• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bốn năm công lược, tôi chọn đổi mục tiêu (3 Viewers)

  • Ngoại truyện - Tống Trì

Tôi ghét những kẻ công lược.

Mẹ tôi sau khi công lược cha tôi, vào năm tôi mười tuổi đã rời đi.

Cha tôi phát đ.iên vì sự biến mất của bà ấy.

Ông trở nên nóng nảy, cực đoan, nghiện rượu.

Thậm chí ông ta còn ngược đãi tôi. Đem những chấp niệm mà ông ta dành cho mẹ tôi, toàn bộ đều phát tiết lên người tôi. Bởi vì tôi và mẹ trông rất giống nhau!

Ông ấy mỗi lần nhìn thấy tôi đều sẽ cảm thấy đau lòng, đều sẽ khó chịu.

Nhưng tôi không hận cha, chỉ hận mẹ tôi.

Là bà ấy nhẫn tâm bỏ lại tôi, bỏ lại cha tôi nữa.

Tôi hận tất cả những người đi công lược.

Vậy nên khi Đường Tuế Tuế xuất hiện, tôi nhìn rõ thân phận thật của cô ấy là người đi công lược. Tôi liền đem hết tất cả những oán hận mà cha đối với mẹ, tất cả đều đem trút hết lên cô ấy.

Tôi không thể để cô ấy công lược tôi thành công.

Tôi còn muốn hành hạ cô ấy.

Trong bốn năm đó, bất luận cô ấy có cố gắng thế nào, có đối xử tốt với tôi ra sao, tôi đều không chấp nhận. Thậm chí còn điên cuồng chế giễu cô ấy.

Mà chính tôi cũng không ngờ tới, tôi đã sớm rung động với Tuế Tuế.

Tôi cũng không biết mình đã nảy sinh tình cảm với cô ấy từ khi nào. Nhưng lúc phát hiện ra, có lẽ đã quá muộn rồi.

Nhưng tôi không thể chấp nhận bản thân như vậy.

Tôi đem hết tất cả những lỗi lầm đổ lên người cô ấy, tôi còn sắp đặt người đến để "vấy bẩn" cô ấy nữa. Tôi muốn vùi cô ấy trong bùn đất để chứng minh bản thân không có tình cảm với cô ấy, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.

Buổi tối hôm ấy, tôi nghe thấy tiếng kêu xé ruột xé gan của Đường Tuế Tuế.

Nhìn thấy cô ấy chật vật trong vũng bùn, tôi cảm thấy hả lòng hả dạ.

Nhưng khoảnh khắc cô ấy thực sự ngất đi trước mặt tôi, tôi lại cảm thấy đau lòng vô cùng.

Tôi liền đưa cô ấy đến bệnh viện.

Vô số lần tôi muốn cứ thờ ơ như vậy mà rời đi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ở cạnh cô ấy cho tới lúc cô ấy sắp tỉnh lại.

Tôi không thể để Đường Tuế Tuế biết tôi đang lo lắng cho cô ấy.

Tôi cũng không thể chấp nhận được bản thân trong bộ dạng này.

Đường Tuế Tuế ở lại bệnh viện mấy ngày, tôi không đến thăm dù chỉ một lần.

Tôi thậm chí nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Nhưng tôi không ngờ tới, cô ấy lại chủ động tỏ tình với Giang Yển.

Nhìn thấy bộ dạng trong lòng lúc nào cũng chỉ có Giang Yển của cô ấy, tôi phát điên rồi.

Cũng vào lúc đó , tôi đột nhiên nhìn nhận sự thật. Tôi đã yêu Đường Tuế Tuế mất rồi.

Tôi không thể tha thứ khi cô ấy nhìn những tên đàn ông khác. Tôi càng không cho phép cô ấy yêu bọn họ.

Tôi đã nghĩ đủ mọi cách để ngăn cản Đường Tuế Tuế.

Tôi tự nói với bản thân, Đường Tuế Tuế đó là đang thu hút sự chú ý của tôi, cô ấy công lược tôi không thành thì sẽ bị xoá bỏ, cô ấy sẽ không thể từ bỏ tôi…

Nhưng mọi thứ đã thay đổi, càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Đường Tuế Tuế có vẻ đang nỗ lực theo đuổi Giang Yển.

Cực giống lúc cô ấy nỗ lực theo đuổi tôi.

Tôi đã biết sợ.

Sợ Đường Tuế Tuế sẽ rời bỏ tôi.

Tôi chủ động liên hệ với Lâm Kiều Kiều.

Lâm Kiều Kiều ái mộ Giang Yển như vậy, thích hắn nhiều năm như vậy. Cô ta nhất định sẽ không đồng ý việc Giang Yển ở bên cô gái khác.

Như tôi mong ước, Lâm Kiều Kiều trong thời gian ngắn đã vội vã về nước.

Nhưng thật không ngờ, đại tiểu thư Lâm Kiều Kiều này trực tiếp làm hỏng luôn mối quan hệ tốt giữa cô ta và Giang Yển, đồng thời lại tác hợp cho Giang Yển và Đường Tuế Tuế.

Tôi thật sự phát hoảng.

Tôi nói với Giang Yển thân phận thật của Đường Tuế Tuế là người đi công lược, tôi muốn hắn rời xa Đường Tuế Tuế, nếu không sớm muộn Đường Tuế Tuế cũng sẽ ch.ết.

Thế nhưng đúng lúc này, Đường Tuế Tuế lại nói với tôi, cô ấy thay đổi đối tượng rồi, bây giờ người cô ấy cần công lược là Giang Yển.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang.

Giống như bầu trời đang sụp đổ.

Tôi không muốn tin đây là sự thật, nhưng dáng vẻ đầy kiên định của Đường Tuế Tuế đã ép buộc tôi phải tin. Trong cuộc đời của cô ấy, tôi đã chẳng tính là gì nữa.

Tôi triệt để phát điên rồi.

Tôi ôm lấy Đường Tuế Tuế, muốn dùng phương pháp nhanh gọn nhất để giữ cô ấy lại bên mình.

Nhưng sự chưa kịp thành thì đã bị Giang Yển đánh đến sống dở ch.ết dở.

Còn bị Đường Tuế Tuế tống vào tù.

Lúc đó tôi mới thật sự hiểu ra, Đường Tuế Tuế đã không còn chút tình cảm nào với tôi nữa. Đường Tuế Tuế thật sự rời bỏ tôi rồi....Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn luôn tự lừa dối bản thân.

Thậm chí tôi còn tự an ủi bản thân.

Dù sao sau này Đường Tuế Tuế cũng sẽ rời đi.

Đợi cô ấy công lược thành công rồi, nhất định sẽ nhẫn tâm bỏ lại Giang Yển.

Tôi và Giang Yển, ai cũng đừng hòng có được cô ấy.

Giang Yển cuối cùng sẽ giống như cha tôi, sẽ trở nên đ.iên rồ.

Kết quả vẫn chưa đợi được lúc Giang Yển và Đường Tuế Tuế chia tay, thông qua TV trong nhà tù, tôi nhìn thấy đám cưới long trọng của bọn họ.

Bọn họ hạnh phúc đến vậy, hạnh phúc tới mức tôi chỉ có thể đứng đó ghen tị.

Nhưng tôi vẫn kiên định, rồi sẽ có một ngày Đường Tuế Tuế rời đi.

Cho tới năm thứ ba tôi vào tù, cha đến thăm và nói với tôi:

" Là vì năm ấy cha làm chuyện có lỗi với mẹ con nên bà ấy mới rời đi, cha luôn không thừa nhận lỗi lầm của bản thân nên mới trút giận lên người khác, trút giận lên con "

Khoảnh khắc ấy, thế giới của tôi, niềm tin chống đỡ, kéo dài sự sống của tôi, tất cả mọi thứ đột nhiên tan vỡ.

Hoá ra, cái mà tôi nghĩ là "chính nghĩa" bấy lấu nay, tất cả đều sai rồi…

Tôi cũng đã triệt để mất đi Đường Tuế Tuế.

Tôi bây giờ chỉ như một cái x.ác sống biết đi thôi.

Cho tới năm thứ 5 thì tôi được trả tự do.

Ngày ra t.ù, tôi phải ngồi xe lăn vì hai chân đã tàn phế.

Tôi không biết là do sự cố ngoài ý muốn hay là do nhân quả báo ứng nữa.

Sau khi tàn phế, tôi sống một mình cô độc.

Ngày hôm đó ở công viên, tôi nhìn thấy người bao năm chưa dám gặp lại, Đường Tuế Tuế.

Bọn họ một nhà ba người chơi trên bãi cát rất vui vẻ.

Tôi nhìn cô ấy rất lâu, rất lâu thì cô ấy mới phát hiện.

Ánh mắt lãnh đạm, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.

Đôi mắt tôi đỏ ửng, quay người rời đi.

Tôi rất hi vọng cô ấy có thể gọi tôi một tiếng.

Dù cho xuất phát từ lòng thương hại.

Tiếc là không.

Lúc tôi quay đầu nhìn lại, cô ấy đã sà vào lòng Giang Yển.

Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, khiến tôi nhớ lại câu nói của Giang Yển.

" Tuế Tuế sẽ luôn vui vẻ "

Hắn làm được việc đó rồi.

Còn tôi, cũng vĩnh viễn mất đi cô ấy rồi.....

( Hoàn )
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bốn Lần Gả
  • Mặc Thư Bạch
Bốn Lần Gả
  • Mặc Thư Bạch
TÔI BỎ CHẠY SAU KHI NGƯỢC BỐN TÊN TRA CÔNG
Chương 137
Bốn người sáng lập đời hai
  • Quyển Quyển Lại Xoa Xoa
Chương 83
BỐN MÙA YÊU THƯƠNG

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom