bước ra từ một góc tối.
Tôi nhíu mày nhìn hắn.
Trước giờ chưa từng nghĩ, Tống Trì cũng có lúc chủ động tới tìm tôi.
Nhớ lúc trước, tôi vì đợi hắn, từng ở trước cửa nhà hắn không ăn không uống mà chờ đợi cả một ngày một đêm.
Hôm đó hắn ở trong nhà, biết rõ là tôi tới nhưng vẫn không chịu mở cửa.
Giờ phút này tôi coi như không nhìn thấy, cứ thế mà lướt qua mặt hắn.
" Đường Tuế Tuế! ", Tống Trì nghiến răng, nắm lấy cổ tay tôi.
" Tống Trì, anh không buông tay thì tôi sẽ báo cảnh sát đó! "
" Cô bày trò đủ chưa vậy?! " Tống Trì quát tôi.
" Nghe nói hôm qua cô giúp Giang Yển đua xe? Cô có biết nó là một tên điên không! Nó sẽ không quan tâm sự sống ch.ết của người khác đâu. Hơn nữa, cho dù có hại ch.ết người, người nhà nó cũng sẽ giúp nó tẩy trắng!"
" Đó là chuyện của tôi, anh mau buông tay ra! "
Tôi dùng hết sức vùng tay ra.
Cả cơ thể hắn đều kích động.
" Đường Tuế Tuế, cô một vừa hai phải thôi!"
Bình luận facebook