Cảnh sát cúi xuống nhìn, thật sự là ảnh của Yến Thanh Ti, trên đó còn có chữ kí nữa. Anh ta hắng giọng: “Vậy... tôi sẽ giúp cô chuyển lời một lần nữa...” “Vâng, vâng, vâng, anh làm ơn, chỉ một lần này thôi!” Cảnh sát lập tức nhét tấm ảnh của Yến Thanh Ti vào túi rồi đi mất. Quý Miên Miên thở phào, quả nhiên chỉ cần có nữ thần là chuyện gì cũng xong, sau này nhất định phải mang nhiều hình có chữ kí của nữ thần theo mới được. Cảnh sát lại gọi Diệp Thiều Quang từ trong trại giam ra: “Diệp Thiều Quang, anh chắc chắn không gặp hả? Cô gái kia đang khóc lóc ở bên ngoài kìa, anh mà không gặp cô ấy, cô ấy sẽ không chịu đi đâu.” Nghe thấy thế, tim gan Diệp Thiều Quang thắt lại, nhưng anh nhanh chóng “hừ” một tiếng: “Khóc? Ha ha, cô ấy mà khóc mới lạ, không gặp, bảo cô ấy đi đi.” “Khóc thật đấy, anh tin tôi đi. Anh nói xem, vụ án này thật sự không tìm được đủ bằng chứng chứng minh rằng anh vô tội, nói không chừng sau này anh thật sự không gặp được cô ấy nữa đâu, có thể gặp được một lần thì gặp đi. Nếu lần này cô ấy không gặp được anh, sau này không muốn đến nữa, anh có muốn gặp cũng đâu thể gặp được… Anh không tin à, khóc thật đấy, mắt đỏ hết cả lên rồi.” Cảnh sát luyên tha luyên thuyên một hồi, Diệp Thiều Quang mới mở miệng hỏi: “Có khẩu trang không?” “Có... tất nhiên là có rồi.” Anh ta vội lấy cho Diệp Thiều Quang một cái khẩu trang dùng một lần. Diệp Thiều Quang thở dài, đeo khẩu trang lên rồi đi ra. Quý Miên Miên đợi một lúc lâu mới thấy có người vào, vừa thấy thân hình cao gầy của Diệp Thiều Quang, trên người còn đang mặc quần áo của nhà giam, bộ quần áo ấy rất rộng, mặc lên người anh trông rộng hoác, càng khiến anh trông gầy hơn. Anh đeo khẩu trang làm cô không thấy rõ diện mạo, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh gầy đi rất nhiều, trên trán và hốc mắt có thể thấy da dẻ tái xanh. Quý Miên Miên vừa thấy Diệp Thiều Quang thì bỗng ngẩn ra, không biết nên nói gì. Ngược lại, Diệp Thiều Quang vừa thấy Quý Miên Miên liền đưa tay ra véo mặt cô một cái: “Được đấy, anh còn sợ em sẽ gầy đi, không ngờ em vẫn còn béo thế này.” Quý Miên Miên vội lắc đầu: “Không đâu, bị phù đấy, không ngủ nên bị phù hết cả lên, thật đấy.” Diệp Thiều Quang nhếch mép, mắt anh còn không lé đến độ nhìn không ra là phù hay béo lên chắc? Làm gì có ai không ngủ mà tinh thần vẫn tốt như vậy, hai má hồng hào, không có quầng mắt nữa. Có điều... Cô có thể nói như vậy, ít ra có thể chứng minh trong lòng cô không phải không hề có anh. Diệp Thiều Quang chưa từng cảm thấy thấy thỏa mãn như vậy bao giờ, trước đây anh muốn gì thì phải nắm trong tay toàn bộ mới được, nhưng... giờ thì hay rồi, thậm chí anh còn chẳng có yêu cầu gì nhiều đối với Quý Miên Miên nữa. Quý Miên Miên quyện hai tay lại với nhau, “Tại sao anh... lại đeo khẩu trang thế?” “À... bị cảm.” Diệp Thiều Quang nói xong còn cố tình ho mấy cái. Thấy Quý Miên Miên, tâm trạng của anh trở nên rất phức tạp, có chút vui mừng, lại có chút buồn tủi. Mừng vì ít nhất cô còn biết tới thăm anh, buồn là vì... trong lòng anh hiểu rõ, Quý Miên Miên không hề có tình cảm gì với anh cả. Diệp Thiều Quang biết, chuyện tình cảm không thể tính trước được. Cho dù anh có muốn, cho dù anh có bị hãm sâu trong đó không thể bứt ra, thì từ đầu tới cuối cô vẫn luôn tự do bay nhảy bên ngoài. Cô không hiểu lòng anh, anh rất muốn trách cô, nhưng cô có làm gì sai đâu cơ chứ? Nói cho cùng, chỉ là cô không thích anh mà thôi, chuyện này đâu có gì sai. Trên đời này tội phạm ăn cắp, giết người, cướp đoạt nhiều như vậy, nhưng không có ai quy định người ta không yêu bạn là phạm pháp cả! Quý Miên Miên xoa xoa mũi, cô ngờ vực nói: “Cảm à? Sao tôi không nghe ra nhỉ, giọng vẫn rất bình thường mà.”
Bình luận facebook