Diệp Thiều Quang có thông minh, có nhạy bén đến thế nào đi chăng nữa, nhưng cảm giác như bị bắt gian tại trận thế này khiến anh không biết mình nên nói gì! Chỉ là, bị Yến Thanh Ti nhìn với ánh mắt như vậy anh thấy rất quỷ dị, cô ta chỉ thiếu mỗi điều tát cho anh một cái rồi chửi: “Thằng khốn nạn!” thôi. Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên, được lắm... còn biết quấn ga giường, có tiến bộ! Quý Miên Miên sốt đỏ bừng hết cả mặt, lảo đảo đứng đó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống, miệng vẫn gọi: “Chị Thanh Ti.” Diệp Thiều Quang muốn chạy tới đỡ, nhưng ánh mắt Yến Thanh Ti lúc này quả thật rất đáng sợ, anh sợ lỡ mà chạy tới đỡ lấy Quý Miên Miên, Yến Thanh Ti sẽ bẻ gãy tay anh ra thì sao. Yến Thanh Ti trừng mắt hăm dọa: “Sao không nói gì, tôi đang nghe đây, nói đi?” Diệp Thiều Quang cười gượng một tiếng: “Phải... Sao lại ở trên giường tôi thế nhỉ?” Yến Thanh Ti đi tới cạnh Quý Miên Miên, sờ trán con bé thấy nóng hừng hực, cô đang rất tức giận, hận không thể xé xác Diệp Thiều Quang. “Anh đang hỏi tôi đấy hả? Vậy được, tôi giải thích cho anh nghe vậy. Có một tên khốn tên Diệp Thiều Quang nham hiểm, thủ đoạn, mặt dày vô liêm sỉ, nhân lúc tôi không ở đây liền dụ dỗ cô trợ lí của tôi, lừa gạt thiếu nữ ngây thơ vô tội lên giường. Quá trình... là vậy đấy. Thế nên, chúng ta nói chuyện với nhau xem, chuyện này... nên giải quyết thế nào? Tôi có nên làm thịt tên khốn nạn không biết xấu hổ đó ra không đây?” Lúc Yến Thanh Ti nói hai từ “làm thịt” cảm giác như mọi sát khí của cô đều toát hết ra ngoài. Diệp Thiều Quang thấy lạnh toát hết cả sống lưng, nhún nhún vai, đúng là oan uổng quá mà, có vẻ như giờ có giải thích thế nào thì Yến Thanh Ti cũng sẽ không chịu nghe. Yến Thanh Ti đẩy Quý Miên Miên vào phòng cho cô nằm xuống nghỉ ngơi trước: “Ngoan, đừng nhúc nhích, mặc quần áo vào rồi chúng ta tới bệnh viện.” “Bác sĩ tôi gọi chắc sắp đến rồi...” Còn chưa nói hết lời, bác sĩ đã đến, Yến Thanh Ti mặc đồ vào cho Quý Miên Miên rồi mới cho bác sĩ vào. Chờ bác sĩ kê thuốc cho Quý Miên Miên xong rồi tiêm một mũi hạ sốt rồi về. Yến Thanh Ti đóng cửa, quay lại nhìn Diệp Thiều Quang, cười: “Tới đây, nói xem anh đã dụ cô trợ lí của tôi thế nào, tiện thể cũng nghĩ luôn xem anh muốn chết thế nào luôn đi nhé?” Diệp Thiều Quang đã bình tĩnh trở lại và cũng nghĩ ra cách nên đối mặt với Yến Thanh Ti thế nào, anh nhún vai, cười nói: “Chuyện này... Tôi nghĩ chắc cô sai rồi, chính là cô trợ lí ngây thơ vô số tội của cô là người đã cưỡng bức tôi, tôi mới là người bị hại. Không tin cô hỏi cô ấy xem.” Yến Thanh Ti nghe xong bật cười: “Cưỡng bức anh? Diệp Thiều Quang, con mẹ nó, anh coi tôi là đứa ngu hả? Miên Miên nhà chúng tôi đơn thuần như thế, vậy mà anh cũng có thể ra tay được? Diệp Thiều Quang, anh là đồ cầm thú, anh còn có còn là người nữa không?” Diệp Thiều Quang sờ sờ mũi: “Cô ấy nói mà, không thuyết phục được vậy thì ngủ phục tôi... Thế là ngủ thôi!” Yến Thanh Ti tức nghẹn họng, những lời muốn nói lại không thể nào thốt ra được. Đây chính là những gì cô đã nói với Quý Miên Miên, cô không ngờ con bé sẽ làm vậy thật. “Ha ha... thế anh xem anh có tin được không? Miên Miên có thể đọ với anh sao, con bé muốn cưỡng ép anh? Nếu anh mà không đồng ý thì giờ nó đã sớm tàn rồi. Ngay từ lúc bắt đầu anh đã nhắm vào nó đúng không? Diệp Thiều Quang... anh thật quá nham hiểm.” Diệp Thiều Quang gật đầu: “Phải, tôi đã nói với cô rồi mà, tôi không có ý gì với cô.” Yến Thanh Ti nghiến răng: “Vậy chuyện tối qua cũng là vì...” “Không sai, nếu không cô nghĩ sao tôi phải cứu cô?” Diệp Thiều Quang nhấc tay chỉ vào phòng ngủ, con ngươi u ám nhìn chằm chằm Yến Thanh Ti: “Thù lao trả cho việc tôi cứu cô, chính là - cô ấy!”
Bình luận facebook