Tâm tư ngổn ngang bị một câu của Quý Miên Miên kéo lại, anh lạnh lùng nói: “Anh bảo bị cảm là bị cảm, em tới thăm anh làm gì? Không có chuyện gì thì về đi, đừng ở đây làm phiền anh.” Quý Miên Miên ủ rũ cúi đầu: “À... vậy tôi... đi đây...” Diệp Thiều Quang: “...” Chẳng phải kêu khóc lóc đòi gặp anh bằng được sao? Thế mà giờ nói đi là đi, không biết an ủ lấy vài câu à? Quý Miên Miên đã nói gì với viên cảnh sát kia để anh ta giúp cô vậy? Diệp Thiều Quang trơ mắt nhìn Quý Miên Miên rời đi, nhưng đi được vài bước, bỗng nhớ ra mình còn gì chưa nói, nên cô lại lùi lại: “Ờ quên... tôi không để đi nhanh như vậy được.” Diệp Thiều Quang thầm thở phào ở trong lòng, may mà cô còn biết quay lại đấy. Anh hất cằm, kiêu ngạo nói: “Em còn muốn nói gì nữa đây?” Quý Miên Miên lắc đầu: “Tôi... tôi... anh bị oan, anh nhất định sẽ không sao đâu... Tôi tin anh, người nhất định không phải do anh giết, cảnh sát giỏi như vậy, chắc chắn sẽ tra ra chân tướng...” Trước khi tới gặp Diệp Thiều Quang, trong lòng Quý Miên Miên cảm thấy rất kì lạ, nhưng cô không rõ là lạ ở đâu, chỉ cảm thấy nếu sau này Diệp Thiều Quang thật sự không thể ra được nữa, hoặc có thể sẽ bị phán tử hình, vậy... sau này cô sẽ không thể gặp anh nữa rồi, cô bỗng cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng sau khi gặp được Diệp Thiều Quang rồi, thấy anh nói năng như muốn ăn đòn, chút khó chịu mới nảy sinh trong lòng Quý Miên Miên cũng biến mất luôn. Có điều, cô cảm thấy, nếu như đã đến rồi vậy cũng nên cổ vũ động viên một người đã mất đi tự do, còn bị nhốt trong tù như Diệp Thiều Quang một chút, hi vọng anh sẽ không đánh mất niềm tin. Diệp Thiều Quang trừng mắt: “Phí lời, anh đương nhiên là biết rồi!” Quý Miên Miên gãi gãi đầu: “Ờ... ừm... nếu anh cần gì thì cứ nói với tôi một tiếng, lần sau tới thăm tôi sẽ mang cho anh.” Diệp Thiều Quang lạnh nhạt đáp: “Em không cần tới nữa đâu, anh sẽ nhanh ra khỏi đây thôi.” “Tôi sẽ ở ngoài đợi anh ra.” Diệp Thiều Quang gật đầu. “Vậy... vậy tôi đi nhé?” Diệp Thiều Quang không nói gì, Quý Miên Miên từ từ xê dịch thêm mấy bước. Cô vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng... nhưng sau khi thấy Diệp Thiều Quang, cô bỗng không biết nên nói gì nữa. Quý Miên Miên cảm thấy chán nản, người ta vốn giữ cô lại trong nhà nuôi, không thu tiền, còn bao ăn, một người tốt như thế lại bị oan, còn bị ngồi tù, thật quá thảm thương. Quý Miên Miên biết cô không biết cách nói chuyện, nhìn xem, người ta còn chẳng muốn để ý tới cô nữa kìa. Đi được vài bước, cô nghe thấy Diệp Thiều Quang nói: “Đợi đã...” Quý Miên Miên lập tức đứng lại, cô quay lại hỏi: “Còn có chuyện gì nữa không?” “Em qua đây, anh có lời này muốn nói với em.” Quý Miên Miên nghi ngờ bước tới, vừa bước tới trước mặt anh liền bị anh ôm chặt. Ngay sau đó, Diệp Thiều Quang cúi đầu hôn cô, nụ hôn này cách qua một lớp khẩu trang nhưng Quý Miên Miên vẫn cảm thấy môi mình như bị bỏng, sắp tan đi. Cô ngơ ngác nhìn Diệp Thiều Quang, bỗng quên mất nên nói gì, nên làm gì lúc này. Nửa mặt Diệp Thiều Quang bị che lấp, không thể nhìn ra được cả gương mặt anh, nhưng... sao Quý Miên Miên vẫn cảm thấy anh đẹp trai như vậy nhỉ, tim bỗng đập thình thịch luôn! Quý Miên Miên thấy Diệp Thiều Quang nói bên tai cô: “Ở nhà đợi anh về. Anh nuôi em béo tốt thế này thì ráng mà giữ, đừng để rơi rớt mất miếng nào.” Quý Miên Miên ngây ngốc gật đầu. “Về đi, sau này đừng đến nữa, anh sẽ ra, anh còn chưa muốn chết đâu.” Quý Miên Miên vẫn gật đầu. “Đi đi.”
Bình luận facebook