Lão thái đưa tay ra với Yến Thanh Ti: “Qua đây, qua nằm với bà một lúc nào.” Yến Thanh Ti thấy bồn chồn, cô nuốt nước bọt, bước từng bước tới, gọi một tiếng: “Bà ngoại!” Rốt cuộc, Hạ lão thái tỉnh dậy từ lúc nào, bà thấy được những gì rồi? “Nào, nằm xuống, để bà ôm con.” Lão thái cười ha ha rồi vươn tay ra. Yến Thanh Ti ngồi xuống cạnh giường rồi từ từ nằm xuống. Giường bệnh của bà to hơn giường đôi phổ thông một chút, cô nằm xuống cũng không chiếm nhiều diện tích. Hạ lão thái ôm chặt lấy Yến Thanh Ti, giống như rất nhiều năm về trước khi bà dỗ dành con gái mình vậy. Bà nhẹ nhàng nói: “Lúc phẫu thuật xong bị hôn mê, bà đã nghe thấy tiếng của con rồi, khi ấy trong đầu bà chỉ có một tia ý thức, bà phải tỉnh lại, bà phải được nhìn thấy con... dù có chết, bà cũng phải mở mắt ra nhìn con rồi mới được chết. Lần đầu nhìn thấy con, bà đã có cảm giác đây chính là con cháu của gia đình này, chẳng cần bất cứ điều gì để chứng minh, vì ánh mắt của con giống y hệt với mẹ con vậy, đẹp đẽ và trong sạch...” Mắt Yến Thanh Ti cay xè, sống mũi cũng cay cay, cô muốn nói nhưng cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không phát ra được âm thanh. Giọng lão thái thái có chút khàn, âm lượng cũng không cao, bà lại nói: “Bà già rồi, tuổi tác đã cao, cũng chẳng biết sống được thêm bao năm nữa. Bà cũng không quản được nhiều, mà cũng chẳng muốn quản, người khác với bà thế nào cũng không sao, bà chỉ mong con có thể sống thật tốt. Trước đây bà không thể bảo vệ được mẹ con, khiến con còn nhỏ tuổi mà đã phải chịu bao khổ cực ở bên ngoài. Cả đời này bà không nợ bất cứ ai, bà chỉ nợ con và mẹ con. Bà chỉ muốn khi bà còn minh mẫn, còn có thể sống, có thể cho con hết mọi thứ bà có, đều cho con hết... Trong mắt bà, con là tốt nhất...” Yến Thanh Ti cảm thấy nước mắt cô rơi xuống, cô gọi một tiếng: “Bà ngoại...” Tay lão thái thái dừng lại, bà lại mê man rồi ngủ thiếp đi. Yến Thanh Ti nằm im một lúc, có lẽ bà đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Du Dực. Bà không hỏi gì, bà nói tới một số chuyện khác, thật ra là muốn nói với Yến Thanh Ti, dù cho cô có làm gì đi chăng nữa thì cô vẫn là cháu ngoại của bà, còn những người khác bà đều không quan tâm, bà chỉ muốn thấy Thanh Ti của bà sống thật tốt là được. Cô sợ sẽ nằm đè lên cánh tay bà nên lại nhẹ nhàng ngồi dậy. Vừa ngồi dậy, cô đã thấy Du phu nhân bước vào. Yến Thanh Ti không biết bà ta vừa vào hay đứng chờ ở ngoài một lúc rồi mới vào, có điều cũng chẳng sao. Du phu nhân liếc nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại khiến Yến Thanh Ti cảm thấy khó chịu. Bà đi tới trước cửa sổ nói: “Cửa sổ sao không đóng chặt lại thế này, bác nhớ là đóng vào rồi cơ mà?” Yến Thanh Ti bĩu môi, cô nói nhỏ: “Cháu mở ra cho thoáng một tí, nửa đêm bác không ngủ đi còn nhìn cửa sổ làm gì? Bà ngoại vừa tỉnh xong lại ngủ rồi, bác đừng nói lớn tiếng quá, bà lại tỉnh mất.” Du phu nhân đi tới nhấc túi lên rồi lại nằm xuống chiếc sofa đôi. Yến Thanh Ti còn tưởng bà sẽ không nói gì nữa, không ngờ bà ta lại lạnh lùng nói: “Trẻ tuổi mà thủ đoạn cũng cao siêu đấy.” Yến Thanh Ti nằm về chiếc giường nhỏ bên cạnh, cô chậm rãi nói: “Quá khen rồi, có điều có thể thừa nhận việc tôi cao tay thì xem ra bà cũng không phải dạng vừa đâu.” Du phu nhân lại nói: “Cô đừng tưởng mọi người đều người ngu, lừa được nhất thời không lừa được cả đời.” Yến Thanh Ti cười ha hả, cuối cùng cô cũng không cần phải giả bộ nữa rồi, có cần phải lật bài với bà ta luôn không đây? Người đàn bà này quá nham hiểm và độc địa, biết cô không dám náo loạn trong phòng bệnh nên mới cố tình khiêu khích cô đây mà.
Bình luận facebook