Bên kia, Ngự Trì mang thi thể Tằng Niệm Nhân đi tới Tằng gia. Cha mẹ của Tằng Niệm Nhân đều rất lo lắng, bởi vì bọn họ đều không liên lạc được với cả hai đứa con, không biết giờ chúng thế nào, phái người đi tìm cũng không có tin tức gì.” Bà Tằng nói: “Niệm Nhân bảo tối qua ra tay với Yến Thanh Ti, theo lý thuyết thì giờ phải đâu vào đó rồi chứ?” “Đúng thế, bên người Yến Thanh Ti chỉ có ba trợ lý, Niệm Nhân mang theo nhiều người như thế, không thể nào thất thủ được.” Trong lòng bà Tằng không yên, nhưng miệng vẫn nói: “Có lẽ không thất thủ đâu, chúng ta chờ thêm một chút.” Nhưng chờ tới tận giữa trưa, đến bữa cơm, quản gia đột nhiên tới báo có người đến thăm. Ông Tằng không để tâm lắm, hỏi: “Ai?” Quản gia đáp: “Chưa từng thấy, người đó nói là Hạ tiên sinh phái anh ta tới.” Trong lòng ông Tằng căng thẳng: “Hạ tiên sinh?” Bà Tằng túm lấy tay ông ta: “Hạ tiên sinh này không phải là…” Sắc mặt của bà ta vô cùng khó nhìn: “Chẳng lẽ ông ta biết rồi?” Trong lòng ông Tằng cũng rất kích động, nhưng cuối cùng trở nên bình tĩnh hơn: “Đừng có hoảng, có lẽ… là chúng ta nghĩ nhiều thôi, cứ để cho người vào đã rồi nói sau…” “Ông ta nói với quản gia: “Đi, mời người vào đây…” “Vâng.” Quản gia định đi ra, ông Tằng lại giữ lại: “Người đó có nói là tới làm gì không?” Quản gia đáp: “Anh ta mang theo một cái thùng, nói là phụng mệnh tặng quà.” Trong lòng Tằng phụ đột nhiên cảm thấy bất an, hy vọng sẽ không gặp chuyện gì, hy vọng không xảy ra chuyện gì. Rất nhanh, quản gia dẫn bọn Ngự Trì đi vào. Ngự Trì mang theo hai người, anh đi đằng trước, hai người phía sau khiêng một cái thùng vào. Ông Tằng vừa nhận ra là Ngự Trì thì trong lòng đã không yên nổi rồi. Ông ta biết Ngự Trì vốn đã theo Hạ An Lan nhiều năm. Hạ An Lan biết ông ta, đương nhiên ông ta cũng có một chút hiểu biết về Hạ An Lan. Có người nói, Ngự Trì này đối với Hạ An Lan trung thành và tận tâm, thân thủ đặc biệt tốt, có anh ta ở bên, không ai dám động vào Hạ An Lan. Nhưng… ông ta không biết Ngự Trì tới đây làm gì? Ông ta sợ nhất là Hạ An Lan biết chuyện con mình động tới Yến Thanh Ti. Ông ta liếc mắt nhìn cái thùng, trong lòng rất bối rối. Ông Tằng ra vẻ không nhận ra Ngự Trì, hỏi: “Xin hỏi, anh là…” Ngự Trì lạnh lùng, trả lời như cái máy: “Tôi là Ngự Trì, là đội trưởng đội cận vệ của ngài tổng thống.” Ông Tằng ra vẻ kinh hãi: “Thì ra là anh Ngự, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa… Đội trưởng Ngự Trì là hộ vệ thiết thân của ngài tổng thống, sao lại có thể xuất hiện ở đây vậy? Chẳng lẽ là ngài tổng thống…” Ngự Trì ngắt lời ông ta: “Ông lo lắng quá ròi, ngài tổng thống vẫn đang ở thủ đô, ngài ấy phái tôi đến là để chuyển cho ông thứ này, miễn làm ông lo lắng.” Ông Tằng vội hỏi: “Cái đó… Không biết thứ đội trưởng Ngự đưa tới là…” Ngự Trì chỉ vào thùng: “Đồ ở trong này, Tằng tiên sinh muốn tự mình mở ra hay vẫn là chúng tôi giúp ông?” Tim ông Tằng đập càng lúc càng nhanh, loại dự cảm không lành như cái búa lớn treo trên đỉnh đầu, ông ta nói: “Cái này… không làm nhọc tới các vị. Đồ của ngài tổng thống tặng, tất nhiên tôi phải tự mình mở ra rồi, bằng không chẳng phải là rất thiếu tôn trọng ngài ấy sao?” Ngự Trì nâng tay ra hiệu: “Vậy xin mời, chờ ông nghiệm thu rồi chúng tôi còn phải quay về phục mệnh. Tiên sinh còn nói, thứ này với ông rât quan trong, chắc chắn là ông sẽ rất vừa lòng.”
Bình luận facebook