• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (3 Viewers)

  • Chương 496-500

Chương 496: Tiếng chuông

Trông thấy đường loading cuối cùng đã đầy, xung quanh bàn thờ chợt im phăng phắc, thậm chí chúng tôi còn quên cả hít thở.

Đường loading bắt đầu chuyển động, cuối cùng hình thành một vòng sáng hoàn chỉnh.

“Đây… Đây là cánh cửa dịch chuyển à?”

Triệu Thư Hằng ngạc nhiên hỏi.

Tia sáng tỏa ra từ pho tượng cũng chiếu lên mặt của chúng tôi, tôi không rỗi rãi đâu mà nói chuyện phiếm với Triệu Thư Hằng, chỉ biết nhìn chăm chú vào đường loading.

Vòng sáng của đường loading có đầy màu sắc, dường như chưa đến một giây sau, tia sáng đó ngày một mờ đi, cuối cùng khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Tôi ngơ ngác: “Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì thế này?”

Tất cả mọi người đều ngẩn ra: “Đây không phải là cánh cửa dịch chuyển à?”

Hồ Kiếm giật khóe miệng: “Sao vừa sáng lên được một lúc đã tắt mẹ rồi? Hết điện à?”

Ánh mắt Hàn Mỹ Kỳ biến đổi, cô ta lắp bắp nói: “Lẽ nào, lẽ nào chúng ta… không về được nữa?”

Dứt lời, cô ta như mất tinh thần, ngã nhào ra đất.

“Cẩn thận!”

May mà Triệu Thư Hằng nhanh tay lẹ mắt, mau chóng lao qua đỡ lấy Hàn Mỹ Kỳ, anh ta chật vật nhìn tôi hỏi: “Phương Dương, mọi người có biết chuyện này rốt cuộc là sao không?”

Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha thì đã như biến thành pho tượng đá từ lâu.

“Tôi cũng không rõ nữa”.

Tôi cau mày, bây giờ, tôi buộc phải bình tĩnh lại. Nếu tất cả mọi người đều thấy tuyệt vọng thì chúng tôi xong đời rồi.

Rõ ràng trên bia đá có ba bức tranh, chia thành ba khu vực là những khu rừng tương đương, vậy tại sao chúng tôi đã đi đến điểm cuối rồi mà vẫn không có bất kỳ điểm báo gì?

Chẳng lẽ người thiết kế ra hòn đảo này vất vả dựng lên biết bao nhiêu thứ thần bí thế này chỉ để chơi đùa người đời sau như chúng tôi?

Tôi hít sâu một hơi, không thể nào như vậy được, nhất định là có cách giải quyết gì đó.

Nhưng lúc này, Bạch Vi ở phía sau đã buông tôi ra, rồi nói: “Phương Dương, có phải chúng ta đã nghĩ sai chuyện gì rồi không?”

“Chuyện gì cơ?”

Tôi đầy vẻ mong chờ nhìn Bạch Vi, trên hòn đảo vắng bóng người này, sự thông minh của Bạch Vi đã thể hiện ra một cách sâu sắc. Nhiều lúc, có những thứ tôi chưa nghĩ tới thì cô ấy đã nghĩ ra rồi.

Bây giờ, tôi chỉ muốn cô ấy nói cho tôi biết là chúng tôi sai ở bước nào, cho nên mới không có bất kỳ điểm kỳ lạ gì.

“Trên tấm bia đá đó chỉ có ba bức tranh, nhưng không hề nói sau khi tìm được ba nơi tương ứng là chúng ta có thể thoát khỏi hòn đảo này…”

Nói rồi, giọng Bạch Vi bắt đầu run rẩy. May là nội tâm cô ấy mạnh mẽ, nên đã kiềm chế được cảm xúc: “Tiếp nữa có khi nào vì thời gian đặt vật tế của chúng ta không chính xác, nên mới dẫn tới sự thất bại của lần này không?”

Bạch Vi nói xong, chúng tôi đều trầm mặc.

Mấy ngày sau khi nhìn thấy tấm bia đá, chúng tôi như trông thấy hi vọng sống còn, không ai nghĩ tới ý nghĩa cụ thể trên đó. Mà cũng không ai nghĩ bức tranh trên tấm bia đá đó có phải là lối thoát thật sự hay không.

Nhưng sự việc lúc này đã chứng minh, tất cả những gì chúng tôi nghĩ lúc trước đều sai cả.

Chúng tôi vô cùng mong câu cuối mà Bạch Vi nói là đúng, nhưng khả năng này lại thấp đến mức khiến người ta giận sôi, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có.

Nếu sau khi chúng tôi bỏ vật tế vào, pho tượng này có thứ thần kỳ như đường loading tồn tại, hơn nữa nó đã hoàn toàn load xong, vậy thì chắc chắn không phải do vật tế.

Nhưng bây giờ, dù chúng tôi không nghi ngờ, nhưng để duy trì niềm hi vọng, cũng chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi lên nó thôi.

Tôi hít sâu một hơi, bắt mình bình tĩnh lại: “Mọi người nghe tôi nói đã, dù thế nào, hôm nay, chúng ta cũng phải thử lại lần nữa”.
Chương 497: Âm thanh kỳ lạ

“Thế này nhớ! Bây giờ trời sắp sáng rồi, thôi chúng ta đừng ngủ nữa, mà hãy lắng nghe xem có tiếng chuông hay không. Nếu có thì nhất định mọi người phải cẩn thận, lúc nào cũng phải để ý. Nếu người bên cạnh mình có vẻ là lạ, những người khác phải mau chóng chế ngự người đó ngay. Mọi người nhìn tôi làm gì? Kể cả là tôi thì cũng thế. Huống hồ tôi còn có súng đấy”.

Dứt lời, tôi lại nhìn về phía pho tuọng trên bàn thờ: “Tôi và Hồ Kiếm sẽ đi tiếp, xem có bắt được con gà rừng nào nữa không. Nếu có, chúng ta sẽ thử lại vào ban ngày”.

Tôi và Hồ Kiếm rời khỏi chỗ bàn thờ, những người khác đều về chỗ trú ẩn. Vì tôi ngủ dậy muộn nên căn lều chưa bị tháo bỏ, vừa hay có thể làm chốn dung thân cho bọn họ.

Đống lửa vẫn còn cháy.

Nhưng điều khiến tôi thất vọng là hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chúng tôi đã nhìn thấy rất nhiều con vật như lợn rừng, thỏ, chó, thậm chí còn có cả chuột đất to ở khắp mọi nơi, nhưng lại không hề phát hiện thấy một con gà rừng nào.

Nhìn dấu chân dưới đất, tôi mới phát hiện mình và Hồ Kiếm đã đi lòng vòng ở chỗ sâu nhất trong khu rừng đàn tế này.

Tôi cay đắng nói: “Đừng nói trong khu rừng này chỉ có một con gà rừng thôi đấy nhé?”

Hồ Kiếm trầm mặc, một lúc sau mới đáp lời: “Hay mỗi ngày chỉ có một con gà rừng xuất hiện thôi? Nếu trong khu rừng này chỉ có một con gà rừng thì sao con gà các anh bắt được hôm qua có thể tồn tại được?”

Tôi thở dài một hơi, vừa định lên tiếng, chuẩn bị đi tìm kiếm ở xung quanh thì bên tai chợt vang lên một âm thanh kỳ lạ.

Là tiếng chuông!

Tiếng chuông vang lên xong, mọi thứ xung quanh tôi không hề thay đổi.

Tôi ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức phản ứng lại.

Do vừa lo lắng vừa đã từng rơi vào tình huống này, tôi có vẻ đề phòng quan sát Hồ Kiếm, y cũng thận trọng nhìn tôi.

Hồ Kiếm nói: “Anh có phải là Phương Dương không?”

Tôi cũng hỏi: “Anh có phải là Hồ Kiếm không?”

Hai người cùng lên tiếng một lúc, rồi lập tức nhận ra cả hai đều không làm sao.

Mặt Hồ Kiếm vừa thả lỏng ra một chút, chúng tôi đã nghe thấy tiếng gào thét, tôi biến sắc mặt: “Chết, chỗ trú ẩn xảy ra chuyện rồi”.

Nói rồi, tôi chạy nhanh như bay về đó.

Tôi chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã về đến nơi. Điều khiến tôi bất ngờ là lần này người trúng tà là Tiền Lệ Lệ. Không biết cô ta đã nhìn thấy gì trong ảo mộng, mà toàn thân nóng bừng, mặt mày đỏ gay, còn chầm chậm cởi quần áo ra.

Tôi cử động, đang định chạy tới đó thì thấy Phùng Kha đã xô ngã Tiền Lệ Lệ, sau đó gào lên: “Mọi người mau đến giúp tôi! Còn nhìn cái gì?”

Lúc này, Hàn Mỹ Kỳ đang lấy tay che mắt, nhưng vẫn để lộ ra một khe hở nhỏ để nhìn trộm vội vàng “ừ” một tiếng, rồi chạy tới giữ lấy Tiền Lệ Lệ với Phùng Kha.

Ai ngờ, lúc này, Tiền Lệ Lệ lại cực kỳ khỏe, cũng không biết vì sao, sau khi bị hai cô gái giữ lấy, cô ta như bắt đầu nổi giận, suýt nữa định vùng ra.

Tôi giật mình, vội vàng chạy tới, nhưng Bạch Vi cũng đã chạy ra. Hình như cô ấy cũng không được ổn cho lắm, mặt mũi ơi nhem nhuốc, trông như vừa bị đẩy ngã xuống đất.

Tôi hỏi: “Em sao thế?”

“Anh đừng hỏi nữa, mau đến giữ Tiền Lệ Lệ đi”.

Bạch Vi thúc giục, nói rồi, cô ấy phủi bụi đất trên mặt xuống, tiếp tục đè lên đùi của Tiền Lệ Lệ với Phùng Kha. Nhưng hiện giờ, Tiền Lệ Lệ hệt như đã trúng tà, mặt cô ta đỏ au, lúc cười lúc trợn trừng mắt. Tôi gào lên: “Triệu Thư Hằng? Anh chạy mẹ đi đâu rồi thế hả?”

Triệu Thư Hằng ngượng ngập sờ mũi chạy từ sau nơi trú ẩn ra: “Tiền Lệ Lệ là con gái, tôi không tiện động tay động chân”.

Tôi chỉ biết câm nín, nói: “Ai bắt anh sờ vào đâu? Mau đánh ngất cô ta đi!”
Chương 498: Cứu viện xuất hiện bất ngờ

Sau khi bị chúng tôi chế ngự, Tiền Lệ Lệ đã ngất đi, Phùng Kha ở một bên lo lắng nhìn cô ta, rồi nhìn sang chúng tôi, cô ả có vẻ sốt ruột, nhưng chân tay lại luống cuống không biết làm sao.

Tâm trạng tôi rất phức tạp, tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi đã tìm được đường ra, không ngờ cuối cùng vẫn thành ra thế này. Chúng tôi chẳng những không thoát ra khỏi hòn đảo này thông qua “trận dịch chuyển”, mà ngược lại Tiền Lệ Lệ cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông.

“Mọi người, sự thực đã chứng minh, Bạch Vi và Phương Dương nói đúng. Nếu tiếp theo chúng ta vẫn ở lại đây thì phải chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm bất ngờ ập đến”.

Hồ Kiếm thấp giọng nói.

Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người hầu như đã bình thường trở lại, chỉ có Hàn Mỹ Kỳ là có vẻ không cam tâm, tức giận huơ nắm đấm vào không khí trước mặt.

Tôi nói: “Đúng, bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục chờ ở đây xem sao, chỉ cần chúng ta có thể tìm được nguyên nhân trong đó thì nhất định có thể quay về”.

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng tôi chẳng thấy tự tin chút nào, nguyên nhân không gì khác chính là hòn đảo quái dị này thực sự khiến chúng tôi thất vọng đến cùng cực.

“Đúng, dù sao bây giờ chúng ta cũng không ra ngoài được, chi bằng tranh thủ nghĩ kỹ lại xem, quá trình hiến tế của chúng ta rốt cuộc có vấn đề ở đâu”.

Bạch Vi đứng sau lưng tôi cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chậm rãi nói.

Mọi người đều im lặng, Triệu Thư Hằng nói: “Nói thật thì cho đến bây giờ, chúng ta cũng chỉ biết bên dưới bàn thờ có xương gà rừng, còn những thứ khác thì đều không biết, thậm chí ngay cả phương thức hiến tế cũng không luôn. Nếu thật sự muốn tìm ra cách thì quả là khó như lên trời”.

Tôi cười nói: “Thế này vậy, dù có thế nào, chúng ta cũng không quay lại khu rừng bên ngoài được nữa, chỉ có thể ở lại đây thôi. Hai ngày tới, chúng ta hãy nghiên cứu thật kĩ. Mấy hôm tiếp theo, chúng ta sẽ vào rừng vào buổi tối xem có gà rừng hay không, nếu có thì bắt một con về, thử nghiệm dần, kiểu gì cũng thành công. Vả lại, chúng ta ở trong này không có thú dữ cỡ lớn, chỉ cần có thể vượt qua được tiếng chuông ấy thì không cần lo lắng về vấn đề an toàn”.

Lúc này, Hàn Mỹ Kỳ gật đầu như gà mổ thóc: “Không sai, không sai, bây giờ con mãng xà khổng lồ ở khu rừng bên ngoài chắc chắn đã thù chúng ta đến chết, chỉ cần chúng ta dám ra ngoài, chắc nó sẽ lập tức chui ra ăn thịt chúng ta ngay. Còn cả con hổ răng kiếm kia nữa, quan trọng hơn là đồng bằng ở giữa lại còn côn trùng ăn thịt người”.

Nói đến đây, sắc mặt của Hàn Mỹ Kỳ cũng trắng bệch mất tự nhiên.

Tôi thở dài, nói: “Chẳng ai ngờ chuyện lại thành ra thế này. Lúc đó, chúng ta đều đối mặt với mối nguy tiểm liên quan đến tính mạng, nếu không dọa dẫm bọn chúng một tí, e rằng chúng ta đã chết ở khu rừng trước kia từ lâu rồi”.

“Khụ khụ khụ...”

Tôi vừa dứt lời, sau lưng bỗng vang lên tiếng ho khan, sau đó Phùng Kha hô lên kinh ngạc: “Lệ Lệ, cô tỉnh rồi à? May quá!”

Phùng Kha vừa rồi còn chăm chú nghe tôi nói, bây giờ chạy ngay đến trước mặt Tiền Lệ Lệ, đỡ Tiền Lệ Lệ dậy hỏi: “Bây giờ, cô không sao rồi chứ?”

Sắc mặt của Tiền Lệ Lệ hơi trắng nhợt, cô ta lắc đầu nói: “Không sao. Tôi... vừa nãy tôi làm sao thế?”

“Vừa nãy cô dọa chúng tôi sợ muốn chết. May là chúng tôi phản ứng nhanh, đánh ngất cô, nếu không thì không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa”.

Phùng Kha le lưỡi, hơi oán giận nói: “Khi nãy, cô suýt chút nữa đã muốn giết chúng tôi rồi đấy!”

Ánh mắt của Tiền Lệ Lệ thoáng hiện vẻ lo lắng, cô ta sốt ruột nói: “Không phải, mọi người hãy tin tôi, tôi không cố ý đâu. Tôi cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy đầu mình mơ hồ, sau đó thì ngất đi”.


Chương 499: Tạp âm

“Được rồi, Tiền Lệ Lệ hẳn cũng giống như tôi, lần này cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông, không thì sẽ chẳng thành ra như vậy đâu”.

Tôi ngắt lời, Tiền Lệ Lệ vẫn luôn rất kiệm lời, lại tương đối hướng nội, có thể một phần nguyên nhân là do trước kia, cô ta đã bị làm nhục ở nơi trú ẩn của Lý Hạo. Tóm lại bây giờ, theo chúng tôi thấy cô ta chắc chắn sẽ không thể nào làm ra chuyện như vậy.

Cùng lúc đó, chúng tôi cũng nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm túc, tính đến bây giờ tiếng chuông đã vang lên hai lần, một lần là tôi dính đòn, lần tiếp theo là Tiền Lệ Lệ.

Vậy chứng tỏ sức ảnh hưởng của nó có hạn, nhưng theo thời gian trôi, không ai biết chính xác được nó sẽ phát triển thành dạng gì. Như tôi và Bạch Vi suy đoán lúc trước thì ảnh hưởng của tiếng chuông sẽ càng lúc càng mạnh, nếu chúng tôi không tìm được giải pháp, cuối cùng sẽ dần mất đi lý trí, ở lại nơi này mãi mãi và trở thành những cái xác không hồn.

Tôi do dự một chút lại nói: “Như vậy đi, sau này buổi tối chúng ta ra ngoài đi săn, ban ngày thì tìm xung quanh xem rốt cuộc có thứ gì phát ra tiếng chuông đó không. Chỉ khi nào biết được đầy đủ thông tin, chúng ta mới có cách giải quyết, bằng không cứ để nó vang lên như vậy, e rằng sau này chúng ta sẽ không có ngày nào được yên ổn mất”.

Thế nhưng điều khiến tôi không ngờ là, tôi vừa dứt lời, trên đỉnh đầu tôi đột nhiên xuất hiện tạp âm.

“Tiếng gì thế?”

“Hơi nhỏ, nhưng hình như là... tiếng trực thăng?”

“Trực thăng? Trực thăng ở đâu ra? Lẽ nào là của đội cứu hộ?”

Sau một thoáng im lặng, chúng tôi đều kinh ngạc nhìn lên bầu trời.

Đúng vậy, chắc chắn tôi không nghe lầm. Lúc này, trên không trung quả thực có tạp âm, giống như tiếng phát ra khi cánh quạt chân vịt va chạm cực nhanh với không khí vậy.

Nhưng chúng tôi ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy gì cả, nếu là trực thăng thì ít nhất sẽ có điểm sáng tượng trưng mới đúng.

Tôi đang hoài nghi, Bạch Vi đột nhiên lại nói: “Mau, chúng ta hãy đốt vài đống lửa lên! Nếu bên trên thật sự có người nhất định có thể phát hiện ra!”

Tôi bất chợt hiểu ra, không nói nhiều thêm nữa. Mọi người cũng nhanh chóng hành động, ngoại trừ Tiền Lệ Lệ vừa mới tỉnh lại, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chúng tôi người thêm củi, người thêm lửa.

Đống lửa trước đây đã sắp tàn lại bốc cháy rừng rực, khói dày đặc mãnh liệt và ngọn lửa ngút trời tựa hồ muốn đốt cháy cả cành cây bên cạnh chúng tôi.

Ánh lửa chiếu hồng lên gương mặt mỗi người chúng tôi, giờ phút này, trên gương mặt ai nấy đều tràn đầy kích động. Nếu thật sự là trực thăng, chứng tỏ... chúng tôi có thể về nhà rồi!

“Tiếng trực thăng lớn hơn rồi!”

Triệu Thư Hằng kích động hét lớn, rồi nhìn lên bầu trời, không ngừng nhìn trái ngó phải.

Chúng tôi cũng không thể kiềm nén, vừa tiếp tục đốt lửa vừa cố gắng tìm kiếm trên bầu trời. Cuối cùng, không biết qua bao lâu, trong tầm nhìn của chúng tôi xuất hiện các điểm sáng.

Một cái.

Hai cái.

Ba cái...

Những năm cái.

Nói cách khác, những năm chiếc máy bay trực thăng đã đến phía trên không của hòn đảo.

“Tốt quá rồi! Bọn họ đến cứu chúng ta rồi!”

“Chúng ta cuối cùng cũng được về nhà rồi!”

Phùng Kha kích động đến mức nước mắt sắp chảy ra, Hàn Mỹ Kỳ cũng ôm lấy Bạch Vi không ngừng khóc lớn.

Tôi có thể cảm giác được, trái tim của mình cũng đập thình thịch một cách mãnh liệt.

Một lát sau, tiếng gió xung quanh chúng tôi đột nhiên trở nên gấp gáp. Dưới cơn gió lớn thổi qua, ngọn lửa cực lớn giống như con rồng nhảy múa, bay lượn ở trên không trung, gió cát cũng trở nên nhiều hơn.
Chương 500: Về Thịnh Hải

“Phương Dương… chúng ta, chúng ta có thể quay về rồi sao?”

Bạch Vi cũng có vẻ khờ dại nhìn tôi.

Tất cả mọi người đều mừng đến phát điên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Trong tưởng tượng của chúng tôi, lần thất bại này ít nhất phải mất tầm chục ngày nữa thì chúng tôi mới mò ra được điều bí ẩn của khu rừng đàn tế này, khi đó mới có thể tìm thấy lối thoát.

Nhưng ngoài dự liệu của chúng tôi, lúc này, đội cứu hộ cuối cùng đã đến rồi!

Từng trận gió rít, lúc chúng tôi đều sắp bật khóc, cuối cùng mấy chiếc trực thăng trên đỉnh đầu chúng tôi đã lơ lửng ở ngay bên trên.

Lúc này, sức gió cực mạnh, chúng tôi gần như không thể ngẩng đầu lên được nữa, nhưng có một âm thanh truyền từ bên trên xuống.

“Alo, chào mọi người! Các anh chị có phải là người gặp nạn trên chuyến bay Xxx không? Chúng tôi là người của đội cứu hộ!”

Người bên trên cố gắng hô lớn lên, để chúng tôi nghe thấy, nhưng lúc này, không ai trong số chúng tôi có thể thốt lên một lời nào.

Gần ba tháng trời, gần như chúng tôi đã cách ly hoàn toàn với xã hội hiện đại. Ngoài mấy người trong nhóm ra, chúng tôi cũng không nghe thấy giọng nói của ai khác, cả ngày chỉ biết làm bạn với động vật và núi rừng, xung quanh lúc nào cũng có sâu bọ, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn vượt qua được.

Chúng tôi vừa kích động vừa căng thẳng, vì sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Không một ai nói gì.

“Mọi người có thể lên tiếng được không? Xin hỏi các anh chị có phải người bị nạn trên chuyến bay Xxx không? Chúng tôi là người của đội cứu hộ”.

Hình như thấy mãi mà chúng tôi vẫn im lặng, người ở phía trên lại hô lớn lên.

Chúng tôi vội vàng tỉnh táo lại, đều vẫy gào lên: “Đúng, đúng. Chúng tôi là người bị nạn trên chuyến bay đó, rồi lưu lạc đến hòn đảo này”.

Vì sức gió quá mạnh, chúng tôi buộc phải chạy sang một bên, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trời.

Tôi chỉ thấy có năm chiếc trực thăng đang xếp thành hàng ở bên trên, mỗi chiếc đều nhanh chóng thả mấy sợi dây xuống, bảo chúng tôi tóm lấy.

Những người bên trên đều mặc đồng phục màu xanh, còn trông cụ thể thế nào thì chúng tôi không nhìn rõ.

Chúng tôi cố nén cơn kích động trong lòng xuống, nghe theo lời chỉ dẫn của họ, lần lượt leo lên trực thăng.

Vì chúng tôi có tám người, không thể ngồi hết trên một chiếc trực thăng được, mà phải chia ra ngồi trên hai chiếc.

Tôi, Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm ngồi với nhau. Triệu Thư Hằng, Bạch Vi, cô bé con cùng Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ thì lên chiếc trực thăng khác.

Ngồi trên trực thăng, cảm nhận được sự mềm mại của cái đệm dưới mông, lòng tôi trào dâng cảm xúc. Bây giờ, tôi chỉ muốn hét thật to lên rằng, cuối cùng thì Phương Dương tôi cũng thoát khỏi hòn đảo chết tiệt ấy rồi!

Mấy người đàn ông mặc đồng phục của đội cứu hộ đi tới khoang máy bay hỏi thăm tình hình của chúng tôi, chúng tôi đều trả lời thành thật.

Nhưng tôi chợt nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: “Chúng tôi ở đây sắp được ba tháng rồi, tại sao đến bây giờ, các anh mới phát hiện ra vị trí của chúng tôi?”

Người đàn ông đi đầu đáp: “Chúng tôi cũng đang thấy lạ đây. Vì ảnh hưởng quá lớn, những ngày qua, chúng tôi luôn tìm kiếm ở vùng biển gần đây, nhưng không may là chẳng phát hiện ra bất kỳ tin tức gì. Mãi đến tận sáng sớm nay, hình như khoảng ba rưỡi sáng gì đó, chúng tôi đã nhận được một tín hiệu kỳ lạ”.

Nói rồi, người đàn ông nhìn sang vị trí điều khiển, nói: “Là ở đó, chúng tôi đã nhận được một tần số kỳ lạ, nhưng khi chúng tôi định đi giải mã thì tín hiệu lại biến mất. Chúng tôi cảm thấy hơi kỳ dị, nhưng lúc này, đột nhiên đồng nghiệp lại nói với tôi là có một hòn đảo xuất hiện ở gần vùng biển này”.

“Hòn đảo này cứ như tự dưng xuất hiện ấy, không hề có dấu hiệu báo trước gì. Ban đầu, chúng tôi còn nghi không biết đây có phải là hòn đảo trên lưng rùa không, chứ sao có thể xuất hiện một cách lặng lẽ như thế được? Đương nhiên, cuối cùng chúng tôi đã biết có lẽ hòn đảo này có liên quan đến chuyến bay Xxx gặp nạn, vì thế đã bay thẳng tới đây kiểm tra, không ngờ mọi người lại ở đây thật!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom