-
Phần 4
10.
" Anh mới nên là người một vừa hai phải thôi đó!". Tôi hét vào mặt Tống Trì.
" Tôi đã không còn thích anh, anh cũng đừng bám lấy tôi nữa! "
" Bám lấy cô? ". Tống Trì vừa nói vừa cười.
Hắn hung dữ nói :
" Đường Tuế Tuế, cô rốt cuộc có nhớ rõ thân phận của mình không vậy? "
" Tôi có thân phận gì chứ? "
" Sao thế? Cô quên rồi sao, cô là một người đi công lược ". Tống Trì lạnh lùng nói.
" Hay cô dự tính cứ vậy mà ngồi yên chờ ch.ết? "
" Phải, tôi chờ ch.ết đó " Tôi nói với thái độ bất cần, không muốn phí lời với hắn.
" Dù sao công lược anh không thành công cuối cùng cũng sẽ tiêu đời, vậy tại sao tôi không thể khiến bản thân sống vui vẻ hơn chút? Trước lúc bị xoá bỏ có cơ hội trải nghiệm chút vị của tình yêu, như vậy không được sao?! "
" Cô thật không biết xấu hổ! ". Tống Trì phẫn nộ.
“ Tôi sắp ch.ết rồi, còn cần mặt mũi làm gì” Tôi cười lạnh, “ Hiện tại tôi chỉ muốn vui vẻ thôi”
" Đường Tuế Tuế ". Tống Trì bị tôi chọc tức đến nỗi cả người đều phát run.
Tôi cũng không hiểu tại sao hắn lại tức giận đến vậy.
Hắn không phải nên vui mừng sao?
" Cô nghĩ rằng cô thật sự có bản lĩnh quyến rũ Giang Yển sao? ".Tống Trì hít một hơi thật sâu, hắn nói với giọng thâm độc.
" Tôi nói cho cô biết, Giang Yển từ nhỏ đã có thanh mai trúc mã bên cạnh, chẳng qua cô gái đó đã ra nước ngoài từ mấy năm trước thôi, Giang Yển vẫn luôn đợi cô ta trở về, Giang Yển không thể nào thích cô đâu! "
Tôi sững người một lúc.
Thảo nào mấy năm nay Giang Yển vẫn luôn độc thân.
" Loại người giống một món hàng như cô, Giang Yển tất nhiên sẽ coi thường". Tống Trì khinh bỉ tôi cực độ.
" Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc làm Giang Yển yêu tôi, nam nữ độc thân, mọi người đều chỉ là chơi đùa mà thôi ".
Tôi nói một cách vô vị.
" Đường Tuế Tuế, sao cô có thể rẻ mạt đến mức vậy chứ! "
" Vậy thì tránh xa tôi ra chút! Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, làm bẩn mắt tôi ". Tôi lạnh lùng gằn từng chữ.
" Cô! " Tống Trì bị lời nói của tôi làm cho tức giận.
Hắn nghiến răng:
" Đường Tuế Tuế, tôi cho cô cơ hội lần nữa, chỉ cần cô nghiêm túc nhận sai và bảo đảm không còn qua lại với Giang Yển nữa, tôi có thể miễn cưỡng tha thứ cho cô, để cô tiếp tục bên cạnh tôi..."
“ Tha thứ cho tôi? Sao anh có thể không cần mặt mũi mà nói ra được câu đó?!” Tôi mỉa mai.
Tôi kích động, trực tiếp mắng hắn:
" Tống Trì, mặt anh có thể dày hơn nữa không?” Tôi nói thêm
" Chắc cũng không cần nữa đâu. Chúng ta vẫn là sống ch.ết không gặp nhau là tốt nhất"
" Cô đừng có hối hận "
" Vĩnh viễn không hối hận "
Tống Trì mặt đỏ tới mang tai.
Hắn có lẽ không nhìn ra được ý nhịn thua trên mặt tôi nữa nên đã phẫn nộ rời đi.
Trước khi đi còn không quên để lại lời khó nghe :" Đường Tuế Tuế, cô tốt nhất đừng quỳ xuống van lạy cầu xin tôi "
Tôi hờ hững nhìn theo bóng lưng Tống Trì, có chút trầm tư.
Cũng chẳng biết bản thân bị ảnh hưởng điều gì từ Tống Trì nữa.
Tôi thay đổi đối tượng công lược cũng chứng tỏ bản thân hoàn toàn hết hi vọng vào hắn, cũng sẽ không còn chút tình cảm nào nữa.
Tôi chỉ đang nghĩ, hoá ra Giang Yển đã có người trong lòng.
Thành thực thì cũng có chút mất mát.
Có cơ hội được sống, ai lại muốn bản thân cứ vậy mà đi vào đường cùng chứ?
Đúng lúc này hệ thống lại bắt chuyện với tôi, doạ tôi hú hồn một phen
" Tôi phát hiện Tống Trì có vẻ thích cô rồi đấy "
" Lẽ nào là thói có không giữ, mất lại tìm của lũ đàn ông?” Tôi lạnh lùng đáp." Nhưng không có được mới là tốt nhất "
" Không phải bây giờ mới vậy, cái đêm cô bị ngất ở con hẻm nhỏ, thật ra Tống Trì cũng ở cạnh chăm sóc cô một đêm. Lúc cô sắp tỉnh rồi lại cố ý rời đi. Tôi nghĩ có thể hắn sợ cô biết được hắn đang quan tâm cô ". Hệ thống giải thích.
11.
" Tại sao hắn phải sợ chứ? ". Tôi hỏi hệ thống.
Hệ thống cũng không hiểu.
Chỉ có thể nói, do hắn không muốn thích tôi.
" Rơi vào bẫy tình cảm với tôi, đó là hai khái niệm khác nhau. Mà khái niệm đầu tiên chính là điểm yếu chí mạng". Tôi tỉnh táo nói với hệ thống.
" Một người từ đáy lòng đã không muốn thích tôi, cố gắng né tránh tôi, hiện tại có lẽ tôi chỉ hối hận sao không sớm nhìn nhận ra hiện thực "
Nhưng thực ra cũng không cần hối hận.
Nếu muốn một người thích mình, một năm hay mười năm, khác biệt cũng không lớn.
Sau hôm đó, tôi đã tự nhốt bản thân mình trong nhà nhiều ngày không ra ngoài.
Cũng không chủ động liên lạc với Giang Yển nữa.
Hệ thống nói tôi không có chí cầu tiến.
Nhưng tôi có thể làm gì được?
Giang Yển đã có người mình thích, tôi thậm chí còn không biết liệu bọn họ có phải là tâm đầu ý hợp không nữa?
Nếu thật là như vậy, tôi chẳng phải kẻ thứ ba sao.
Tôi không hề thích cái mác " tiểu tam "
Nhưng không ngờ, một tháng sau, Giang Yển lại chủ động gửi tin nhắn qua wechat cho tôi .
" Em ch.ết rồi à? "
Con người này miệng còn độc hơn cả Tống Trì nữa.
" Vẫn sống nhăn răng ". Tôi trả lời tin nhắn, tôi còn gửi thêm một tấm ảnh đang tập yoga cho anh ấy nữa.
" Thế nên đây là cách mà em nói thích tôi? "
" Em sợ làm phiền anh "
" Có muốn đi biển không? "
" Hôm nay? "
" Không đi thì thôi "
" Em tới ngay, anh đang ở đâu thế? "
" Dưới lầu "
Thế nên anh ấy đã đứng dưới cổng tiểu khu đợi tôi luôn rồi?
Tôi có chút kích động.
Hệ thống lúc này ở bên tai nhắc nhở:
" Kí chủ, nhất định phải nắm bắt cơ hội này "
Tôi nhanh chóng thay quần áo, nghĩ một hồi, vẫn nên trang điểm chút đã.
Lúc xuống tới cổng tiểu khu, đã qua nửa tiếng đồng hồ.
Từ xa đã nhìn thấy Giang Yển đang đứng tựa vào chiếc xe thể thao của anh ấy, mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
Những người đi ngang qua đều sẽ không nhịn được mà nhìn anh ấy thêm vài lần.
Xe đẹp, người càng đẹp hơn.
Ai nhìn mà không mê chứ.
Tôi sải bước chạy qua, còn chưa kịp mở miệng.
" Em dám để bổn thiếu gia đợi lâu đến vậy? Đường Tuế Tuế, em giỏi thật đấy! " Giang Yển tức giận nói.
" Em cũng vì muốn xinh đẹp chút để tới gặp anh mà ".l Tôi giả vờ ra vẻ ấm ức nói.
Giang Yển nhìn qua khuôn mặt tôi và cả quần áo trên người, không nói nửa lời, cứ thế bước lên xe.
Tôi nhanh chóng lên xe và ngồi ở ghế phụ.
Không khí trong xe có chút yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi tôi trở nên ngượng ngùng.
Tôi chủ động tìm chủ đề bắt chuyện.
" Sao hôm nay lại đi biển? "
" Bổn thiếu gia muốn đi biển cũng cần lý do sao? "
Con người này thật không dễ giao tiếp mà.
Tôi chọn cách im lặng.
Xe rất nhanh đã đến cảng biển.
Tôi theo Giang Yển lên con tàu du lịch.
Trên con tàu du lịch rộng lớn, nam nữ trẻ tuổi rất nhiều.
Tôi cũng chưa từng nghĩ, chỉ có tôi và Giang Yển cùng nhau đi biển.
Trên du thuyền, tôi nhìn thấy Tống Trì, trong lòng có chút khó chịu.
Khoảnh khắc Tống Trì nhìn thấy tôi, trên miệng bỗng nở một nụ cười nham hiểm.
Tôi cũng không biết tại sao hắn lại cười.
Giác quan thứ sáu nói với tôi, chuyện này không lành.
Không ngoài dự đoán.
Rất nhanh sau đó tôi nhìn thấy một cô gái.
Khuôn mặt cười rất tươi, nhưng rõ ràng không mấy thiện ý.
Cô ta liếc nhìn tôi vài lần rồi lại quay sang nhìn Giang Yển.
Cô ta nũng nịu hỏi Giang Yển:
" A Yển, đây là bạn gái của anh à? "
" Vẫn chưa phải ". Giang Yển đáp với giọng điệu có chút mơ hồ.
Có lẽ trong khoảnh khắc đó tôi nhận ra, cô gái trước mặt này có lẽ là người Tống Trì đã nhắc tới, người mà Giang Yển thích từ rất nhiều năm trước.
Bây giờ cô ấy về nước rồi.
Chẳng trách ngày đó Tống Trì cười nham hiểm như vậy.
" Tôi vẫn đang theo đuổi Giang Yển, chỉ là anh ấy chưa đồng ý thôi " Tôi chủ động mở miệng thừa nhận.
" Vậy sao? ", cô gái ấy cười.
" Đoá hoa cao lãnh như Giang Yển rất khó theo đuổi đó "
" Thật sao, cô cũng đang theo đuổi anh ấy à? ". Tôi hỏi.
" Tôi...", cô ta do dự một lúc.
" Chúng tôi chỉ là bạn bè, chỉ là bạn bè xa cách nhiều năm mà thôi "
Giang Yển nghe thấy lời nói của cô gái đó thì chỉ cười lạnh, kéo tay tôi rời đi.
Chúng tôi đứng trên boong tàu, Giang Yển không nói lời nào, cúi đầu châm điếu thuốc.
Tôi đứng cạnh anh ấy, cũng không nói lời nào.
Hệ thống thì thầm bên tai tôi:
" Giang Yển với cô gái kia nhất định không đơn giản "
Phí lời.
Cái này còn cần nói nữa sao.
Người có mắt đều sẽ nhìn ra chuyện này.
12.
Tôi mím môi, lấy hết dũng khí hỏi Giang Yển:
" Giang Yển, anh có thích cô gái ban nãy không? "
Giang Yển đang hút thuốc, nghe thấy lời tôi nói thì quay đầu liếc tôi một cái.
" Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi "
" Em chỉ là muốn biết, em có thể tiếp tục theo đuổi anh nữa hay không? "
Giang Yển dập tắt tàn thuốc còn lại, lạnh nhạt nói: " Cứ việc làm những chuyện mà bản thân mình thích, quản người khác nhiều như vậy làm gì! "
Vậy nên câu nói này tôi có thể hiểu là......
Tôi vẫn có thể tiếp tục theo đuổi anh ấy?
Tuy rằng rất có khả năng trở thành bia đỡ đạn hoặc là nấc thang để người khác trèo lên, nhưng dù sao đem ngựa ch.ết coi là ngựa sống mà chữa trị vẫn tốt hơn là ngồi không chờ chết.
Hơn nữa, lùi một vạn bước, trước khi ch.ết thành toàn một mối nhân duyên thì cũng coi là tích phúc.
Tôi hướng về phía Giang Yển nở nụ cười ngọt ngào.
" Em sẽ nỗ lực khiến anh thích em, giúp anh quên đi cô gái đã không đem đến được cho anh sự hạnh phúc "
Giang Yển chẳng thèm nhìn tôi, anh ấy chỉ cười.
Có lẽ cười tôi không biết tự lượng sức mình.
Dù sao thì da mặt tôi cũng dày lắm, không sợ bị chê cười.
Tôi theo Giang Yển đi ăn uống chơi bời trên du thuyền.
Cái khác không nói, trước lúc bị xóa sổ có thể trải nghiệm một lần cuộc sống của người giàu cũng xem như không thiệt.
Tôi cũng không biết đã lạc mất Giang Yển từ khi nào.
Lúc kịp phản ứng lại thì chỉ còn một mình tôi ăn đồ nướng trên boong tàu, Giang Yển không biết đã đi đâu.
Cùng lúc đó, Tống Trì xuất hiện trước mặt tôi, hắn nói:
" Đường Tuế Tuế, tôi khuyên cô đừng nên rước nhục vào thân thì hơn "
Tôi chẳng để ý hắn, tiếp tục ăn món tuyết hoa bò ngon nhất.
" Lâm Kiều Kiều xuất thân hào môn, xem như môn đăng hậu đối với Giang Yển. Cô ấy lúc trước ra nước ngoài du học, hiện tại đã là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng rồi, không phải loại có tâm cơ công lược như cô có thể so sánh được"
Tống Trì khiêu khích
" Hơn nữa, Lâm Kiều Kiều lần này đặc biệt về Trung Quốc vì Giang Yển, cô ấy còn vì Giang Yển mà ở lại nước phát triển sự nghiệp. Đường Tuế Tuế, con người sống thì phải biết người biết ta, cô cảm thấy cô có thể lấy cái gì ra để so bì với Lâm Kiều Kiều? "
Tôi ngước mắt nhìn Tống Trì.
" Lâm Kiều Kiều đột nhiên về nước, chắc không phải do anh thông đồng báo tin cho cô ta đấy chứ? "
Không thể trách tôi quá đa nghi.
Mọi hành động cử chỉ của Tống Trì rõ ràng đều rất mờ ám.
Sắc mặt Tống Trì thay đổi.
Có lẽ là do tôi đoán trúng rồi, hắn thẹn quá hoá giận.
" Đường Tuế Tuế, điều đó có quan trọng không? Quan trọng là cô vẫn luôn rẻ mạt như vậy! "
" Tống Trì, anh bỉ ổi thật đấy ..."
Giữa lúc tôi và Tống Trì đang cãi nhau thì bỗng vang lên một giọng nói gấp gáp:
" Không hay rồi, chiếc đồng hồ giá trị nghìn vạn của Giang Yển rơi xuống biển rồi "
" Nghe nói đó là di vật được của người ông mà Giang Yển kính trọng nhất để lại đó...."
" Giang Yển vẫn luôn đeo nó trên tay, trước giờ chưa từng rời người..."
Tôi không hề do dự mà chạy về phía âm thanh kia.
Vừa nhìn là nhận ra khuôn mặt đỏ ửng của Giang Yển, giống như vừa cãi nhau với ai đó.
Lúc này, đôi mắt của anh ấy nhìn chằm chằm xuống mặt biển, cả người như đều toát ra khí lạnh.
Tôi không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp nhảy từ trên boong tàu xuống.
" Ai đó nhảy xuống dưới rồi?! "
" Không cần mạng nữa sao? Đây là biển đó, còn đang ở giữa biển nữa "
" Là Đường Tuế Tuế à? Thật sự vì Giang Yển mà đến mạng sống cũng không cần nữa sao? "
Tôi không còn nghe thấy những âm trên tàu nữa.
Chỉ có thể liều mạng tìm chiếc đồng hồ thôi.
Hình như tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ rồi.
Nó đang từ từ chìm sâu xuống.
Tôi nghiến răng, tăng tốc bơi nhanh về phía đồng hồ.
Liều cái mạng quèn, cuối cùng cũng tóm được nó.
Tôi vui mừng bơi lên phía trên mặt biển, vốn định khoe khoang với Giang Yển thành quả.
Nhưng có lẽ lúc nhảy xuống biển chưa khởi động chân tay, chân tôi đột nhiên bị chuột rút.
Cả người cứng đơ.
Vừa ngoi lên được mặt biển thì cả cơ thể lại nhanh chóng chìm sâu xuống.
" Cứu..."
Âm thanh kêu cứu tôi có còn chưa kịp phát ra thì đã chìm trong nước biển.
Toi rồi.
Lần này có lẽ thật sự đi đời rồi.