Yến Như Kha quỳ khụy xuống mặt đá cẩm thạch bóng loáng, xương cốt như sắp vỡ nát ra, đau đến phát run. Nghe thấy giọng nói của Yến Thanh Ti, cả người Yến Như Kha lại run lên, con khốn Yến Thanh Ti này cứ như một bóng ma ám chặt lấy cô, làm thế nào cũng không thể chốn thoát khỏi sự truy đuổi của nó. Có dồn nó vào chỗ chết bao nhiêu lần, nó cũng có thể tìm được đường sống, còn sống thoải mái hơn bọn họ. Yến Như Kha biết kết cục của Yến Minh Châu, không những không thể tiến vào Lạc gia lại để tiếng xấu đồn xa, ai ai cũng biết Yến Minh Châu từ năm cấp hai đã đi khách sạn với bạn trai, đại học thì bắt đầu phá thai, còn chung chạ tới tận 19 người, không khác gì một chiếc xe bus công cộng. Giờ cô ta không dám bước chân ra khỏi nhà, cả ngày chỉ biết rụt cổ chốn trong phòng, không ngồi lẩm ba lẩm bẩm thì gào thét đập phá đồ đạc không khác gì một bà điên. Diệp Linh Chi hiện giờ vẫn bị tạm giam không ở bên khuyên nhủ cô ta được, còn Yến Tùng Nam thì chẳng thèm ngó ngàng tới. Yến Như Kha cắn răng, Yến Minh Châu chính là tấm gương của cô, cô không thể để mình biến thành như vậy được, phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi Yến Thanh Ti, khiến nó không cách nào trở thành nỗi uy hiếp của cô. Yến Như Kha cười lạnh, định đứng lên thì Yến Thanh Ti đột nhiên dẫm lên lưng cô ta, đè cô ta nằm bò xuống mặt đất, Yến Như Kha rên lên một tiếng đau đớn. Cô ta cắn chặt răng, giơ tay ra tóm lấy mắt cá chân Yến Thanh Ti định kéo cô ngã sấp xuống. Đáng tiếc, Yến Thanh Ti đứng khá vững, không những không ngã mà còn giẫm lên cổ tay của cô ta, suýt chút nữa thì giẫm gãy. Yến Như Kha run rẩy một cách đau đớn, cố gắng giãy giụa, nói: “Yến Thanh Ti, mày đứng có tưởng tao không biết mày với Thang Ngọc Dao cấu kết làm chuyện xấu, Yến Thanh Ti.........mày nghĩ mày giỏi lắm sao? Mày nghĩ tay chân mày sạch sẽ đến nỗi không lưu lại bằng chứng gì sao?” Yến Thanh Ti cười ha hả: “Chứng cứ? Ha ha...... buồn cười quá cơ, cháu đã làm gì nhỉ? Cô à cô đừng có dọa cháu, cháu sợ lắm đó! Cô tìm được bằng chứng cứ báo cho cảnh sát nhé, dù sao thì cháu...cũng không có thẹn với lương tâm.” Yến Thanh Ti cô đương nhiên không thẹn với lương tâm, tất cả những gì cô làm đều không thể so với những gì họ đã làm với mẹ cô. Yến Như Kha bắt đầu chửi ầm lên: “Con khốn, mày cứ chờ đấy, tao sẽ không để mày đắc ý mãi được đâu, mày đừng có nghĩ mọi chuyện sẽ thuận buồn xuôi gió.” Yến Thanh Ti đè chân lên chân Yến Như Kha, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt dữ tợn của Yến Như Kha: “Chậc, chậc, chậc....... cô thân yêu à, cháu đã khiến Yến Minh Châu không bước chân được vào Lạc gia, đương nhiên cũng có biện pháp khiến cô không thể tiến vào Nhạc gia, không,không, không, phải nói là tất cả gia đình giàu có ở cái đất Lạc Thành này, cô yêu quý....tất cả những chuyện hồi nhỏ của cô... cháu đều nhớ rất kĩ đó!” Trong nháy mắt gương mặt Yến Như Kha trắng bệch, trong mắt lóe lên sự sợ hãi tột độ, nhưng cũng nhanh chóng tìm lại bình tĩnh: “Ha ha..... mày lại định nói tao như Yến Minh Châu đi, có tới tận mười mấy người bạn trai, lăng loàn lẳng lơ, phá thai như cơm bữa sao? Hừ, tao nghĩ mày nên đổi sang chiêu số khác đi.” Yến Thanh Ti cười rộ lên lấy một con dao cạo lông mày sắc bén từ trong túi ra. “Cô à, da đã nhăn nheo như vậy rồi mà còn suốt ngày học đòi trang điểm như nữ thần, cô nói xem có mệt mỏi hay không? Lại nói, đến cái tuổi này rồi, nữ thần cũng biết thành cơm thừa canh cặn mà thôi, cô nói xem cô như vậy thì có tư cách gì mà tranh giành với tôi? Đọ nếp nhăn ai nhiều hơn sao?” Yến Như Kha nhìn thấy con dao sắc nhọn thì hoảng sợ: “Mày........ mày............muốn làm gì?” Yến Thanh Ti thổi thổi vào lưỡi sao: “Giết cô, nhìn cô không thuận mắt thì giữ lại làm gì, giữ lại để khiến mình mắc ói à.”
Bình luận facebook