• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (7 Viewers)

  • Chương 501-505

Chương 501: Nhẹ cả người

Nói rồi, người đàn ông mỉm cười, rồi lại sai người lấy cho chúng tôi mấy cái chăn.

Cảm giác chấn động trên trực thăng không rõ ràng, thậm chí có thể nói là dễ chịu. Nhưng vì do sức ép, nên chúng tôi vẫn thấy hơi lạnh.

Chúng tôi đắp chăn, nghe người đàn ông dẫn đầu giải thích xong, trong lòng lờ mờ đã có một suy đoán.

Tôi nhìn Hồ Kiếm, nói: “Xem ra chúng ta đoán đúng rồi. Khu rừng đàn tế ở chính giữa đảo đó quả nhiên là cách để thoát khỏi hòn đảo này. Nhưng cách ấy không trực tiếp đưa chúng ta đi, mà là phát tín hiệu ra bên ngoài và người bên ngoài sẽ thông qua tín hiệu này để đến cứu chúng ta”.

Hồ Kiếm gật đầu, bấy giờ mới thở phào một hơi: “Tôi cũng nghĩ giống anh, chỉ không ngờ là đội cứu hộ lại tới nhanh đến thế!”

Nói rồi, Hồ Kiếm nhìn sang Hàn Mỹ Kỳ đang ngủ ở bên cạnh: “Hôm nay, cô chủ chỉ ngủ được có mấy tiếng nên chắc buồn ngủ lắm rồi, vừa lên trực thăng một cái đã không chịu được, nằm ra đây ngủ luôn”.

Thấy chúng tôi trò chuyện, người đàn ông dẫn đầu bật cười nhưng không chen ngang, chỉ sai người lấy thêm nước và đồ ăn cho chúng tôi, rồi mới đi về buồng lái.

Tôi nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, nhìn hòn đảo nhỏ đang cách chúng tôi ngày một xa, rồi cảm thán nói: “Chẳng ai có thể ngờ rằng một hòn đảo nhỏ thế này mà suýt nữa đã lấy mạng của tất cả chúng ta”.

Hồ Kiếm nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy tôi nói vậy thì mở mắt ra, nhìn tôi nói: “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, chắc đây cũng chỉ là một trong số đó thôi, chẳng qua trùng hợp là chúng ta lại gặp phải”.

Nói rồi, Hồ Kiếm bật cười: “May là lần này, chúng ta không làm sao”.

Tôi lặng lẽ nhìn Hồ Kiếm. Ban đầu, lúc mới gặp y và Hàn Mỹ Kỳ, trông y còn rất trẻ, nhưng bây giờ vừa lên máy bay, hình như trạng thái tinh thần ấy đã biến mất quá nửa rồi.

Bây giờ, nếu y nhuộm tóc màu hoa râm, bảo y năm mươi tuổi cũng không ai phản đối.

Vì sự mệt mỏi đêm qua, sáng nay cũng chưa được ngủ, nên tôi cũng dần thấy buồn ngủ. Vì thế, tôi nằm ngủ luôn trong khoang máy bay giống Hàn Mỹ Kỳ, đắp chăn lên, vừa ấm áp vừa thoải mái.

Tôi nghĩ đây chắc là giấc ngủ ngon nhất của mình trong suốt những ngày tháng qua. Khi còn ở trên hòn đảo đó, lúc nào tôi cũng phải giữ tinh thần cảnh giác.

Để bảo đảm an toàn cho Bạch Vi, tôi chỉ muốn lúc ngủ cũng có thể mở mắt giống Trương Phi.

Không biết máy bay trực thăng đã bay bao lâu, khi mấy người của đội cứu hộ gọi chúng tôi dậy, tôi đã cảm thấy tinh thần dồi dào. Tôi nhìn sang Hồ Kiếm và Hàn Mỹ Kỳ ở bên cạnh, họ cũng đầy phấn chấn.

Hàn Mỹ Kỳ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn chúng tôi, sau đó ngạc nhiên nói: “Chúng ta đã về Thịnh Hải rồi sao?”

Tôi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Ừ, nhiệt độ này chắc chắn chỉ có mùa hè ở Thịnh Hải thôi”.

Chúng tôi xuống máy bay, mới phát hiện đang ở phía sau một nơi giống một tòa nhà văn phòng. Đầu tiên có một người trông giống nhân viên đi tới chào hỏi với chúng tôi, sau đó sai người dẫn chúng tôi đi tới phòng kiểm tra ở phía sau để kiểm tra sức khỏe.

Nghe thì hay chứ thực tế thì không phải vậy. Để đề phòng lây lan sinh vật, bọn họ buộc phải kiểm tra xem chúng tôi có mang sinh vật gì gây bất lợi cho giới sinh vật hiện đại từ hòn đảo ấy về không, ví dụ như vi khuẩn chẳng hạn.

Dù thấy rất phẫn nộ, nhưng chúng tôi cũng không thể trách họ được. Tuy nhiên sau khi kiểm tra hoàn tất đi ra, chúng tôi lại thấy nhẹ người hẳn, ánh mặt trời chói lòa trên cao vẫn đang tỏa nắng một cách vui thích.
Chương 502: Hợp tan

Chờ khi mọi việc xong xuôi thì trời đã sắp tối, chúng tôi lại đi tới con đường lớn của Thịnh Hải. Nhìn dòng người xe qua lại như mắc cửi, chúng tôi đều thấy mọi thứ dường như rất không thiết thực. Gần như một giây trước, chúng tôi vẫn đang ở trên hòn đảo không một bóng người, ngay sau đó đã quay về thành phố lớn quốc tế tiên tiến phức tạp.

Chúng tôi đi ra ngoài, vì trước đó đã liên lạc với người nhà, nên người nhà họ Hàn, nhà họ Bạch và chủ tịch của bất động sản An Sơn ở Yến Kinh, hay chính là bố của Triệu Thư Hằng cũng đã tới.

Chúng tôi lưu lại phương thức liên lạc của nhau, Hồ Kiếm gật đầu nói với chúng tôi: “Thời gian qua đã làm phiền mọi người rồi, mấy hôm nữa, chúng tôi sẽ mời mọi người đi ăn, nhất định phải đến đấy nhé!”

Hàn Mỹ Kỳ bịn rịn vẫy tay với chúng tôi, cuối cùng hai người họ cũng leo lên một chiếc xe Limousine dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt.

Thấy hai người họ đã rời đi, Hà Khai Thành cũng có vẻ mừng rỡ đi tới. Lúc nhìn thấy Bạch Vi, ông ta kích động tới mức nắm chặt lấy tay cô ấy: “Cô chủ, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô rồi! Cô gầy quá!”

Bạch Vi cũng lên tiếng an ủi, một lát sau Hà Khai Thành mới bình tĩnh lại, nhìn tôi nói: “Đều tại cái thằng nhãi này, suýt nữa hại cô chủ không về được nữa!”

Trông thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Hà Khai Thành, lửa giận trong tôi không biết bốc từ đâu ra, tôi cười lạnh nói: “Nếu không nhờ có thằng nhãi là tôi đây, lúc máy bay gặp nạn, chúng tôi đã không về được nữa rồi! Ông có giỏi thì sao không đến mà ý kiến ý cò với công ty hàng không ý?”

“Chú Thành, chú nói gì thế?”

Thấy tình thế không ổn, Bạch Vi vội vàng kéo Hà Khai Thành đang nóng giận lại. Tôi vừa định nói tiếp, nhưng thấy Bạch Vi lên tiếng nên đành thôi.

Không biết Bạch Vi đã nói gì với Hà Khai Thành, mà ông ta đã im lặng, ông ta nhìn tôi với ánh mắt hơi khác, có vẻ cảm thấy áy náy vì câu nói vừa nãy, nhưng cũng tuyệt nhiên không mở lời cảm ơn tôi vì đã chăm sóc bảo vệ Bạch Vi suốt thời gian qua. Bạch Vi áy náy gật đầu với tôi: “Phương Dương, em về trước đây. Chờ em xử lý mọi việc xong xuôi sẽ đến tìm anh ngay”.

Tôi còn chưa kịp giữ lại, Bạch Vi và Hà Khai Thành đã leo lên một chiếc xe, sau đó biến mất khỏi con phố của Thịnh Hải.

Tôi bất đắc dĩ nhìn ra phía sau, còn có Triệu Thư Hằng, cô bé con cùng Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ.

Triệu Thư Hằng cũng vẫy tay với tôi: “Phương Dương, tôi về Yến Kinh trước đây. Bao giờ anh đến đó, tôi sẽ tới tìm anh”.

Dứt lời, anh ta có vẻ ảo não nháy mắt ra hiệu với tôi: “Bố tôi đến rồi, tôi có cảm giác lần này mình sẽ ăn đủ. Anh mau gọi điện cho chú Đồng để chú ấy nói đỡ cho tôi đi. Không lần sau anh gặp lại tôi, sẽ chỉ nhìn thấy một cái xác thôi”.

Triệu Thư Hằng vừa nói xong, bố anh ta đã mỉm cười bước tới.

Khác với những người khác, bố Triệu rất bình tĩnh. Ông ấy bước tới bắt tay với tôi, sau đó quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Cậu là Phương Dương đúng không? Trước kia, ông Đồng đã nhắc đến cậu mấy lần với tôi, nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp mặt! Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gặp rồi mới biết là danh bất hư truyền! Lần này, Thư Hằng có thể bình an trở về đều nhờ công của cậu, tôi thay mặt nó cảm ơn cậu trước!”

Nói rồi, bố Triệu khom người với tôi, tôi vội giữ ông ấy lại nói: “Không cần đâu ạ, chú là bố của Triệu Thư Hằng thì cũng như bậc cha chú của cháu, sao cháu dám nhận. Chú làm thế này thì cháu tổn thọ mất!”

Bố Triệu cười ha ha lắc đầu: “Không, cậu xứng đáng mà. Nhà tôi bao năm nay chỉ có mỗi thằng con bất trị này. Cậu phải biết là những ngày nó mất tích, cả nhà tôi loạn hết cả lên. Mẹ nó thì sục sôi lên rồi, bây giờ nó không làm sao, tôi cũng yên tâm, mẹ nó cũng không ầm ĩ nữa”.
Chương 503: Thất vọng

Nghe thấy tôi và bố Triệu nói chuyện, Triệu Thư Hằng ở bên cạnh mặt hết xanh lại trắng, bố anh ta nói: “Vậy lần này, bố con tôi về trước, dẫu sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ đến Yến Kinh. Tới lúc đó, chúng tôi sẽ cảm ơn cậu sau”.

Tôi vội cười lớn cho qua chuyện. Thật lòng mà nói, đến bây giờ, ngoài Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ ra, những người khác đều có người đến đón, duy chỉ có ba chúng tôi là không.

Bố mẹ tôi thì đương nhiên khỏi phải nói, họ ở tận Quế Ninh xa xôi, dù đi máy bay thì chắc bây giờ cũng chưa đến đây được. Nhưng Đồng An Chi thì đến một tin nhắn cũng không có, mà hai, ba tháng đã trôi qua rồi, tôi cũng không nhận được tin tức gì liên quan đến nhà họ Cung cả.

Con người luôn như vậy, khi không là bắt đầu nghĩ ngợi nhiều. Thái độ này của Đồng An Chi thật sự khiến tôi thấy hơi thất vọng.

Chờ khi mọi người đều đi hết, Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ mới bước tới, kinh ngạc nhìn về phía mà những người đó rời đi, rồi nói: “Oa, Phương Dương! Không ngờ bọn họ đều là người giàu có”.

Tôi cười nói: “Đương nhiên, trước kia tôi cũng không ngờ”.

Phùng Kha le lưỡi với tôi: “Phương Dương, lần trên đảo hoang này thật sự cảm ơn anh. Bất kể thế nào, tôi và Lệ Lệ đều mang ơn anh. Sau này có chuyện gì, anh cứ gọi chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ không từ chối”.

Tôi không nói gì, chỉ hờ hững gật đầu. Nhưng trông thấy vẻ thất vọng trên mặt họ, tôi lại cười nói đùa: “Này, cái quần này mà các cô vẫn mặc tiếp được à? Còn không mau đi thay cái khác đi?”

Lúc trốn hổ răng kiếm, chúng tôi vội leo lên cây, váy của Phùng Kha bị mắc vào cành cây và bị xé rách. Đến bây giờ, cô ả vẫn mặc chiếc áo khoác của tôi.

Nhưng hôm nay, Thịnh Hải rất nóng nực, vì thế chúng tôi không cảm thấy gì.

Phùng Kha đỏ mặt nói: “Đương nhiên rồi, nhưng bây giờ có cái áo khoác của anh che rồi nên cũng không làm sao. Tóm lại, anh đã có số của chúng tôi rồi, đến lúc đó nhớ liên lạc với chúng tôi đấy”.

Tôi gật đầu nói: “Ok, các cô mau về nhà đi, trời sắp tối rồi đấy”.

Phùng Kha gật đầu: “Thế chúng tôi đi đây”.

Dứt lời, bọn họ quay người bỏ đi. Trước khi đi, Tiền Lệ Lệ còn cảm ơn tôi, Phùng Kha thì ngượng nghịu lê bước rời đi.

Tôi đi tới cửa hàng ở bên cạnh, bảo nhân viên bán cho mình một bao thuốc lá. Lúc tính tiền, tôi mới phát hiện trên người mình không có một đồng nào.

Tôi ngại ngùng sờ mũi dưới ánh nhìn kỳ lạ của nhân viên bán hàng: “Khụ khụ, tôi không mua nữa”.

Nói rồi, tôi định bỏ đi, không ngờ lại thấy một bóng đen đi qua, suýt nữa tôi còn va phải.

“Khoan, cho tôi bao thuốc ấy!”

Bóng đen trước mặt tôi lên tiếng, giọng nói nghe rất quen, chờ khi tôi định thần lại mới phát hiện ra người trước mặt.

Tôi cười nói: “Sao cậu biết tôi đã về?”

Ôn Hân mặc một bồ thoải mái, đội mũ lưỡi trai, tôn vóc dáng của cô ấy lên trông rất khỏe mạnh, chỗ lồi chỗ lõm đủ cả, cực kỳ gợi cảm.

Cô ấy liếc nhìn tôi: “Cậu không nói thì tôi không biết đường hỏi chỗ khác chắc?”

Chúng tôi trò chuyện, cô nhân viên đó không khách sáo cắt ngang: “Xin lỗi, anh chị có lấy bao thuốc này nữa không?”

“Có!”

“Có!”

Tôi và Ôn Hân mỉm cười nhìn nhau, và đều hiểu ý trong mắt đối phương.

Ôn Hân trả tiền, rồi chúng tôi đi ra ngoài. Tôi còn chưa lấy thuốc ra, Ôn Hân đã nói: “Cho tôi một điếu”.
Chương 504: Tin tốt

Tôi và Ôn Hân đi ra khỏi cửa hàng, tiện thể tôi đã từ chối yêu cầu vô lý của cô ấy.

Lý do là phụ nữ không nên hút thuốc.

Ôn Hân thẳng thừng phản bác lại: “Bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu đàn ông hút thuốc được, còn phụ nữ thì không? Hay là cậu có thành kiến với phụ nữ hả?”

Tôi toát mồ hôi hột, câu nói này của Ôn Hân chẳng khác nào đóng đinh tôi lên cột sỉ nhục, tội vạ này tôi không gánh nổi, lập tức nói: “Tôi không có ý đấy. Ôn Hân, cậu đừng có mà cả vú lấp miệng em. Bây giờ, tôi không tranh luận với cậu về chuyện giữa nam nữ, mà là vấn đề giữa hai chúng ta. Tôi thì hút thuốc được, nhưng cậu thì không”.

Ôn Hân tức giận hỏi: “Tại sao?”

Tôi cười he he lấy bật lửa và một điếu thuốc thơm ra, sau đó cười đáp: “Đây là cái bật lửa mà tôi nhặt được ở trên đảo hoang, không ngờ đến bây giờ vẫn còn dùng được. Lúc trước nhờ có nó, chúng tôi mới đốt lửa được. Nếu không có cái bật lửa này, chắc chúng tôi chết đói lâu rồi”.

Ôn Hân không vui nói: “Đừng đánh trống lảng. Tôi biết cậu mệt, cậu vất vả rồi, được chưa?”

Dứt lời, Ôn Hân nhìn trái ngó phải, rồi chợt cầm tay tôi: “Phương Dương, có phải cậu nên đi mua một bộ quần áo và một chiếc điện thoại mới không?”

Tôi gật đầu: “Ừ, tôi cũng có ý này, nhưng bây giờ không có tiền”.

Nếu không có điện thoại, tôi cũng không thể rút tiền trong thẻ được, thậm chí thẻ ngân hàng của tôi cũng mất rồi. Giờ phải đi bổ sung cả đống thứ, cũng là một công trình rất tốn thời gian.

Ôn Hân nói: “Đi với chị đây rồi mà còn sợ không có tiền à? Nghe đây, hôm nay, tôi là đại gia, cậu cứ quẹt thẻ thoải mái!”.

Ôn Hân nói xong, tôi còn chưa cười, mà cô ấy đã tự bịt miệng cười khanh khách.

“Ok, nếu cậu đã nói vậy, tôi cung kính không bằng tuân lệnh nha!”

Tôi cũng vội đáp lại một cách vui vẻ.

Chúng tôi đi ăn trước, sau đó đến đồn cảnh sát nhờ nhân viên hộ tịch làm tạm cho tôi một cái chứng minh thư, nhưng bước này không phức tạp.

Vì trước kia, tôi thường xuyên đi với Tề Vũ Manh, nên mọi người đều quen biết nhau cả. Điều quan trọng hơn nữa là tôi vừa đi vào đồn cảnh sát, đã gặp ngay một người quen.

Vương Nhất Long.

Anh ra là cảnh sát chuyên án phụ trách theo dõi Lương Thành, sau này Trương Phú Cường té ngựa, anh trai Tiểu Nguyệt bị tạm đình chỉ công tác. Vì thế theo đề nghị của chúng tôi, anh ta được thăng chức một cách hợp lý.

Vương Nhất Long dẫn tôi đi làm chứng minh thư tạm thời, và nói cho tôi biết vì vấn đề hộ khẩu, dù có làm nhanh đến mấy, anh ta cũng chỉ dám đảm bảo tôi có thể lấy được chứng minh thư chính trong ba ngày nữa.

Tác dụng của chứng minh thư tạm thời có hạn, nhưng nó có thể giúp tôi làm rất nhiều việc, nên đương nhiên tôi sẽ không từ chối.

Cuối cùng, Vương Nhất Long mặc đồng phục cảnh sát, đi cùng tôi vào phòng thông tin, để bổ sung số điện thoại của tôi. Ôn Hân trả tiền, rồi còn mua cho tôi một chiếc điện thoại mới.

Sau đó, Vương Nhất Long dẫn chúng tôi đến ngân hàng. Vừa hay nhân viên ngân hàng sắp tan ca, thấy anh ta tới, họ vẫn làm lại thẻ ngân hàng cho tôi.

Tôi cảm ơn Vương Nhất long, bấy giờ anh ta mới tạm biệt chúng tôi rồi rời đi.

Tôi bảo với Ôn Hân là phải gọi điện cho người thân và mấy người bạn để họ khỏi lo lắng, cô ấy chỉ nhún vai.

Tôi gọi cho bố mẹ mình trước, không ngờ máy vừa kết nối, giọng nói của cả hai người đã vang lên: “Dương Tử? Là con à?”

“Dương Tử, Tiểu Chu ở đồn công an nói con mất tích, bây giờ sao rồi?”
Chương 505: Về là tốt rồi

“Dương Tử, mẹ không cần con tìm vợ nữa, chỉ cần con bình an về nhà thôi”.

Nghe thấy giọng nói quan tâm của bố mẹ, lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, rối bời.

Nói hết lời để an ủi bố mẹ xong, cuối cùng tôi còn hứa với họ là năm nay nhất định sẽ về quê thì hai người mới hài lòng cúp máy.

Tôi thở phào một hơi, rồi nói với Ôn Hân đang buồn chán đứng nghịch điện thoại giết thời gian ở bên cạnh: “Cậu thấy không, đôi lúc hạnh phúc đơn giản thế đấy! Những người giàu có như cậu không thể hiểu được niềm vui này của chúng tôi đâu!”

Ôn Hân cau mày: “Phương Dương, cậu nói gì cũng phải chú ý chứ. Cái gì mà những người giàu có như cậu? Giàu thì làm sao? Người giàu ăn hết gạo của nhà cậu à?”

Tôi vội cười trừ, sau đó lại gọi cho đám Chu Hỉ Tài và La Nhất Chính. Biết tin tôi bình an, bọn họ đều rất vui, nói sẽ mời tôi đi ăn. Tôi vội từ chối bảo bây giờ đang cực kỳ bận, có quá nhiều việc phải xử lý, bao giờ rảnh, tôi sẽ tới tìm họ sau thì mới trốn được.

Tôi còn có một người bạn khác nữa ở Thịnh Hải, do dự một lát, tôi vẫn ấn gọi.

Trịnh Cường luôn có vẻ bất cần đời, nhưng khi nghe thấy giọng nói của tôi, hắn lập tức kích động đến mức lạc cả giọng.

Sau một lúc lâu im lặng, Trịnh Cường nói: “Mẹ kiếp, ông đây còn tưởng cậu đi đời nhà ma rồi chứ! May mà không sao, nếu không sau này ông đây gây chuyện bị bắt thì ai cứu tôi ra ngoài đây?”

Tôi cười ha ha: “Hóa ra tên đều nhà anh làm quen với tôi là vì chuyện này à?”

“Còn không à? Cậu tưởng mình có giá lắm chắc?”

Trịnh Cường vẫn giữ vẻ thờ ơ, nhưng tôi cũng không để bụng.

Tôi lại nói chuyện với hắn một lúc, khi thấy trời đã tối, Ôn Hân nói: “Phương Dương, hay chúng ta đi dạo đi?”

Tôi gật đầu, vốn đang do dự không biết có nên gọi cho Đồng An Chi hay không, nhưng tôi đã thôi.

Chắc chắn ông ấy biết tôi đã quay về, nếu đến giờ, ông ấy vẫn chưa có tin gì thì tôi cũng chẳng buồn làm phiền người ta nữa.

Trước khi chuyến bay của chúng tôi xảy ra chuyện, Đồng An Chi bảo tôi và Triệu Thư Hằng sang Xiêng La bàn việc. Bây giờ, chúng tôi đã xảy ra chuyện mấy tháng rồi, chuyện bên ấy chắc cũng đã giải quyết xong.

Nghĩ vậy, đột nhiên tôi lại thấy hơi thiếu nghĩa khí, nên bèn gọi cho Đỗ Minh Cường.

Nghe thấy giọng tôi, Đỗ Minh Cường cũng rất vui. Ông ta nói những ngày qua, ông ta cũng đã sai người đi lòng vòng khắp nơi ở vùng biển xung quanh, nhưng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì, không ngờ bây giờ, tôi đã sống sót quay về.

Tôi mắng ông ta rằng anh còn mong tôi chết ở đó à?

Ông ta cũng mỉm cười cho qua, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, rảnh thì sang Xiêng La tìm ông ta.

Tôi nhớ lại lúc quen Đỗ Minh Cường ở trong tù, hỏi: “Sau này, anh không định về Hoa Hạ phát triển nữa à?”

Đỗ Minh Cường trầm mặc một lát rồi nói: “Tất cả tài sản của tôi đều ở Xiêng La và Đông Nam Á. Nếu trong nước trong chứa được tôi thì tôi cũng không về nữa. Mấy anh em các cậu nhớ thường xuyên sang Xiêng La thăm tôi là được”.

Tôi lặng lẽ gật đầu, ở lại Xiêng La đúng là cách tốt nhất với Đỗ Minh Cường.

Sau đó, ông ta nói cho tôi biết chuyện ở bên đó đã giải quyết xong. Bọn họ thật sự không biết một cái gì về những chuyện này, may mà Đồng An Chi đã cử người sang xử lý, nếu không đến giờ, họ vẫn mù mờ, chắc chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty làm ăn ngày một thất bát thôi.

Nói đến đây, Đỗ Minh Cường còn bảo với tôi khoản hoa hồng đầu tiên đã chuyển cho tôi từ mấy hôm trước rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom