Cô cũng cảm nhận được ánh mắt phức tạp từ Hạ Lan Phương Niên đang nhìn cô, Yến Thanh Ti làm như không biết, thản nhiên ngồi đó. Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc Hạ Lan Phương Niên một cái rồi giơ tay ôm lấy eo của Yến Thanh Ti, tư thế chiếm hữu như đang tuyên bố với cô ấy là tôi. Hạ Lan Tú Sắc tò mò nhìn Yến Thanh Ti: “Anh Thính Phong, đây là.....ồ, em nhớ ra rồi, chị ấy hình như là diễn viên, woa, đẹp thật đó, đẹp hơn trong TV nhiều, chị, tí chị kí tên cho em được không?” Hạ Lan phu nhân nhìn vẻ mặt kích động của con gái, vỗ vỗ nhẹ cô: “Đừng quậy, con gái con đứa, giữ ý một chút.” Lúc này Hạ Lan Tú Sắc mới nhìn tư thế của Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti, ngượng ngùng cúi đầu lè lưỡi: “Con.....hình như....làm sai rồi.” “Mấy ngày trước, con đang đi dạo phố thì gặp chị Như Kha, chị ấy nói hôm nay sẽ đến cùng với anh Thính Phong nên.... nên con mới đưa thiệp mời cho chị ấy......không nghĩ lại......... thật xin lỗi.......” Hạ Lan phu nhân đau lòng ôm lấy con gái nói: “Con yêu, cái này sao trách con được, con hồn nhiên ngây thơ như thế sao mà đấu được với những đứa con gái mưu mô hiểm ác.” “Nhưng......... như thế vẫn rất có lỗi....” Nhạc phu phân hiền lành cười: “Chuyện này không trách cháu được......” Hạ Lan phu nhân: “Khiến Nhạc phu nhân chê cười rồi, Tú Sắc nhà chúng tôi quá hiền lành lại dễ tin người, ai nói cái gì nó cũng tin.” Nhạc phu nhân nghe thế nhìn Tú Sắc lại càng vừa lòng.”Hiền lành tốt mà, tôi thích những người hiền lành.” Yến Thanh Ti nghiêng đầu, nhưng cô lại chẳng hiền lành gì, nên.. Nhạc phu nhân không thích cô là đúng rồi. Mấy người hàn huyên một hồi rồi nhà Hạ Lan xin phép đi trước. Lúc đi, Hạ Lan Tú Sắc còn quay đầu nói với Yến Thanh Ti: “Chị, tí em quay lại, chị nhớ kí tên cho em nhé........” Yến Thanh Ti cười cười, cô bé này đúng là rất đáng yêu. Nhạc phu nhân lại quay ra dạy dỗ Yến Thanh Ti: “Con gái là như thế, có biết không?” Yến Thanh Ti đẩy tay Nhạc Thính Phong ra: “Biết, nhưng biết thì làm được gì, cháu mà như cô ấy, chắc chắn không ngủ được với con trai bác đâu, như thế lỗ vốn chết.” Nếu giống như Hạ Lan Tú Sắc chỉ sợ cô đã đã chết mục xương rồi. Chuyện này làm cho những kí ức đau thương của cô bỗng dâng lên chiếm hết tâm trí cô, giờ cảm xúc của cô đang không được ổn. “Cháu đi rửa tay, bác muốn đi cùng không?” Nhạc phu nhân quay đầu: “Không.” “Thế cháu đi một lát.” “Thanh Ti......” Yến Thanh Ti nghe thấy Nhạc Thính Phong gọi cô, dừng lại một chút nhưng không hề quay đầu lại: “Giờ tôi không muốn nói chuyện với anh.” Yến Thanh Ti đi thẳng tới WC, tâm tình cô đang không tốt cần tìm người để phát tiết. Yến Như Kha bị cô chỉnh thành cái dạng đó, chắc giờ đang ở WC chỉnh trang lại dung nhan. Yến Thanh Ti cười lạnh: “Cô thân yêu, đừng đi vội, cháu đến với cô đây. Tới WC, quả nhiên Yến Như Kha vẫn ở đó, cô không đi vào mà tựa vào cửa cửa WC chờ cô ta đi ra. Chờ một lúc, Yến Như Kha búi lại tóc, rửa sạch vết thương trên chân mới từ trong đi ra. Yến Thanh Ti đột nhiên vươn một chân khiến cô ta vấp phải, kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Yến Như Kha còn chưa hiểu chuyện gì phía trên đầu đã vang lên giọng nói của Yến Thanh Ti: “Cô à, xin lỗi, sao cô lại không có mắt vậy, giẫm cháu đau cả chân!”
Bình luận facebook