Ngoài câu này ra, Quý Miên Miên thật không nghĩ ra câu nào khác cả, cô thật sự cảm thấy trên đời này có bao nhiêu câu chửi mắng đi chăng nữa cũng không cách nào miêu tả được hết sự vô sỉ của Diệp Thiều Quang. “Anh thật là… hoàn toàn không coi sĩ diện ra gì sao? Diệp yêu quái, tôi phục anh rồi.” Diệp Thiều Quang nhướng mày cười đến xấu xa: “Không dám…” “Không… không dám… là không dám à?” Quý Miên Miên đột nhiên vận sức giơ chân lên định đá, cô quả thực đã lấy hết sức bình sinh, hơn nữa mục tiêu ngắm chuẩn vào hạ bộ của Diệp Thiều Quang, với sức lực đó mà đá một cái thì đảm bảo có thể khiến cho Diệp Thiều Quang đoạn tử tuyệt tôn. May mắn, bây giờ Diệp Thiều Quang biết rất rõ những trò mèo của Quý Miên Miên, nghiêng người một cái đã tránh được cú đá đó. Nhưng vì nghiêng người nên mất thăng bằng, cả người anh đổ nghiêng sang một bên. Diệp Thiều Quang thấy mình đứng không vững, ngay lập tức túm chặt lấy Quý Miên Miên, kéo cả cô ngã theo, hơn nữa đúng khoảnh khắc ngã xuống đó, anh lật người đè Quý Miên Miên xuống dưới thân. Quý Miên Miên giãy giụa: “Anh buông ra cho tôi, cút xuống ngay… nếu không tôi đập chết anh bây giờ!” Diệp Thiều Quang tóm chặt lấy hai tay của Quý Miên Miên, đè cô lại, anh nói: “Quý Miên Miên, hôm nay tôi đến tìm em là có chuyện nghiêm chỉnh, em thành thật ngoan ngoãn cho tôi, nếu không tôi sẽ…” Quý Miên Miên bĩu môi: “Sẽ làm sao?” “Sẽ… hôn em, giống như em đã nói ấy, không cần nói gì cả, hôn trước đã nói sau.” Quý Miên Miên lập tức ghét bỏ nói: “Anh… cái tên lưu manh này, có bạn gái rồi mà còn lăng nhăng, lạm tình, muốn bắt cá hai tay à? Anh không sợ báo ứng sao? Tôi nói cho anh biết, cái loại đàn ông cặn bã như anh, tôi gặp một lần đập một lần, anh đừng để tôi có cơ hội, nếu không tôi sẽ khiến anh không cách nào làm đàn ông được luôn.” Bỗng nhiên trên môi lại mềm mềm, lại bị anh ta hôn lên: “Diệp Thiều Quang, cái ông nội nhà anh, anh còn hăng hái hôn nữa đấy hả?” Diệp Thiều Quang nhướng mày: “Muốn tôi hôn em sao không nói sớm, việc tôi có bạn gái khiến em tức đến vậy sao, ghen rồi à?” Quý Miên Miên khinh thường lườm anh ta một cái: “Ha ha ha… buồn cười thật đấy, Diệp Thiều Quang anh không những vô sỉ mà tôi thấy anh… thôi, tôi cảm thấy tôi đã chẳng còn từ ngữ xấu xa nào để miêu tả anh nữa rồi. Anh vô sỉ, anh thắng.” Diệp Thiều Quang hít một hơi thật sâu, tất cả sự nhẫn nại của anh khi ở bên Quý Miên Miên đều trở nên vô dụng hết. Phải nhanh chóng đi vào chuyện chính, nếu không anh sẽ bị Quý Miên Miên làm cho phát điên mất. “Quý Miên Miên… hôm nay tôi đến có hai chuyện muốn nói.” “Chuyện thứ nhất, những gì tôi nói sau đây em phải nghe cho thật rõ, hơn nữa phải nhớ cho kĩ. Tôi… không có bạn gái, cũng không có vị hôn thê. Cô gái mà tôi gặp hôm nay chỉ là đối tượng xem mặt của tôi thôi, nhưng cô ấy đã có bạn trai rồi, chỉ là gia cảnh của hai nhà không xứng, gia đình cô ấy không đồng ý, cũng đúng lúc tôi đang muốn né tránh những buổi xem mắt sau này cho nên tôi và cô ấy hợp tác với nhau, ngay cả bạn bè bình thường chúng tôi còn không phải, em hiểu chưa?” Diệp Thiều Quang cũng không biết tại sao mình nhất định phải chạy đến đây, giải thích những chuyện này với Quý Miên Miên. Anh cảm thấy não mình có vấn đề rồi, nếu không tại sao lại làm những chuyện vô vị như thế này? Nhưng anh không muốn để Quý Miên Miên hiểu lầm. Quý Miên Miên sững sờ mất một lúc, mới thốt ra được một từ: “Ồ…” Diệp Thiều Quang nghiến răng: “Em chỉ có thế thôi à?” “Không thì làm gì nữa?” Diệp Thiều Quang tức tối thở phì phò: “Tôi nói là tôi không có bạn gái, tôi và cô gái đó không có quan hệ gì cả.” Quý Miên Miên chớp chớp mắt: “Ồ, vậy thì liên quan gì đến tôi đâu? Hai người không có quan hệ gì thì liên can gì đến tôi?”
Bình luận facebook