Chương 696Anh tình nguyện để em “ăn”, cứ thoải mái mà “ăn” Nhạc Thính Phong vội kéo tay Yến Thanh Ti lại, đằng trước có một đứa trẻ con chạy vụt đến, anh ôm lấy Yến Thanh Ti đứng sang bên cạnh rồi đi tiếp. “Yến Thanh Ti, em có cảm thấy giữa hai chúng ta có hơi bị ngược đời không?” “Chẳng thấy gì cả.” “Dù gì thì anh cũng là đàn ông, sao em không để anh thi thoảng được… chủ động một lần chứ?” “Anh chủ động làm gì, anh chỉ cần nghĩ làm sao để sáng ra không bị nương nương đá khỏi giường là được rồi.” Yến Thanh Ti thuận miệng nói, nghiêng sang nhìn một bà mẹ đang dạy con, khoé miệng cong lên. “Em xem, hôm nay anh biểu hiện tốt thế này thì mai đừng đá anh xuống, nếu không ông đây không vui đâu…” “Không vui thì làm sao?” “Anh sẽ tức giận đấy.” “Thế à?” Nhạc Thính Phong nghiến răng, nói: “Vậy thì em dỗ anh đi…” “Ngoan, chị đưa em về nhà nhé, chị cho em ăn kẹo.” “Yến Thanh Ti, em “ăn” chắc anh rồi đấy hả?” “Em ăn anh hay anh ăn em… kết quả… chẳng phải giống nhau hết à? Hay là anh không muốn để em “ăn”?” “Anh… muốn, rất muốn chứ, em cứ thoải mái mà ăn, tối nay ăn nhiều thêm một chút có được không?” “Để em nghĩ đã!” Hai người nắm tay nhau đi xuyên qua dòng người đông đúc, tiếng cười của Yến Thanh Ti nhanh chóng bị những tiếng ồn ào mời gọi hai bên đường át đi. Trên phố, người người đi lại nhộn nhịp, hết lượt này đi rồi lượt khác lại đến. Bao nhiêu đôi nam nữ đã diễn những màn vui buồn hợp tan ở nơi này, du thuyền vẫn đang chạy trên mặt nước tối om, ánh đèn đủ mọi màu sắc lấp loáng hai bên đường. Có lẽ rất nhiều người trong thành phố này đều đã mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả, đi dạo loanh quanh, ngắm nghía mọi thứ, ăn một vài món ăn vặt bên đường, mua vài thứ mà nhà mình cần. Đây chính là cuộc sống của một người bình thường, ngày nào cũng lặp đi lặp lại, không có cái gọi là bốn bề dậy sóng, cũng không có cái gì gọi là kinh tâm động phách, là cuộc sống thường ngày. Đó cũng là thứ mà trong lòng Yến Thanh Ti khao khát nhất - một cuộc sống bình thường. Hình bóng của hai người dần dần biến mất trong màn đêm, ngày mai ai biết sẽ như thế nào? Nhưng ít nhất, hôm nay, cô và người mình thích đã có một ngày giống như một cặp đôi bình thường, cùng nhau ăn một bữa cơm, đi xem phim rồi đi dạo phố, anh tặng quà cho cô, cuối cùng hai người nắm tay về nhà, cuộc sống... cũng chỉ mong có vậy. … Trong khách sạn, Quý Miên Miên có chút hưng phấn, nữ thần đã đóng máy rồi, không cần quay phim nữa, có thể nghỉ ngơi được rồi, không cần chịu trách nhiệm với cái tên yêu nam đó nữa rồi, có thể ngủ thẳng cẳng đến chết thì thôi, thích thật. Duy nhất có một chuyện không tốt đó là… Nữ thần đi hẹn hò với ông chủ rồi, không thể nhìn thấy nữ thần nữa rồi, ông chủ thật xấu xa, chắc chắn là có mưu đồ bất chính với nữ thần, đê ma ma, không thể cứu nữ thần, cục cưng thiệt bối rối nha. Nhưng mà… Quý Miên Miên vừa mới nhớ ra, hôm nay đại boss bảo cô có thể chuyển lên chính thức, điều đó có nghĩa mỗi tháng lương của cô tăng thêm 2000 tệ nữa, còn có tiền thưởng tháng này, các loại phụ cấp này, cuối năm còn có thưởng nữa, còn được phát lì xì này, ha ha ha…ông chủ tốt thật, ông chủ quá chất! Trong mắt Quý Miên Miên bây giờ chỉ toàn tiền là tiền, cô cảm thấy mình sắp biến thành một tiểu phú bà đến nơi, mua nhà, mua xe, đi lên đỉnh cao của cuộc sống. Ừ, ông chủ nhà mình rất tốt, ông chủ mình mới là người xứng với nữ thần nhất. Nếu như trên đời này tồn tại một người có đủ tư cách để lấy nữ thần, Quý Miên Miên cảm thấy đó chính là ông chủ nhà mình, cô kiên quyết trèo lên thuyền “Thanh – Phong” này rồi. Sau này nữ thần thành vợ của ông chủ, lúc đó phúc lợi của cô sẽ càng ngày càng tốt nhỉ? Đôi mắt Quý Miên Miên lấp lánh toàn sao, bỗng cảm thấy cuộc đời mình sau này nhất định sẽ tràn đầy tươi sáng.
Bình luận facebook