• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bỗng dưng muốn khóc (3 Viewers)

  • Chap-14

Chương 14: Chương 14




DHọ đem tôi đến một căn phòng lớn, nói tôi đợi ở đó rồi vội vàng rời đi. Tôi mò mẫm trong bóng tối, tìm thấy một chiếc giường ở góc phòng liền leo lên đó nằm, vòng hai tay ôm chặt lấy đầu gối. Đêm dài cứ như vậy mà trôi qua thì tốt rồi.





Trong giấc ngủ chập chờn, tôi nghe thấy tiếng ai đó mở cửa, tiếng giày cộp cộp trên nền gạch, sau đó lại không nghe thấy gì nữa.





Bàn tay ai đó chạm vào má tôi, sau đó từ từ di chuyển xuống cổ. Hơi thở ấm nóng phả vào ngực tôi, thoang thoảng mùi rượu. Đưa tay nắm chặt lấy ga giường, cắn chặt răng, người kia lại vùi mặt vào cổ tôi, tham lam hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng luồn tay ra phía đằng sau kéo khuy áo xuống.





Lúc đó chị tôi có nói qua, người kết hôn với tôi tên Ngạn Lâm, lớn hơn tôi tới tám tuổi. Hơn nữa tính tình rất cổ quái, không thích người khác tùy tiện chạm vào mình. Tôi sống ở đó nên biết điều một chút.





Người này, thực sự là Ngạn Lâm mà chị tôi nói sao?





Ngạn Lâm nhẹ nhàng cúi xuống, bắt đầu hôn lên vai tôi, từng chút một dịch chuyển xuống ngực, một cảm giác sợ hãi dồn lên trong tôi. Tôi mở to mắt ra, lại chẳng thấy gì cả, chỉ là trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh khi đó, đoạn ký ức ám ảnh tôi. Tiếng rên rỉ ái muội, tiếng cười bẩn thỉu của những kẻ đó, từng chút từng chút một hiện ra, dày xéo, chà đạp tâm trí tôi.





- KHÔNG!!!!





Tôi ngồi bật dậy, đẩy mạnh Ngạn Lâm ra, anh ta bất ngờ không kịp phản ứng, bị hất mạnh ra sau. Thất thần một lúc sau đó tiến tới nắm chặt lấy cổ tay tôi đè xuống, khóa chặt lên đỉnh đầu.





Lại nghe thấy rồi, lại nhìn thấy rồi.





Những hình ảnh kinh tởm đó, nó cứ luẩn quẩn trong trí óc tôi, mãi cũng không chịu biến mất.Càng lúc càng muốn đem trái tim tôi ra đánh cho đầm đìa máu tươi, nát thành tro bụi.





Tôi gào khóc chống cự, dùng sức cắn vào tay Ngạn Lâm, anh ta đẩy mạnh tôi ra. Tôi run rẩy ngồi co quắp vào trong góc tường, nước mắt bắt đầu trào ra. Âm thanh dồn nén trong cổ họng, trở thành tiếng hô hấp nặng nề hỗn loạn.





Tôi cứ nghĩ anh ta nhất định sẽ đánh tôi, sau đó đem tôi vứt ra ngoài đường.





Thế nhưng Ngạn Lâm lại nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mắt trên mặt tôi, khẽ nói:





- Cô... sợ sao?





Tôi sợ hãi nắm chặt tay, điên cuồng gật đầu. Ngạn Lâm vuốt ve mái tóc của tôi, sau đó vứt cho tôi một cái chăn lớn rồi rời đi.





Không đánh tôi sao? Không tức giận sao? Hay muốn đợi mai trời sáng rồi mới đuổi tôi đi?





Tôi cuộn chặt cái chăn quanh người, trùm nó lên kín đầu, không muốn nghĩ ngợi thêm nữa.





Cho dù ngày mai có ra sao, hôm nay tôi cũng muốn có thể ngủ ngon một giấc.





Mơ thấy rồi.





Lại mơ thấy rồi.





Những kẻ đó dùng đôi tay dơ bẩn nắm chặt lấy cánh tay tôi, nhe nhởn cười, Hữu Dực đứng ở phía trước. Nhưng mặc cho tôi kêu gào đến khản cả họng, anh ấy vẫn không hề quay đầu lại.





Chưa từng quay đầu.





Vậy nên, cũng chưa bao giờ thấy.





Chưa bao giờ hiểu được những tổn thương của tôi, càng không hiểu được tôi cảm thấy tuyệt vọng thế nào.





Hoặc, có lẽ anh ấy không muốn hiểu, không cần hiểu.





Người xuất hiện trước là anh, người buông tay cũng là anh.Là do tôi vẫn đắm chìm trong thứ tình yêu giả tạo đó.





Vẫn là giấc mơ đó, cứ lặp đi lặp lại.





TỈnh dậy sau một cơn ác mộng dài, tôi thực sự kiệt sức. Khó nhọc lê bước theo quản gia, ông ấy đã gọi hai người hầu đến để đỡ tôi, giúp tôi đi lại. Sau đó đưa tôi đi ăn sáng.





Hình như không có ý định sẽ đuổi tôi đi.





- Phu nhân, cô cứ ăn uống thoải mái, chiều nay sẽ có người đến kiểm tra sức khỏe cho cô. Cần bất cứ thứ gì cứ gọi người hầu, họ sẽ có mặt bất cứ lúc nào!





- Ừm... cảm ơn.





Bị mù rồi, phải cố gắng sử dụng những giác quan khác. Tôi cố gắng ghi nhớ giọng điệu của quản gia. Lắng tai nghe những âm thanh xung quanh, hy vọng có thể cải thiện khả năng đi lại của mình một chút.





- Quản gia, tôi có thể hỏi ông một chuyện không?





- Cô cứ hỏi, thưa phu nhân!





Tôi ngập ngừng,nuốt nước bọt.





- Ừm... Ngạn Lâm là người như thế nào vậy, có... hung dữ lắm không?





Vị quản gia già im lặng một lát, sau đó nói:





- Cô đừng lo, người khác thì có thể đánh, nhưng không bao giờ đánh vợ mình đâu!





- Vậy nếu nhờ người khác đánh thì sao?





Ai mà biết được chứ, lỡ như ngày nào đó làm hắn tức giận, có phải sẽ đem tôi cho người khác chà đạp không? Lúc đó ai có thể bảo vệ tôi? Nghiên An sao? Hay là pháp luật? Thế giới này vỡ nát như vậy, tôi sớm đã không còn tin vào công lý nữa rồi.





- Đừng lo, chừng nào cô còn là vợ của ngài ấy, sẽ được đảm bảo tuyệt đối an toàn.





- Thế nếu tôi chết thì sao?





-Chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra!





Âm sắc chậm rãi, đanh thép. Giống như ép buộc tôi không muốn tin cũng phải tin.





Tôi dù sao, cũng không còn sợ chết nữa, chỉ là đến cuối cùng, vẫn muốn báo hiếu cho những người đã nuôi nấng tôi từ nhỏ, không muốn tương lai của tất cả bị hủy hoại.





Lần này, quả thực phục bản thân không quay đầu hối hận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom