Yến Thanh Ti buông điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ. Một lúc sau, khi cô đang dần thiếp đi bỗng láng máng nghe thấy có tiếng động ở phía bên ngoài cửa sổ. Yến Thanh Ti mở mắt, ngồi dậy, thấy có một người đang bò từ cửa sổ vào làm cô sợ tới nỗi suýt chút nữa thì hét ầm lên, may là người nọ còn cầm đèn chiếu sáng mặt lên. Nhìn thấy gương mặt đó, Yến Thanh Ti vội đưa tay bịt miệng lại, cô trợn tròn mắt. Chú... sao chú lại tới đây? Yến Thanh Ti theo bản năng ngoảnh lại nhìn Du phu nhân, thấy bà vẫn đang nhắm mắt, cô rón rén xuống giường, cẩn thận mở cửa. Du Dực nhảy từ ngoài cửa vào, Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn ông, không dám nói gì, đánh mắt hỏi: Sao chú lại tới đây? Đã rất nhiều ngày cô không có tin tức gì của Du Dực rồi, lúc trước cô có gửi tin nhắn hỏi thăm nhưng ông cũng không trả lời. Du Dực ra dấu im lặng, sau đó chỉ tay về phía Du phu nhân. Ông đi tới trước sofa, lấy điện thoại trong túi bà ta ra. Yến Thanh Ti nhìn ông khó hiểu! Du phu nhân bỗng động một cái, Yến Thanh Ti giật mình, cô vội chỉ tay vào nhà vệ sinh bảo Du Dực vào đó. Ông gật đầu rồi lẻn vào trong đó. Yến Thanh Ti thấy Du phu nhân như sắp tỉnh dậy thật, mà cô cũng không còn thời gian để quay lại giường của mình nữa, nên cô nhanh chóng cúi xuống làm động tác đắp lại chăn cho bà ngoại, sau đó vươn tay sờ lên trán bà. Sau khi chắc chắn Du phu nhân đã tỉnh, cô mới đứng thẳng dậy, ngoảnh lại, quả nhiên thấy Du phu nhân đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Nửa đêm nửa hôm, thấy người ta nhìn mình như vậy, Yến Thanh Ti không khỏi rét run lên, cảm giác cứ như nửa đêm gặp phải ma vậy. Nhưng ngay sau đó, cô thấy ánh mắt Du phu nhân thay đổi, bà ta nhìn cô rất dịu dàng và hiền hòa. Yến Thanh Ti hỏi: “Cháu làm bác tỉnh à?” “Không, sao cháu lại tỉnh rồi?” “Cháu muốn đi toilet.” Du phu nhân cười, bà ta cũng đi về phía nhà vệ sinh. Yến Thanh Ti siết chặt tay, lúc bà ta đi tới trước cửa, cô nói: “Bồn cầu bị tắc rồi...” Du phu nhân dừng lại, sau đó liền ra ngoài. Yến Thanh Ti thở phào, Du Dực đi từ nhà vệ sinh ra, nhét vội điện thoại vào túi Du phu nhân. Không đợi cô kịp mở miệng, Du Dực nhìn ra cửa, vội nói: “Chú biết con định hỏi gì, nhưng giờ chú không có thời gian để giải thích với con. Thanh Ti, con phải nhớ kĩ, sau này mỗi khi ở bên cạnh bà ta, lúc nào con cũng phải đề phòng, biết chưa?” Tim Yến Thanh Ti thắt lại: “Có phải chú đã tra ra được điều gì rồi đúng không?” “Tạm thời vẫn chưa, chú vẫn đang chứng thực các nghi ngờ của chú. Sau khi tra ra, nhất định chú sẽ nói với con, đừng cho ai biết việc chú tới đây.” Yến Thanh Ti gật đầu. “Chắc trời sáng Du Hí sẽ tới, con chuẩn bị đi.” Yến Thanh Ti gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Du Dực xoa đầu Yến Thanh Ti, ông nói: “Con nhớ chăm sóc, bảo vệ mình cho tốt, dù có ở Hạ gia cũng tuyệt tối không được tin rằng mình không có bất cứ nguy hiểm gì. Nói cách khác, hiện tại mới là lúc con tiến gần với nguy hiểm nhất.” “Vâng, con biết rồi, chú... cũng phải cẩn thận đấy.” “Con bé ngốc này, sao chú lại có chuyện gì được chứ, mối thù của mẹ con vẫn chưa xong, sao chú nỡ xảy ra chuyện gì được? Chú đi đây.” Yến Thanh Ti thấy Du Dực lại nhảy khỏi cửa sổ, nhanh chóng biến mất sau màn đêm. Ông đến vội vàng, đi cũng vội vàng, nhưng chỉ vài câu nói ngắn gọn của ông cũng khiến Yến Thanh Ti khó lòng mà bình tĩnh trở lại. Cô đứng trước cửa sổ nhìn một hồi, lặng lẽ thở dài rồi đóng cửa lại. Ngoảnh lại, cô đối diện với đôi mắt từ ái kèm theo chút ý cười, Yến Thanh Ti run lên, cô run rẩy gọi một tiếng: “Bà ngoại, bà... tỉnh... rồi... ạ...?”
Bình luận facebook