Diệp Thiều Quang đứng dậy, nắm lấy tay Quý Miên Miên: “Về thôi!” Tằng Khả Nhân coi như xong đời rồi, bị nhiều người chứng kiến và chụp lại màn vừa rồi như thế, sao có thể không bị phát tán ảnh lên mạng chứ? Tằng Khả Nhân quỳ rạp trên mặt đất không động đậy, về chịu tang? Chẳng lẽ… Cô ta khóc rống lên, chỉ vì Yến Thanh Ti mà cuộc đời của cô ta đã tay đổi hoàn toàn. Lúc đầu là ghen tị, sau lại vì Tần Cảnh Chi, Yến Thanh Ti chính là cây gai đâm càng ngày càng sâu vào lòng của cô ta, làm cho cô ta ngày nào cũng thấy khó chịu. Vì sao Yến Thanh Ti vẫn còn sống, vì sao cô ta vẫn còn sống chứ? Nếu không có Yến Thanh Ti, cô ta vẫn còn là cô gái thiên chân, ôn nhu như ngày xưa. … Diễn xong một màn này, Quý Miên Miên tâm tình thoải mái lên rất nhiều, kéo tay Diệp Thiều Quang nói: “Này, anh nói xem, sau này Tằng Khả Nhân có phải sẽ phát điên không?” Diệp Thiều Quang cười: “Có lẽ có.” Đi ra cổng thì thấy Tần Cảnh Chi đang chờ bên ngoài. Thấy hai người đi ra, anh ta vội hỏi: “Đêm qua…” Diệp Thiều Quang không đợi anh ta nói xong liền nói: “A, tôi cũng đang định hỏi, sao Tần tiên sinh lại ở đây. Chẳng lẽ anh với Tằng tiểu thư…” Khóe miệng Tần Cảnh Chi co rút một cái: “Hai người nghĩ nhiều quá rồi!” Diệp Thiều Quang kéo Quý Miên Miên đi vòng qua trước mặt anh ta: “Chúng tôi đi trước đây.” Tần Cảnh Chi muốn gọi hai người lại, nhưng do dự một chút rồi lại thôi. Chuyện tối hôm qua anh ta cũng đoán ra được rồi. Tối qua, nhất định là bọn Quý Miên Miên đã làm cái gì đó… Bằng không, hiện tại chính anh mới là người bị khó xử. Diệp Thiều Quang đột nhiên quay đầu, nói với Tần Cảnh Chi: “Tần tiên sinh, dù thế nào đi nữa, nếu trong nhà không thái bình thì chuyện như vừa rồi vẫn sẽ còn xảy ra…” Tần Cảnh Chi… Anh đáp: “Cảm ơn!” Diệp Thiều Quang vẫy vẫy tay: “Anh vẫn còn nợ tôi một ân tình lớn, sau này tôi sẽ tìm anh đòi lại.” Tối hôm qua, chính anh là người mặc lại quần áo cho Tần Cảnh Chi. Sau khi hai người rời đi, Tần Cảnh Chi nghe thấy tiếng khóc của Tằng Khả Nhân, anh ta xoay người rời đi. Nếu anh ta còn tiếp tục đồng tình với Tằng Khả Nhân thì đúng là đầu óc có vấn đề rồi. Xảy ra chuyện này, Tần phu nhân cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, hiện tại bà ta chỉ mong sao mình chưa từng tới nơi này. Bà ta nhanh chóng thu thập đồ đạc, chuẩn bị quay về. Hốc mắt bà ta phiếm đỏ, vội vàng giải thích: “Cảnh Chi, mẹ xin lỗi con, là mẹ không tốt, mẹ không nên ép con, không nên giao con cho Tằng Khả Nhân. May mà tối qua không xảy ra chuyện gì, bằng không… mẹ sẽ hối hận cả đời mất. Tần Cảnh Chi nghe bà khóc lóc mà chỉ cảm thấy mệt chết đi được. Anh ta nói: “Mẹ, mau về đi, con thích ai, kết hôn với ai đều là chuyện của con, sau này mẹ đừng có xen vào.” Tần phu nhân gật gật đầu: “Ừ, mặc kệ, mặc kệ… Yến Thanh Ti nói rất đúng, ánh mắt của mẹ có vấn đề rồi. Kẻ như thế mà lại đi coi trọng, đúng là mắt chỉ để trang trí. Về nhà mẹ sẽ đi gặp mẹ chồng của Yến Thanh Ti, nhờ bà ấy tìm giúp cho con…” Tần Cảnh Chi: “…” Gân xanh trên trán anh ta giật giật, còn tưởng mẹ nói là không quan tâm gì nữa, kết quả vẫn là… Nhưng lần này tốt hơn rồi, chung quy cũng có điểm tiến bộ. “Mẹ cứ về đi rồi nói sau.” Hiện việc Tần Cảnh Chi muốn làm nhất chính là để mẹ mình rời khỏi nơi này. Tần phu nhân nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, con… con giúp mẹ xin lỗi Yến Thanh Ti nhé. Là mẹ… không nên nghe lời nói nhảm, hiểu nhầm cô ấy. Chờ cô ấy quay về Lạc Thành rồi, mẹ nhất định sẽ xin lỗi cô ấy, hy vọng… cô ấy không để trong lòng.” Tần Cảnh Chi gật đầu: “Được, lời này con sẽ nói giúp mẹ.”
Bình luận facebook