Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 405
Ngay lúc này ở hành lang khách sạn, Cố Tâm Tây cả người xiu vẹo, cô cố gắng đi chậm từng bước về phía sảnh lớn.
" Nóng...nóng quá...Tên khốn! Hắn đã bỏ thứ gì vào trong rượu chứ?" Vừa đi cô vừa thều thào, gương mặt trắng mịn bây giờ đã đỏ ửng.
Nhớ lại hai mươi phút trước, vì Đặng Khang An không ngừng mới rượu, cô chỉ còn cách là phải uống vì lịch sự. Bởi vì nếu hắn là người xem mắt, thì cô cũng không nên từ chối quá nhiều, như vậy thật sự không tốt chút nào.
Nhưng ai biết rốt cuộc hắn đã bỏ thứ gì vào rượu, mà bây giờ cơ thể cô bỗng chốc nóng ran, miệng đều khô khốc đến khó chịu. May là trong lúc hắn mang cô đi, cô đã dùng chút sức lực còn lại vật ngã hắn, để mà bỏ chạy.
" Cô ta ở đâu rồi chứ? Thật là, chạy cũng nhanh đấy! Có lật tung cả khách sạn cũng phải tìm ra cô ta cho tôi!" Đặng Khang An khó khăn nói, cú ngã lúc nãy khiến hắn đau đớn vô cùng.
" Cậu đúng là vô dụng, có một đứa con gái cũng không xử lý được, tôi quả thật rất thất vọng về cậu!" Người đàn ông trung niên kia không hài lòng nói.
" Hừm, ông câm miệng lại đi, ông nghĩ ông là ai chứ?" Đặng Khang An tức giận túm lấy cổ áo ông ta lớn giọng mắng.
" Tôi là ai? Nếu không có tôi thì bây giờ cậu có còn đứng ở đây không hả? Đồ ăn cháo đá bát!" Hai tên tự đứng cãi nhau.
" Nếu như tôi có được Cố Tâm Tây và Cố Gia, thì tôi sẽ trả hết số ân tình đó cho ông! Bây giờ thì ông im lặng để tôi làm việc đi!" Đặng Khang An trừng mắt nhìn ông ta nói lớn.
Trong lúc hai người họ đang cãi vả, thì Cố Thế trạch cũng vừa chạy đến nơi, hắn đã nghe hết những lời lúc nãy của bọn họ rồi.
" Hai người là muốn cái gì hả? Cố Tâm Tây em gái của tôi ở đâu?" Hắn tức giận hỏi bọn họ.
" Cái gì? Là Cố Thế Trạch, không xong rồi!" Gã đàn ông trung niên sợ hãi kêu lên, ông ta chậm bước lùi lại, là đang muốn chạy trốn.
" Anh nói gì tôi không hiểu! Có lẽ anh nghe lầm rồi, chúng tôi nãy giờ không có nói gì về Cố Gia và Cố Tâm Tây cả!" Đặng Khang An một mực chối tội.
" Bốp!"
" Tao hỏi mày lại một lần cuối, em gái tao đâu rồi?" Cố Thế Trạch không phải là một người dễ tính, hắn nhanh như gió đấm thẳng vào mặt Đặng Khang An.
Vừa hay vệ sĩ Cố Gia cũng có mặt, bọn họ nhanh chóng bắt hai tên cáo già này lại. Bị đánh đến tím tái mặt mày, hai kẻ xấu cuối cùng cũng phải khai ra, nhưng bọn chúng thật sự không biết Cố Tâm Tây là đang ở đâu.
Vì cô bị mất tích, cho nên Vệ Tư Hàn cũng phải giúp đỡ tìm kiếm. Mặc dù hắn không có thiết tha gì với cô gái này, hắn đơn giản chỉ đi lòng vòng cho vui mà thôi.
Trong một căn phòng nhỏ, nơi này chủ yếu là phòng để vật dụng cần thiết của khách sạn, bên trong vô cùng tối và ngột ngạt. Cố Tâm Tây là đang trốn ở bên trong, cô cảm thấy nơi này là an toàn nhất.
" Nóng...cơ thể mình nóng quá...thật sự khó chịu...a..." Cô khẽ rên, hai tay không ngừng chà xát cơ thể bé nhỏ đến đỏ ửng.
Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập, Cố Tâm Tây cứ tưởng là bọn người kia đuổi theo, nên cô không dám đi ra ngoài.
" A...nóng quá...mình chết mất..." Đôi mắt cô ẩm ướt một tầng hơi nước.
Không thể tiếp tục chịu đựng, nếu cứ tiếp tục cô chắc sẽ chết mất, cả người như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò dưới da. Cố Tâm Tây cố hết sức đứng lên, cô đưa tay mở cửa bước ra ngoài.
Không biết là vô tình hay hữu ý, mà vừa mở cửa đã nhìn thấy Vệ Tư Hàn đứng ở đó, hắn cũng bất ngờ khi trông thấy cô.
" Cố Tâm Tây?"
" Giúp tôi với, làm ơn...tôi rất khó chịu...giúp tôi..." Ngay lập tức cô nhào đến ôm chầm lấy hắn, lý trí cuối cùng bây giờ đã đánh mất rồi.
" Cô làm sao vậy? Để tôi đưa cô đến bệnh viện..."
" Khômg cần, không cần...tôi muốn anh...cơ thể anh thật dễ chịu..." Cố Tâm Tây lắc đầu từ chối, hai má cô đỏ hồng rất đáng yêu.
Vệ Tư Hàn còn chưa biết xử lý thế nào, cơ thể to lớn đã bị cô đẩy mạnh vào một căn phòng trống. Cố Tâm Tây mất đi lý trí, trong đầu cô bây giờ chỉ có dục vọng, một ngọn lửa lớn sôi trào.
" Này, cô biết mình đang làm cái...ưm..." Vệ Tư Hàn nhíu chặt mày lên tiếng, chỉ là Cố Tâm Tây đã dùng cánh môi mềm mại ngăn hắn lại, cô hôn rất cuồng nhiệt, dù cho có hơi vụng về.
Vệ Tư Hàn cả người bị đè sát tường, hắn trợn tròn mắt nhìn cô gái ở trước mặt, đường đường là một tên đàn ông to cao, vậy mà lại bị một cô gái nhỏ bé cưỡng hôn.
Hắn không phải là chưa từng thử qua phụ nữ, chỉ là cảm giác lúc này quả thật khác hẳn, một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua.
Dù thế nào thì hắn cũng chỉ là một tên đàn ông, làm sao có thể chịu nổi khi cô tấn công như vậy. Phía trước hắn cảm thấy rất mềm mại, bộ ngực của cô là đang ép sát cơ thể hắn. Chẳng mấy mà Vệ Tư Hàn bị kích thích đến cực điểm, ý nghĩ xấu xa len lõi trong đầu hắn.
" Là do em ép tôi đấy, ngày mai không được hối hận!" Hắn dùng sức đẩy mạnh cô ra, cong môi ranh mãnh nói. Truyện Sủng
Cố Tâm Tây làm gì còn nghĩ nhiều được nữa, đôi mắt cô mơ hồ nhìn hắn, lại càng làm hắn thêm sôi trào.
____** To Be Continued **____
" Nóng...nóng quá...Tên khốn! Hắn đã bỏ thứ gì vào trong rượu chứ?" Vừa đi cô vừa thều thào, gương mặt trắng mịn bây giờ đã đỏ ửng.
Nhớ lại hai mươi phút trước, vì Đặng Khang An không ngừng mới rượu, cô chỉ còn cách là phải uống vì lịch sự. Bởi vì nếu hắn là người xem mắt, thì cô cũng không nên từ chối quá nhiều, như vậy thật sự không tốt chút nào.
Nhưng ai biết rốt cuộc hắn đã bỏ thứ gì vào rượu, mà bây giờ cơ thể cô bỗng chốc nóng ran, miệng đều khô khốc đến khó chịu. May là trong lúc hắn mang cô đi, cô đã dùng chút sức lực còn lại vật ngã hắn, để mà bỏ chạy.
" Cô ta ở đâu rồi chứ? Thật là, chạy cũng nhanh đấy! Có lật tung cả khách sạn cũng phải tìm ra cô ta cho tôi!" Đặng Khang An khó khăn nói, cú ngã lúc nãy khiến hắn đau đớn vô cùng.
" Cậu đúng là vô dụng, có một đứa con gái cũng không xử lý được, tôi quả thật rất thất vọng về cậu!" Người đàn ông trung niên kia không hài lòng nói.
" Hừm, ông câm miệng lại đi, ông nghĩ ông là ai chứ?" Đặng Khang An tức giận túm lấy cổ áo ông ta lớn giọng mắng.
" Tôi là ai? Nếu không có tôi thì bây giờ cậu có còn đứng ở đây không hả? Đồ ăn cháo đá bát!" Hai tên tự đứng cãi nhau.
" Nếu như tôi có được Cố Tâm Tây và Cố Gia, thì tôi sẽ trả hết số ân tình đó cho ông! Bây giờ thì ông im lặng để tôi làm việc đi!" Đặng Khang An trừng mắt nhìn ông ta nói lớn.
Trong lúc hai người họ đang cãi vả, thì Cố Thế trạch cũng vừa chạy đến nơi, hắn đã nghe hết những lời lúc nãy của bọn họ rồi.
" Hai người là muốn cái gì hả? Cố Tâm Tây em gái của tôi ở đâu?" Hắn tức giận hỏi bọn họ.
" Cái gì? Là Cố Thế Trạch, không xong rồi!" Gã đàn ông trung niên sợ hãi kêu lên, ông ta chậm bước lùi lại, là đang muốn chạy trốn.
" Anh nói gì tôi không hiểu! Có lẽ anh nghe lầm rồi, chúng tôi nãy giờ không có nói gì về Cố Gia và Cố Tâm Tây cả!" Đặng Khang An một mực chối tội.
" Bốp!"
" Tao hỏi mày lại một lần cuối, em gái tao đâu rồi?" Cố Thế Trạch không phải là một người dễ tính, hắn nhanh như gió đấm thẳng vào mặt Đặng Khang An.
Vừa hay vệ sĩ Cố Gia cũng có mặt, bọn họ nhanh chóng bắt hai tên cáo già này lại. Bị đánh đến tím tái mặt mày, hai kẻ xấu cuối cùng cũng phải khai ra, nhưng bọn chúng thật sự không biết Cố Tâm Tây là đang ở đâu.
Vì cô bị mất tích, cho nên Vệ Tư Hàn cũng phải giúp đỡ tìm kiếm. Mặc dù hắn không có thiết tha gì với cô gái này, hắn đơn giản chỉ đi lòng vòng cho vui mà thôi.
Trong một căn phòng nhỏ, nơi này chủ yếu là phòng để vật dụng cần thiết của khách sạn, bên trong vô cùng tối và ngột ngạt. Cố Tâm Tây là đang trốn ở bên trong, cô cảm thấy nơi này là an toàn nhất.
" Nóng...cơ thể mình nóng quá...thật sự khó chịu...a..." Cô khẽ rên, hai tay không ngừng chà xát cơ thể bé nhỏ đến đỏ ửng.
Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập, Cố Tâm Tây cứ tưởng là bọn người kia đuổi theo, nên cô không dám đi ra ngoài.
" A...nóng quá...mình chết mất..." Đôi mắt cô ẩm ướt một tầng hơi nước.
Không thể tiếp tục chịu đựng, nếu cứ tiếp tục cô chắc sẽ chết mất, cả người như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò dưới da. Cố Tâm Tây cố hết sức đứng lên, cô đưa tay mở cửa bước ra ngoài.
Không biết là vô tình hay hữu ý, mà vừa mở cửa đã nhìn thấy Vệ Tư Hàn đứng ở đó, hắn cũng bất ngờ khi trông thấy cô.
" Cố Tâm Tây?"
" Giúp tôi với, làm ơn...tôi rất khó chịu...giúp tôi..." Ngay lập tức cô nhào đến ôm chầm lấy hắn, lý trí cuối cùng bây giờ đã đánh mất rồi.
" Cô làm sao vậy? Để tôi đưa cô đến bệnh viện..."
" Khômg cần, không cần...tôi muốn anh...cơ thể anh thật dễ chịu..." Cố Tâm Tây lắc đầu từ chối, hai má cô đỏ hồng rất đáng yêu.
Vệ Tư Hàn còn chưa biết xử lý thế nào, cơ thể to lớn đã bị cô đẩy mạnh vào một căn phòng trống. Cố Tâm Tây mất đi lý trí, trong đầu cô bây giờ chỉ có dục vọng, một ngọn lửa lớn sôi trào.
" Này, cô biết mình đang làm cái...ưm..." Vệ Tư Hàn nhíu chặt mày lên tiếng, chỉ là Cố Tâm Tây đã dùng cánh môi mềm mại ngăn hắn lại, cô hôn rất cuồng nhiệt, dù cho có hơi vụng về.
Vệ Tư Hàn cả người bị đè sát tường, hắn trợn tròn mắt nhìn cô gái ở trước mặt, đường đường là một tên đàn ông to cao, vậy mà lại bị một cô gái nhỏ bé cưỡng hôn.
Hắn không phải là chưa từng thử qua phụ nữ, chỉ là cảm giác lúc này quả thật khác hẳn, một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua.
Dù thế nào thì hắn cũng chỉ là một tên đàn ông, làm sao có thể chịu nổi khi cô tấn công như vậy. Phía trước hắn cảm thấy rất mềm mại, bộ ngực của cô là đang ép sát cơ thể hắn. Chẳng mấy mà Vệ Tư Hàn bị kích thích đến cực điểm, ý nghĩ xấu xa len lõi trong đầu hắn.
" Là do em ép tôi đấy, ngày mai không được hối hận!" Hắn dùng sức đẩy mạnh cô ra, cong môi ranh mãnh nói. Truyện Sủng
Cố Tâm Tây làm gì còn nghĩ nhiều được nữa, đôi mắt cô mơ hồ nhìn hắn, lại càng làm hắn thêm sôi trào.
____** To Be Continued **____
Bình luận facebook