• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (1 Viewer)

  • Chương 486-490

Chương 486: Vật tế

Nghe Bạch Vi nói xong, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng.

“Sau này, vì một nguyên nhân bí mật nào đó, những người này đều đã chết cả, hoặc bị đưa đi khỏi đây nên mới để lại hòn đảo này. Có lẽ những lời đồn thổi đầu tiên về cỏ Long Diên cũng là từ miệng những người này mà ra”.

Bạch Vi nhíu chặt mày, nhưng cũng đang có vài điều chưa thông suốt. Còn tôi thì nghĩ tới một chuyện khác: “Nếu thời cận đại còn có người từng đến đây, thế họ rời đi bằng cách nào? Việc cấp bách của chúng ta bây giờ không phải là tìm hiểu những người này từ đâu tới, mà phải biết thứ họ hiến tế là gì, như vậy thì mới có cơ hội mở cái bàn thờ này ra được”.

Tôi quét mắt nhìn mọi người, rồi dừng lại ở Hồ Kiếm, y bị tôi nhìn chằm chằm đến mức run lên, nghi hoặc hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Tôi nảy ra một ý, vội vàng chạy tới trước bàn thờ, nhìn thẳng vào chính giữa.

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, giữa bàn thờ có một cái hố, bên dưới thì là một mảng đen kịt.

Tôi hết sức vui mừng, hỏi: “Có ai có dây ở đây không?”

“Tôi có, sợi vừa thả xuống nước ấy, vẫn chưa khô đâu, Phương Dương, anh định làm gì thế?”

Hồ Kiếm vừa đáp vừa lấy một sợi dây trong túi ra.

Tôi cười he he nói: “Anh xem đây”.

Triệu Thư Hằng đột nhiên nói: “Khoan đã Phương Dương, không phải anh định buộc sợi dây vào người rồi nhảy xuống phía dưới của bàn thờ để xem đấy chứ? Nếu đúng là thế thì tôi không đồng ý đâu”.

Những người khác cũng hiểu ra và đều phản đối, tôi cau mày, quan sát tình hình xung quanh rồi nghĩ ra một cách.

Tôi tước một đầu của sợi dây thành hình một tấm lưới co dãn nhỏ, rồi thắt một cái thòng lọng ở phần giữa, còn đầu bên kia sợi dây thì tôi buộc thêm vào một tảng đá chừng mấy cân.

Tôi lùi lại vài bước, nói: “Việc lớn đã thành!”

Mọi người đều thấy nghi hoặc, hỏi tôi đang làm gì.

Tôi đành giải thích: “Đây là cách chúng ta tìm ra vật hiến tế”.

Nói xong, tôi buộc cố định một đầu của sợi dây lên một thân cây, rồi từ từ thả đầu buộc đá xuống phía dưới bàn thờ.

Khi tôi thả lỏng sợi dây từng chút một, độ sâu của bàn thờ cũng dần hiện lên trước mặt chúng tôi.

Ba mét…

Năm mét…

Mười mét.

Cuối cùng đã đến đáy, tôi lại thả sợi dây xuống tiếp, sau đó kéo mạnh một cái. Đoạn sợi dây buộc thòng lọng lập tức mở ra, còn cái lưới mà tôi buộc vào sợi dây cũng bung ra, tự động vợt những thứ ở bên dưới lên.

Chờ vài giây, tôi kéo sợi dây lên.

Mượn chút ánh sáng của ánh chiều tà còn sót lại, lúc nhìn rõ thứ ở trong lưới, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha, còn có nhóm Hàn Mỹ Kỳ đều hét lên thất thanh, độ lớn của đê-xi-ben khiến tôi và Triệu Thư Hằng phải bịt tai lại.

Duy chỉ có Hồ Kiếm hình như là đã quen với âm thanh ở mức độ này rồi, y chỉ giật khóe miệng, chứ không có biểu hiện khó chịu gì.

Tôi, Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng đi tới gần trước, chỉ thấy trong cái lưới có một đống xương, hầu hết đều hoàn chỉnh. Từ hình dạng của bộ xương có thể thấy là xương của một loài động vật nào đó.

Tôi quan sát một lúc, sau khi xác định trên bộ xương không hề có vấn đề gì, tôi mới lấy mấy cái lá cây bọc một bộ xương khá lớn lên.

Tôi quan sát kỹ thì thấy hình như bộ xương này trông khá quen, tôi và Triệu Thư Hằng đều nghi hoặc nhìn nó, Hồ Kiếm đột nhiên mừng rỡ nói: “Tôi biết đây là thứ gì! Đó là xương sống của gà rừng”.

“Gà rừng? Anh chắc chứ?”

Hồ Kiếm gật đầu đáp: “Đương nhiên, tôi làm thợ săn bao năm, nên quen với mấy thứ này lắm. Ban đầu, tôi cứ thấy giống xương của gà rừng, nhưng nghĩ thấy không đơn giản như thế, nên mới không nói cho mọi người biết. Ai ngờ bây giờ vừa nhìn một cái thì hóa ra là xương sống của gà rừng thật”.
Chương 487: Chuyện gì thế này?

Tôi nói: “Có nghĩa là vật tế của bàn thờ này là gà rừng ư?”

Hồ Kiếm gật đầu: “Nếu tôi nhìn không nhầm thì chắc là vậy. Ngoài ra, những bộ xương khác vụn và nhỏ quá, nên tôi không nhìn ra gì cả. Nhưng gà rừng thì vừa hay phù hợp với đặc điểm của những bộ xương này, nhỏ và nhiều”.

“Đúng vậy, hòn đảo này rất dị, lại có cực kỳ nhiều gà rừng. Ban đầu, tôi còn tưởng là do nguyên nhân sinh trưởng hoang dã, nhưng về sau lại thấy cùng là sinh vật hoang dã, nhưng dù là sói hay lợn rừng, đều không nhiều bằng gà rừng. Bây giờ xem ra chỉ có thể là vì lý do này, nên số lượng gà rừng mới nhiều đến vậy”.

Tôi gật đầu nói.

Dù tôi thấy rất lạ là tại sao trên hòn đảo này lại dùng gà rừng làm vật hiến tế, nhưng nếu đã xác định được rồi, chúng tôi cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa.

Qua nhiều trải nghiệm vào sinh ra tử, tôi đã học được cách suy nghĩ có chọn lọc. Có rất nhiều điều không cần thiết căn bản không cần phải nghĩ làm chi cho mệt đầu.

Triệu Thư Hằng nói: “Thế chúng ta còn chờ gì nữa? Tôi nhớ lúc đến đây, chúng ta có mang một con gà rừng phơi khô, mau ném vào đi”.

Tôi có vẻ khinh bỉ nói: “Anh nghĩ cái quái gì thế? Bất kể là lúc nào, vật tế đều phải là sinh vật còn sống. Nếu chết rồi thì thần linh của đàn tế ấy hoặc thứ gì đó khác sẽ cho rằng anh không thành tâm, nên không chấp nhận lời thỉnh cầu của anh đâu. Nghiêm trọng hơn thậm chí còn giận lây sang anh đấy”.

Lúc này, mấy cô gái cũng phản ứng lại, Bạch Vi cau mày nói: “Nhưng trong khu rừng này chẳng có gì ngoài cây cối cả, chúng ta đi đâu tìm gà rừng bây giờ? Không lẽ phải quay lại chỗ rừng của con mãng xà khổng lồ à?”

Bạch Vi nói xong, chúng tôi đều rơi vào trầm mặc. Bây giờ, chúng tôi mà quay lại, có quỷ mới biết con mãng xà khổng lồ kia thế nào rồi. Phải biết là lúc chúng tôi rời đi, dù đã trúng chất độc của quả cỏ Long Diên, nhưng con mãng xà khổng lồ vẫn rất mạnh mẽ, không hề giống sắp chết chút nào, đương nhiên là nó vẫn đau đớn.

Lúc đến đây, chúng tôi đã đặt ba cái tên cho các khu rừng trên hòn đảo này. Khu rừng ở bên ngoài là rừng hổ răng kiếm, khu rừng giữa đảo là rừng mãng xà khổng lồ, khu rừng cuối cùng, cũng chính là nơi chúng tôi đang ở bây giờ là rừng đàn tế.

Đặt tên như vậy rất dễ nhớ.

Dù hai khu rừng trước rất nguy hiểm, nhưng lại có rất nhiều các loài động vật. Còn khu rừng đàn tế này thì khác, từ lúc chúng tôi leo lên bờ, chưa hề nhìn thấy dấu vết của bất kỳ sinh vật nào.

Koong…

Lúc chúng tôi đang suy nghĩ xem có nên quay lại hay không, tôi chợt nghe thấy một tiếng vọng không khác gì tiếng gõ chuông sớm ở thời cổ đại. Tiếng king koong dội thẳng vào tai chúng tôi, chấn động đến mức làm chúng tôi đau đầu nhức óc.

Khó khăn lắm cả bọn mới phản ứng lại được, nhưng lại chỉ biết khiếp sợ nhìn nhau.

Mẹ kiếp, chuyện quái gì thế này?

Sau một tiếng chuông ngân, hình như tai chúng tôi đều thính quá mức, nên còn nghe thấy tiếng của động vật nữa.

Tiếng côn trùng và chim chóc mà tôi luôn thấy kỳ lạ khi trước cuối cùng cũng đã dần kêu vang.

Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau: “Rốt cuộc có chuyện gì thế nhỉ?”

Triệu Thư Hằng vừa nói dứt câu, giọng nói của anh ta không hề có vấn đề gì, nhưng mặt tôi chợt biến sắc.

Tôi khó tin nói: “Không lẽ động vật chỉ tới khu rừng đàn tế này vào ban đêm, còn ban ngày thì không xuất hiện?”

Hồ Kiếm gật đầu nói: “Có lý, chúng ta đã chắc rằng khả năng nghe của mình không có vấn đề, mà chúng ta lại có thể nghe thấy những âm thanh này, điều này chứng tỏ gần đây thật sự có động vật”.

“Điều đó cũng có nghĩa là…”

“Chúng ta có thể tìm thấy gà rừng để làm vật tế rồi!”

Chúng tôi vui mừng nhìn Triệu Thư Hằng, anh ta cũng có vẻ mừng rỡ.
Chương 488: Ảo giác

Trên thế giới có rất nhiều chuyện và hiện tượng kì quái mà chúng ta không thể lý giải, hòn đảo vừa thần bí vừa quỷ dị này chính là một trong số đó.

Trong khu rừng đàn tế như bị thần tiên trong truyền thuyết bố trí cấm chế nào đó. Động vật ở đây hoạt động về đêm, còn ban ngày thì yên tĩnh vô cùng, khiến người ta như lạc vào quỷ vực, nhưng đến buổi tối thì lại cực kỳ náo nhiệt, đủ các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến.

Sau khi xác định xong chuyện vật tế, chúng tôi tìm một gốc cây to ở cách đó không xa, dựng vải và giá gỗ ở xung quanh cây, bắc thành một cái lều đơn sơ.

Hiện giờ, chúng tôi cũng yên tâm được phần nào, trên tấm bia đá có ba bức tranh, ý nghĩa của mỗi bức tranh chúng tôi đều hiểu rõ, mà giữa chúng cũng có giới hạn nghiêm ngặt, và chúng sẽ không vượt qua giới hạn của nhau.

Bởi vậy, chúng tôi ở nơi này lại rất an toàn.

Sau khi chúng tôi dựng lều vải xong, trời đã hoàn toàn tối sầm, chỉ còn lờ mờ nhìn thấy chút ánh sáng ban đêm. Chúng tôi bất đắc dĩ đốt một đống lửa bên ngoài lều, bấy giờ mới bàn bạc chuyện đi săn, bắt gà rừng.

Cuối cùng người đi là tôi và Triệu Thư Hằng, bởi vì có quá nhiều thứ không xác định nên tôi mang theo súng săn, Triệu Thư Hằng phối hợp tác chiến với tôi, còn Hồ Kiếm ở lại lều để trông coi.

Một khi chỗ này xảy ra chuyện, Hồ Kiếm sẽ đốt cháy đống cành cây đặt cách căn lều không xa.

Ánh lửa ngút trời, chúng tôi đương nhiên có thể nhìn thấy.

Những người còn lại sưởi ấm ở gần nơi trú ẩn, tôi và Triệu Thư Hằng lặng lẽ lần mò sang xung quanh.

Chúng tôi mò tới một nơi có âm thanh tương đối lớn, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một bụi cây thấp đang dao động không theo quy luật ở phía trước.

Tôi ra hiệu cho Triệu Thư Hằng giữ im lặng, bảo anh ta cẩn thận rồi đi theo sau tôi.

Triệu Thư Hằng vội vàng gật đầu, tôi lặng lẽ đi lên trước, đồng thời nhắm chuẩn họng súng về phía trước. Triệu Thư Hằng cũng đặt thương gỗ ngang bên hông, duy trì trạng thái sẵn sàng phi ra bất cứ lúc nào.

“Lên!”

Ngay khi chúng tôi sắp đi đến chỗ bụi cây đó, tôi đột ngột la to một tiếng, tiếp theo dùng súng như mũi thương đẩy bụi cỏ phía trước ra.

Một lát sau, trước mắt chúng tôi xuất hiện một con gà rừng cỡ lớn toàn thân vàng sậm đang vô cùng hoảng sợ, chúng tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Nhanh, bắt lấy nó!”

Tôi la lên một câu, Triệu Thư Hằng đã ở thế chuẩn bị từ lâu, hô khẽ một tiếng, thương gỗ trong tay anh ta ra đòn nhanh như chớp, đâm thẳng về phía con gà rừng.

Nhưng con gà rừng này có vẻ thông minh hơn gà rừng ở bên ngoài, nó không nhảy lung tung. Mặc dù hoảng loạn, nhưng nhìn thấy thương gỗ của Triệu Thư Hằng đâm tới, nó không những không chạy mà còn né sang một bên.

Với cách né mình nhẹ nhàng như vậy, thương gỗ của Triệu Thư Hằng lập tức tấn công vào khoảng không, không chỉ có anh ta mà tôi cũng ngây người.

Con gà rừng không hề quan tâm chúng tôi đang nghĩ gì, lập tức đạp hai chân, nhanh chóng nhảy ra khỏi ổ, lủi ra bên ngoài.

Tôi nào có thể nhịn được, sau khi phản ứng lại thì lập tức ngắm bắn, nén hơi thở, bóp cò.

Pằng!

Họng súng tôi tóe lửa, “bộp” một tiếng, cả người con gà rừng bị lực xung kích cực lớn bắn cho bay lên trước một khoảng, lúc này nó mới chết hẳn.

Triệu Thư Hằng rút thương gỗ lên, gãi đầu nói: “Mẹ nó, trong khu rừng đàn tế này toàn là thứ gì vậy, gà rừng cỡ lớn còn có thể né tránh sự tấn công của tôi”.

Tôi nói: “Nơi này không tiện ở lâu, tốt nhất chúng ta nên rời đi khi trời còn sáng”.

Nói rồi, tôi bèn nhặt con gà rừng cỡ lớn ở dưới đất lên, đi về nơi trú ẩn.


Chương 489: Dự cảm không lành

Sau khi tôi nổ súng, tiếng động trong rừng yên lặng một lúc, trong đêm tối nên truyền đi rất xa đến giữa khu rừng. Cho dù chẳng bao lâu đã ồn ào trở lại, nhưng trong lòng tôi lại mơ hồ có một tia dự cảm không lành.

Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh trên tấm bia đá trước kia, một người quỳ rạp xuống đất, cung kính cúi thấp đầu. Dường như phía trước là tín ngưỡng của người đó, hoặc là sức mạnh to lớn nào đó không thể kháng cự.

Thế nhưng tôi vẫn không đoán được trong đó có điều kì bí gì. Triệu Thư Hằng hình như cũng hiểu được suy nghĩ của tôi, nên đi theo tôi nhanh hẳn.

Chúng tôi trở về nơi trú ẩn, mọi người đều ở đó, nhưng sắc mặt có vẻ hơi khó coi, tôi nghi ngờ hỏi: “Mọi người sao vậy?”

Tuy nhiên không ai trả lời câu hỏi của tôi, đống lửa soi chiếu gương mặt của tất cả mọi người đến đỏ bừng. Một hồi lâu sau, Phùng Kha lên tiếng: “Phương Dương, tôi nghĩ chúng ta cần phải mau chóng rời khỏi đây thôi”.

“Có chuyện gì thế?”

Tôi nghi hoặc hỏi.

“Đồ đạc của chúng ta mất hết rồi, thức ăn, nước, đồ dùng sinh hoạt, tất cả đều biến mất chỉ trong nháy mắt”.

Phùng Kha bổ sung: “Tôi biết chuyện này rất khó tin, nhưng hoàn toàn là sự thật. Vừa rồi, chúng tôi vây xung quanh lửa trại bàn vụ gác đêm tối nay, không ngờ đồ đạc chúng ta đặt ở trong lều đều đã bị trộm mất rồi”.

“Nói là trộm cũng không đúng, tôi cảm thấy giống như là bỗng dưng mất tích hơn”.

Hồ Kiếm cũng mang vẻ mặt ủ rũ nói: “Lửa trại của chúng ta cách lều không đến năm mét, chúng tôi chỉ ở bên ngoài lều, nếu trong lều xảy ra chuyện gì khác thường, chúng tôi chắc chắn có thể phát hiện ngay lập tức. Nhưng sự thật là đồ đạc trong lều biến mất lúc nào, chúng tôi không hề hay biết, cho đến khi cô chủ kêu đói, muốn ăn ít thịt khô thì chúng tôi mới phát hiện ra chuyện này”.

Tôi cảm thấy sự việc không đơn giản, vội vàng đi đến trước lều, mở cửa gỗ của lều ra, phát hiện bên trong quả nhiên trống rỗng.

Không chỉ có đồ vật bị trộm mất, mà ngay cả cỏ khô trải ở dưới đất lúc chúng tôi dựng lều cũng không thấy đâu nữa, thật sự giống như tự dưng biến mất vậy.

Tôi nói: “Được, nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta đi mở đàn tế thôi”.

Vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy nhiệt độ quanh mình bắt đầu giảm xuống dần, bầu không khí cũng bắt trở nên quái dị.

Tôi nhìn gương mặt của mọi người, sắc mặt ai nấy đều trở nên vô cùng kỳ quái bên đống lửa.

Mặt người nào người nấy biến thành màu xám xanh tịch mịch, ánh mắt nhìn tôi cũng không còn thiện chí, ngay cả Bạch Vi, trong mắt cũng lấp đầy sự thờ ơ và coi thường.

“Sao vậy này?”

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, tôi đã nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, sau đó họ hung dữ nhào về phía tôi. Tôi giật mình, đang định chạy thì thấy nặng đầu, sau đó lập tức mất đi ý thức.



Lúc tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy đầu mình sưng vù, trán đau âm ỉ.

“Ôi má ơi, sao lại đau thế này!”

Tôi xoa trán, tất cả mọi người đều quan tâm nhìn tôi.

Bạch Vi ngồi ở bên cạnh, căng thẳng nắm lấy tay tôi, thấy tôi lên tiếng thì kinh ngạc quay đầu lại: “Phương Dương? Anh tỉnh rồi à?”

“Phương Dương tỉnh lại rồi à?”

“Anh không sao chứ? Dáng vẻ ban nãy của anh làm chúng tôi sợ chết khiếp!”

“Đúng vậy, may là bây giờ anh khỏe rồi, nếu không chúng tôi thật sự không biết nên làm gì nữa”.

Nghe mọi người tranh nhau nói, tôi hơi không hiểu được ý của bọn họ, bèn hỏi: “Tôi? Lúc nãy làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Triệu Thư Hằng ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Phương Dương, anh bị ma nhập, định giết chúng tôi!”
Chương 490: Đầu đuôi sự việc

Lúc tỉnh lại lần nữa, người tôi choáng váng, đến khi mọi người nói lúc nãy tôi bị làm sao thì tôi mới tỉnh hẳn.

Không ngờ sau khi tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì, tên hâm Triệu Thư Hằng lại bảo là tôi bị ma nhập!

Lúc đó, điều khiến tôi dựng tóc gáy hơn là da đầu tôi như nổ tung, tôi vội hỏi: “Trên hòn đảo này có ma à?”

Triệu Thư Hằng không vui đáp: “Đương nhiên! Phương Dương, nếu không phải anh bị ma nhập thì tại sao lại định giết chúng tôi?”

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Bạch Vi, em kể cho anh nghe đi”.

Tôi cau mày, nhìn sang Bạch Vi.

Tôi thấy vừa buồn bực vừa khó hiểu, tại sao ai cũng nói là tôi định giết họ?

Nhưng trong giấc mơ ban nãy của tôi, sự việc tôi mơ thấy lại hoàn toàn trái ngược với họ. Tôi mơ thấy họ định giết tôi.

Trực giác cho tôi biết, hình như trong chuyện này có vấn đề gì đó. Tôi lại vội nhìn sang Triệu Thư Hằng: “Con gà rừng mà mình vừa bắt được đâu?”

Triệu Thư Hằng xách một con gà đã chết khá lâu ở gần phía sau tới: “Anh nói con này à? Sao? Nếu anh muốn ăn thì để tôi nấu cho”.

Tôi thầm thở phào một hơi: “Không cần đâu. Phải giữ xác con gà rừng này nguyên vẹn, chúng ta có trở về được nữa hay không là nhờ cả vào nó đấy”.

Bạch Vi liếc nhìn tôi, rồi kể lại những gì mà họ vừa thấy.

“Bọn em đang dọn dẹp ở đây thì nghe tiếng súng vọng từ trong rừng ra, ai cũng biết là anh bắn, nên đoán chắc anh sẽ về nhanh thôi. Quả nhiên, mấy phút sau, anh và Triệu Thư Hằng đã về rồi, Triệu Thư Hằng còn xách một con gà rừng về nữa”.

Vừa nói, Bạch Vi vừa nhìn tôi: “Nhưng lúc đấy, thái độ của anh lạ lắm, trông cứ như mất hồn mất vía ý. Còn chưa ngồi xuống, đột nhiên anh đã như phát điên, gào thét với bọn em, cuối cùng còn rút súng ra. May mà cuối cùng Triệu Thư Hằng phản ứng lại kịp, đánh ngất anh, không thì thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa”.

Bạch Vi vừa nói xong, tôi đã ngây người.

Sau vài giây trầm mặc, tôi nói: “Xin lỗi mọi người. May mà có Triệu Thư Hằng đánh ngất tôi, không thì tôi đã làm chuyện dại dột rồi, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mình được mất”.

Trong lòng tôi thấy vừa kinh hoàng vừa sợ hãi. Nhưng người đã đi cùng đến đây với chúng tôi, gồm cả Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha, chúng tôi cũng đã coi họ là bạn bè. Cả quãng đường đều bình an vô sự, nhưng cuối cùng lại bị tôi…

Tôi nói xong, mọi người cũng bắt đầu an ủi tôi, nói không sao, dù gì tôi cũng không cố ý.

Triệu Thư Hằng hừ nói: “Lần này, tôi đã cứu mạng tất cả mọi người đấy nhé. Nhớ là về xã hội hiện đại rồi, mỗi người phải giới thiệu vài cô em cho tôi thì anh đây mới hạ hỏa được!”

Trong giọng nói của Triệu Thư Hằng chứa vẻ đắc ý và kiêu ngạo, nhưng mọi người đều bật cười. Bạch Vi không nhịn được xì anh ta một cái, Hàn Mỹ Kỳ thì giơ nắm đấm nhỏ bé đáng yêu lên tự vỗ vào trán.

Còn Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ thì che miệng cười khanh khách, Triệu Thư Hằng ngượng ngập sờ mũi, tôi cười nói: “Hay là thế này đi. Bao giờ về, tôi sẽ giới thiệu cảnh sát Tề cho anh, thấy sao?”

“Cảnh sát Tề? Thôi cho tôi xin, tôi nói đùa đấy”.

Tôi vừa nói dứt câu, Triệu Thư Hằng đã như bị điểm huyệt, anh ta thừ người ra một lúc mới phản ứng lại, vội vàng xua tay từ chối.

Chúng tôi được trận cười no nê.

Vì tôi chỉ bị ngất, chứ không bị thương gì, nên nghỉ ngơi một lát là ngồi dậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom