Anh chẳng muốn Yến Thanh Ti đi quyến rũ ai cả. Với đẳng cấp của cô, nếu thật sự muốn câu ai, chẳng phải chỉ trong tích tắc là có thể câu mất hồn người ta luôn rồi sao, anh đâu có ngu mà tìm đường chết. Yến Thanh Ti lắc đầu: “Em không ăn sáng đâu, đi về rồi ăn cũng không muộn.” Nhạc Thính Phong vuốt ve khuôn mặt cô, ngón tay miết nhẹ lên môi cô, cả ngón lập tức bị nhiễm hồng, anh cười bảo: “Anh đi với em, đợi anh đi thay quần áo.” Yến Thanh Ti nghĩ một lúc: “Được, nhưng anh không được vào, ở trên xe đợi em là được rồi.” Nhạc Thính Phong lập tức từ chối: “Không được, anh phải đi với em.” “Ở một nơi như thế sao có thể hãm hại em được, Diệp Kiến Công cũng đâu phải đồ ngốc. Anh nghe lời em đi, được không?” Theo vai vế, cô quả thật nên gọi Diệp Linh Chi một tiếng mẹ kế, nhưng Diệp gia lại có mối thù sâu như biển với cô. Diệp Linh Chi chết rồi, Yến Thanh Ti cảm thấy... mối thù của cô đối với bà ta hình như cũng không sâu đến vậy. Dù sao người cũng đã chết, những chuyện năm ấy mà bà ta từng làm cô cũng không cần phải truy cứu nữa. Hôm nay, ngoài việc Yến Thanh Ti muốn hạ chiến thư với Diệp Kiến Công ra còn một việc khác, chính là tiễn Diệp Linh Chi đoạn đường cuối cùng. Con gái và con trai của bà ta đều vì cô mà giờ một người phải sống thực vật, còn một người thì đã phát điên, thế nên Yến Thanh Ti cảm thấy cô cũng nên tiễn Diệp Linh Chi một đoạn. Cô lấy danh nghĩa là bề dưới để đưa tiễn Diệp Linh Chi, nhưng cô không muốn Nhạc Thính Phong phải cúi người trước bà ta. Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Nếu anh không đồng ý thì sao?” Yến Thanh Ti: “Thế thì anh cứ ở nhà luôn đi.” “Được, được, được, anh ở trên xe đợi em. Em nói xem... sao giờ ở trước mặt em, anh vĩnh viễn không cứng được thế này?” “Vậy sao?” Yến Thanh Ti liếc xuống phía dưới của Nhạc Thính Phong. Anh vội nói: “Khụ khụ... trên giường là ngoại lệ.” Yến Thanh Ti nhếch mép, cô véo cằm Nhạc Thính Phong: “Đi rửa mặt đi, nhanh lên.” “Vâng, thưa nương nương.” Yến Thanh Ti thay một chiếc váy liền thân đỏ đen, màu đen là để đưa tiễn, màu để là để chúc mừng. Giống như tâm trạng mâu thuẫn của cô lúc này vậy. Điện thoại vang lên, Yến Thanh Ti cầm lên nhìn, thấy số từ nước ngoài gọi về, cô ngó vào nhà tắm, Nhạc Thính phong vẫn đang rửa mặt, cô vội nghe máy: “Alo...” “Monica, chào buổi sáng, giờ bên em chắc là sáng rồi đúng không?” Yến Thanh Ti nghe thấy giọng nói kia, cô cười nói: “Đúng vậy, sáng rồi, vừa mới dậy xong, thời tiết đẹp lắm, tâm trạng cũng rất tốt.” “Lâu lắm rồi không gặp em, tôi thật sự nhớ em lắm, tôi rất muốn gặp em.” Yến Thanh Ti ngồi lên giường, hạ thấp giọng: “Tôi cũng vậy... Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt.” “Đương nhiên. Phải rồi, có chuyện này tôi muốn nói với em, gần đây có người điều tra về quá khứ lúc em ở nước M, hơn nữa chỉ điều tra về em, chính là... những tin mặt trái... không được tốt lắm.” Nụ cười trên gương mặt Yến Thanh Ti bỗng tắt ngóm, cô hỏi: “Có biết là ai không?” “Sorry, chuyện này tôi không điều tra ra, trước đây cũng từng có người điều tra em nhưng là tra về mọi tin tức về em chứ không có tính nhằm vào, lần này... hình như rất có độ công kích đấy.” “Tôi biết rồi, cảm ơn...” Yến Thanh Ti siết chặt tay, cô bỗng thấy hoang mang. Khi ấy ở nước M, vì muốn để sống tiếp, cô thật sự đã làm rất nhiều chuyện xấu xa. Nếu như những việc này bị vạch trần, có lẽ... có lẽ... tất cả những gì cô có được lúc này để sẽ tan thành bong bóng hết. Yến Thanh Ti bịt mắt, cười khổ một tiếng. “Cưng à, tôi thấy ảnh tuyên truyền phim mới trong nước của em, thật sự rất đẹp... Bao giờ thì qua bên này phát triển thế?”
Bình luận facebook