13.
“ Khụ, khụ!”
Tôi bị sặc vài ngụm nước biển.
Sau đó tỉnh dậy.
Đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ lo lắng ở khoảng cách gần.
“ Đường Tuế Tuế, em muốn ch.ết thật à?” Giang Yển nổi giận với tôi.
Hốc mắt ửng đỏ.
Nhìn giống con thỏ thật đấy.
Mà bộ dạng nóng nảy lúc này lại giống một con sư tử.
Vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Tôi đưa tay lên.
Bàn tay nắm chặt đồng hồ của Giang Yển.
Tôi nói: “ Em giúp anh tìm về rồi này.”
Giang Yển nổi giận: “ Em đúng là mất trí “
“ Đây không phải đi vật của ông nội anh sao?” Tôi không vui nói “ Thứ quý giá như vậy em giúp anh tìm về. Anh không cảm ơn mà còn mắng em.”
“ Đồ ngốc.” Giang Yển hung dữ với tôi, nhưng ngữ khí lại dịu dàng hơn chút, hỏi tôi: “ Thật sự thích đến vậy sao?”
Tôi: ?
Tốt.
Kỳ thực lần này, là tôi theo chủ nghĩa nhân đạo giúp anh ấy.
Khả năng bơi của tôi rất tốt, trong tình huống bình thường cũng sẽ không ch.ết đuối. Vừa suýt đuối nước cũng là ngoài ý muốn.
Cho nên nhảy xuống biển giúp anh ấy tìm thứ quan trọng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng giờ phút này, thịt đã dâng tận miệng, tôi đương nhiên phải há miệng ăn.
Tôi gật đầu nhanh như giã tỏi, vội vàng trả lời: “ Thích, thích đến mạng cũng không cần.”
Giang Yển thở dài, bất đắc dĩ nói: “ Được rồi, anh cho em cơ hội làm bạn gái anh”
.
Cái gì?
Tôi không thể tin được.
Không chỉ mình tôi không tin.
Tống Trì nổi điên: “ Đường Tuế Tuế, tôi không cho phép cô đồng ý “
Lâm Kiều Kiều cũng bày ra vẻ mặt bị thương: “A Yển, anh thật sự muốn ở bên cô ấy sao?”
Giang Yển cẩn thận đỡ tôi dậy khỏi boong tàu, nói với Lâm Kiều Kiều: “Cô không nên động tới giới hạn cuối cùng của tôi”
“Em, em chỉ là…” Lâm Kiều Kiều hốc mắt đỏ lên, cuống quýt muốn giải thích.
Tôi cũng là về sau mới biết.
Giang Yển và Lâm Kiều Kiều vừa cãi nhau trên boong tàu.
Lâm Kiều Kiều nói Giang Yển chưa bao giờ coi cô ấy là sự ưu tiên, ngay cả khi cô ấy ra nước ngoài du học cũng không giữ cô ấy lại.
Lần này trở về, thái độ của Giang Yển với cô ấy cũng rất lãnh đạm.
Cô ta tức không chịu nổi.
Để chứng minh địa vị của mình trong lòng Giang Yển, cô ta đã kích động tháo đồng hồ đeo tay của Giang Yển ném xuống biển để khiêu khích anh.
Lại không ngờ rằng thật sự động vào vảy ngược của Giang Yển.
Lâm Kiều Kiều chính là đại tiểu thư bị chiều hư, kiêu ngạo ương ngạnh, tuỳ ý làm bậy, còn không chấp nhận được việc bị phớt lờ.
Nhưng Giang Yển không thích bộ dạng của cô ấy, có lẽ anh cũng thích Lâm Kiều Kiều, nhưng lại càng yêu bản thân hơn.
Anh ấy sẽ không vì bất cứ ai mà tổn thương chính mình.
Hai người như vậy, nhất định không có khả năng ở bên nhau.
Cho nên tôi xem như, ngồi mát ăn bát vàng?
Tôi bị Giang Yển kéo đi, anh ấy căn bản không nghe Lâm Kiều Kiều giải thích nửa lời.
“ Đường Tuế Tuế”
Chúng tôi đi được hai bước đã bị Tống Trì chặn lại.
“ Đừng đi theo cậu ta “ Tống Trì vội vàng nói.
Giang Yển nắm chặt tay tôi.
Nhưng không nói gì.
Dường như để cho tôi lựa chọn.
“ Vậy đi theo anh sao?” Tôi châm chọc hỏi hắn.
“ Được, em đi với anh, anh đồng ý để em làm bạn gái anh” Tống Trì hào phóng nói.
Tôi bật cười.
“ Nhưng mà, tôi không cần” Tôi nói rõ ràng từng chữ một.
“ Đường Tuế Tuế “ Tống Trì nổi gân xanh, “ Tôi cho cô rất nhiều cơ hội, cô đừng có không biết tốt xấu”
“ Im đi” Tôi ngắt lời Tống Trì “ Suy nghĩ của anh tốt nhất là cút được bao xa thì cút”
Nói xong, tôi kéo tay Giang Yển lướt qua Tống Trì.
Chỉ giỏi làm bẩn tình yêu đẹp của tôi.
14.
Tôi và Giang Yển ngồi ca nô trở lại bờ.
Sau đó thì tôi lên xe thể thao của Giang Yển .
Giang Yển lái xe đưa tôi về tiểu khu.
Tôi không vội xuống xe.
Cảm giác trong lòng không được yên tâm lắm.
" Giang Yển, anh không lừa em đấy chứ? ". Tôi hỏi anh ấy.
" Không phải vì giận Lâm Kiều Kiều nên mới nói vậy đúng không? "
" Em không phải cũng vậy sao?”
Giang Yển đang hỏi lại ngược lại tôi ư?
A?
" Em là muốn chọc giận Tống Trì? "
“Em xin thề, em đã không còn yêu Tống Trì nữa, nếu nói dối sẽ bị sét đánh "
Giang Yển cười rồi.
Anh ấy cười lên trông thật đẹp.
Anh ấy đáp lời tôi.
" Ừm "
Ừm gì chứ?
" Anh cũng vậy ". Giang Yển nói thêm.
Tôi đột nhiên kích động.
Sắc mặt Giang Yển vẫn trầm mặc.
" Xuống xe cho anh "
.......
Đây là thái độ nên có khi đối xử với bạn gái mình sao?
" Đừng để bị cảm lạnh đấy, mau về nhà thay quần áo đi". Giang Yển ra lệnh.
Cũng nhờ lời nhắc nhở này, tôi mới chợt nhớ ra cả người đều ướt như chuột lột.
"Vậy trước lúc em lên nhà, có thể hôn anh một cái không?”
Tôi dè dặt cẩn thận hỏi Giang Yển.
Niềm hạnh phúc này đến có lẽ quá đột ngột, tôi sợ chỉ là ảo giác .
" Không thể ". Giang Yển một lời từ chối thẳng thừng.
" Nhỏ nhen "
Tôi nói trong tức giận, chuẩn bị xuống xe.
Gáy bỗng bị ôm chặt lấy.
Sau đó, Giang Yển đã chủ động hôn tôi.
Sau nụ hôn ấy, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng.
Anh ấy nói:
" Cô gái ngoan nào lại không biết xấu hổ như vậy. Sau này những chuyện như thế cứ để anh làm "
" Ưm ". Tôi cười ngọt ngào.
" Còn không đi sao? "
Tôi nhanh chóng xuống xe.
Lần này Giang Yển không còn đạp ga rồi phóng mất tích nữa.
Anh ấy đợi tôi đi vào tiểu khu rồi rất lâu rồi mới từ từ rời đi.
" Hệ thống, hệ thống, như thế này có xem là tôi đã thành công hay không? "
Tôi trở về nhà, phấn khích hỏi hệ thống.
Điều này có nghĩa là tôi sẽ không bị xoá bỏ nữa đúng không?
" Đã thành công 80% rồi ". Hệ thống trả lời.
" Sao lại có 80% thôi? "
" Ít nhất phải ổn định ở bên nhau một năm mới được xem là 100% công lược thành công.Bây giờ nói không chừng, đối phương chỉ là nhất thời đầu óc có vấn đề thôi "
.........
Mày mới là cái đồ đầu óc có vấn đề ấy.
Cả nhà mày đều là đồ đầu óc có vấn đề hết ấy.
Đương nhiên thì cũng không thể trách hệ thống.
Nó cũng chỉ là làm theo quy tắc thôi.
Vậy nên bước tiếp theo, tôi chỉ cần có qua lại với Giang Yển, giữ vững đoạn tình cảm này là được.
Nhưng lúc thật sự tiếp xúc với Giang Yển tôi phát hiện ra, người này tuy bên ngoài lạnh như băng, còn chút gia trưởng nữa, nhưng cũng không đến nỗi khó chung sống như trong tưởng tượng. Thậm chí anh ấy còn chủ động quan tâm tôi, là người khẩu xà tâm phật.
Chúng tôi bên nhau 2 tháng, tình cảm cũng dần đi lên.
Trong khoảng thời gian này, Tống Trì cũng có gọi cho tôi vài lần, gửi rất nhiều tin nhắn nhưng tôi không trả lời. Cuối cùng tôi nhanh gọn chặn anh ta luôn.
Vào lúc tôi sắp quên được nhân vật Tống Trì này, bỗng nhiên lại chạm mặt anh ta ở trước cổng tiểu khu.
Là ảo giác sao?
Tôi cảm thấy Tống Trì gầy đi rất nhiều.
Trạng thái tinh thần cũng không được tốt lắm.
Hắn nhìn tôi, câu nói đầu tiên đó là:
" Đường Tuế Tuế, cô định chơi thật đấy à? "
15.
Vậy mà đến tận bây giờ Tống Trì vẫn tưởng rằng tôi đùa giỡn với anh ta sao?
“Nếu không thì sao?” Tôi nhướng mày.
“ Cô thật sự không sợ ch.ết sao?!” Tống Trì hung tợn hỏi tôi.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” Tôi tự đắc.
“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng.” Tống Trì nén giận, “Hiện tại cô rời khỏi Giang Yển, tôi bỏ qua chuyện cũ, còn có thể đồng ý ở bên cô."
“Không cần, không cần, không cần!” Tôi gằn từng chữ, “Trăm ngàn vạn lần, tôi không cần!"
Tống Trì tức giận.
Hốc mắt đỏ bừng.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy dường như Tống Trì đang rất khổ sở.
Nhưng liên quan gì đến tôi?
Tôi đi lướt qua hắn và vô tư về nhà.
“ Đường Tuế Tuế, tôi không an, cô cũng đừng hòng ổn!" Tống Trì từ phía sau uy hiếp tôi.
Tôi quá lười để đáp lời hắn.
Tôi còn phải quay lại nói chuyện điện thoại với Giang Yển.
Tôi đóng sầm cửa lại.
Người đàn ông này trong thế giới của tôi, không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng tôi vẫn đánh giá thấp Tống Trì cùng sự âm hiểm xảo trá của hắn.
Tối nay tôi đến nhà Giang Yển giúp anh ấy làm một bữa tối tình yêu.
Khi tôi đến nhà anh ấy, tôi dường như cảm thấy anh ấy khác với mọi ngày.
Bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng hôm nay còn có cảm giác xa cách.
“Giang Yển?” Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Giang Yển khẽ mím môi, nói: “ Đường Tuế Tuế, em là người công lược?"
Chỉ trong một giây, tôi biết rằng chính Tống Trì đã nói với Giang Yển.
Bởi vì chỉ có hắn biết thân phận của tôi.
Tôi mím môi, suy nghĩ xem giải thích thế nào.
“ Nghe nói nếu công lược thất bại, em sẽ c.hết.” Giang Yển nhìn tôi hỏi: “ Cho nên, em sẽ ch.ết sao?"
Lúc nói lời này, hốc mắt Giang Yển đỏ lên.
Anh mím chặt môi, như đang cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình.
" Anh sợ em ch.ết sao?” Tôi hỏi anh.
“ Đường Tuế Tuế!” Giang Yển nổi giận, " Em cảm thấy chơi tôi rất vui đúng không? Em không công lược được Tống Trì nên quay ra lấy tôi làm trò tiêu khiển, thỏa mãn dục vọng cuối đời rồi bỏ tôi đi...."
Rõ ràng là lớn tiếng, nhưng lại có chút nghẹn ngào.
Tôi vội dỗ dành: “Em không vô trách nhiệm như vậy đâu”
“Đúng vậy, em là người công lược, Tống Trì nói đúng, công lược không thành công sẽ ch.ết, hơn nữa kỳ hạn công lược còn lại là một năm, không, chính xác là nửa năm. "
Khi tôi nhìn Giang Yển, hốc mắt anh càng đỏ hơn.
Tôi vội nói: “Nhưng em hiện tại công lược thành công, sẽ không ch.ết.”
" Em lừa tôi!" Giang Yển phản bác, " Em cùng Tống Trì không bên nhau, sao có thể thành công..."
“Bởi vì em đổi đối tượng công lược rồi.” Tôi cười nói: “Đối tượng công lược của em đã sớm đã đổi thành anh. "
Giang Yển ngây người một lúc.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, trong mắt thoáng chút mơ hồ.
Có lẽ vì anh sợ rằng tôi nói dối anh ấy.
“ Em có một cơ hội thay đổi đối tượng.” Tôi nói, “ Cho nên em từ bỏ Tống Trì”
" Thật sao? "
“Nếu là giả, em sẽ bị sét đánh ch.ết.” Tôi thề.
Thấy tôi kiên định như vậy, sắc mặt Giang Yển dịu đi đôi phần.
"Nhưng mà ..." tôi có chút lo lắng, "Anh sẽ ghét bỏ em sao?"
"Tại sao tôi phải ghét bỏ em?"
"Bởi vì anh khinh thường thân phận của em. Anh sẽ cho rằng em tiếp cận anh vì nhiệm vụ công lược chứ không hề chân thành với anh?" Tôi lo lắng nói: “Tống Trì rất...”
" Hắn ta không có cơ sở nên tự ti." Giang Yển nói trúng phóc, "Còn tôi rất hoàn hảo, không người phụ nữ nào có thể không yêu tôi.”
[…]
Lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì người đàn ông tôi yêu là một kẻ tự luyến.
Bình luận facebook