Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-116
Chương 116: Em họ mất tích
Câu hỏi của Vương Lệ Đan khiến Lâm Thanh Mai hơi nhíu mày, từ sau khi cô và em họ lần trước gây nhau, cô quả thật không có gặp lại Trần Ngọc.
Lần trước khi cô nằm viện đã hỏi Lập Gia Khiêm về chuyện căn phòng, nhưng anh rất phản cảm với Trần Ngọc, nói Lâm Thanh Mai đừng ở trước mặt anh nhắc đến loại phụ nữ đó.
Lâm Thanh Mai cũng có thể lý giải, lúc đầu Trần Ngọc vu oan Lập Gia Khiêm, anh không có tìm Trần Ngọc tính sổ đã là không tệ rồi.
Đối điện với tiếng khóc lóc của Vương Lệ Đan, Lâm Thanh Mai tự nhiên sẽ không nói ra sự thật, cô giải thích: “Dì út, dì trước tiên đừng khẩn trương, cháu lát nữa sẽ gọi điện cho Trần Ngọc...”
“Gọi gì chứ! Dì cũng gọi rồi, điện thoại của Tiểu Ngọc luôn tắt máy! Nếu không phải sáng nay chủ nhiệm của nó gọi điện thoại cho dì nói Tiểu Ngọc đã bỏ học ba lần rồi, dì mới biết nó không ở trường!”
Chuyện không ở trường, Lâm Thanh Mai lúc đầu quả thật giúp Trần Ngọc che giấu Vương Lệ Đan, lúc đó Tiểu Ngọc và bạn trai cũ cùng đi ra ngoài thuê phòng, cô làm chị họ cũng không quản nhiều chuyện như vậy.
Nghe thấy Vương Lệ Đan nói Trần Ngọc bỏ học ba lần rồi, trong lòng Lâm Thanh Mai cũng có hơi lo lắng, cô nói: “Dì út, dì đừng quá lo lắng, cháu nhất định giúp dì tìm Tiểu Ngọc, nếu như cháu tìm được em ấy thì sẽ kêu em ấy gọi điện lại cho dì có được không?”
Vương Lệ Đan khổ sở nói: “Thanh Mai à cháu là chị họ của Tiểu Ngọc, nó một mình ở trong thành phố trừ cháu ra không có họ hàng nào khác rồi, cháu bình thường cho dù công việc có bận rộn cũng phải giành thời gian để ý nó?”
“Dạ, cháu biết.” Cho dù cô sau khi biết nhân phẩm của Trần Ngọc, nhưng đối mặt với sự nhờ vả của Vương Lệ Đan Lâm Thanh Mai tự nhiên không thể từ chối.
“Dì nghe mẹ cháu nói cháu và Trần Hoàng Khôi ly hôn rồi, cháu tuổi còn trẻ thì đã ly hôn ấn tượng tóm lại không được tốt... Thật ra Trần Hoàng Khôi đứa trẻ này rất không tệ, dì tuy không gặp nó được mấy lần nhưng nó lớn lên vừa đẹp trai vừa có năng lực, nghe mẹ cháu nói ở trong thành phố còn có hai biệt thự có giá trị! Thanh Mai à cháu phải nghĩ cho rõ, ông chồng như thế không cần cháu còn muốn tìm người đàn ông như thế nào? Cuộc sống riêng tư của mấy ngôi sao nam đó rất loạn không có ai tốt lành cả...”
Lời của Vương Lề Hồng khiến Lâm Thanh Mai nghe không lọt, nhưng cô hiểu họ hàng bên phía nhà mình đều là có quan niệm rất cổ hủ, chỉ cần điều kiện tốt có tiền vậy thì đáng để gả, loại chuyện ngoài luồng gì đó cũng không phải không thể tha thứ, nhưng Lâm Thanh Mai đối với loại chuyện này quan điểm lại không khác.
“Dì út, chuyện của cháu tự cháu sẽ xử lý, chuyện của Tiểu Ngọc dì yên tâm, bây giờ cháu gọi điện cho bạn của con bé.”
Thấy Lâm Thanh Mai không muốn nói tiếp, Vương Lệ Đan ngược lại cũng không dông dài nữa: “Được được được, vậy thì làm phiền cháu rồi! Dì đợi điện thoại của cháu!”
Thật là chưa hết đợt sóng này lại có đợt sóng khác ập tới, Lâm Thanh Mai vội gọi cho Trần Ngọc trước.
Sau khi xác nhận thật sự tắt máy, cô mới nghĩ gọi cho bạn thân của Trần Ngọc, cô rất lâu trước đây đã lưu số điện thoại của đối phương rồi, nhưng bình thường không có liên lạc nhiều nên bỏ xó.
Cô bé tên Vương Thanh Thanh, là con nhà giàu, bởi vì có nữ sinh khác báo cáo cô ta giấu chất cấm, chủ nhiệm phòng công tác học sinh sinh viên của trường sau khi soát được trong túi đồ ở ký túc thì Vương Thanh Thanh bị đuổi học.
Sau khi Vương Thanh Thanh bị đuổi học, Trần Ngọc vẫn liên lạc riêng với Vương Thanh Thanh, Lâm Thanh Mai đã từng nhắc nhở mấy lần, nhưng Trần Ngọc luôn nói không có qua lại với cô ta, nhưng Lâm Thanh Mai ở phòng thuê nhìn thấy một chiếc túi hàng hiệu của Trần Ngọc, cô biết Trần Ngọc vẫn chịu ảnh hưởng của Vương Thanh Thanh rồi.
Sau khi liên tiếp gọi ba lần, điện thoại của Vương Thanh Thanh cuối cùng có người bắt máy rồi.
Lâm Thanh Mai vừa nói một câu ‘xin chào’ thì bị Vương Thanh Thanh tức giận cắt ngang: “Con mẹ cô là ai? Có bệnh à mà cứ gọi mãi! Lẽ nào không biết gì gọi là ‘người ta không muốn nghe’ hay sao?”
Bị cô ta bỗng nhiên quát như thế, Lâm Thanh Mai cũng ý thức được liên tiếp gọi điện quả thật rất không lịch sự, cô đây là quan tâm ắt loạn.
Cô lập tức xin lỗi: “Thanh Thanh, xin lỗi! Chị là chị họ của Trần Ngọc - Lâm Thanh Mai, không biết em còn nhớ chị không? Chị gọi điện chủ yếu chính là muốn hỏi em, em có biết Tiểu Ngọc ở đâu không? Mẹ em ấy gọi điện cho chị nói em ấy đã bỏ học ba lần rồi, mãi không tìm được em ấy...”
Vương Thanh Thanh không kiên nhẫn nghe tiếp nữa: “Tôi nói người chị họ này, chị muốn tìm Trần Ngọc thì gọi điện cho tôi à! Tôi với cô ta sớm đã trở mặt rồi!”
Trở mặt rồi...
Lâm Thanh Mai tiếp tục hỏi: “Không biết em có tiện nói cho chị biết, em và em ấy vì chuyện gì mà trở mặt không?’ Cô không kìm được suy đoán lẽ nào Trần Ngọc là vì tâm trạng không tốt cho nên chơi trò mất tích?
Vương Thanh Thanh tuy ngữ khí rất kém, nhưng thấy Lâm Thanh Mai vẫn có kiên nhẫn nói chuyện với cô ta như vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy trút giận lên người Lâm Thanh Mai cũng có hơi quá đáng rồi.
Ngữ khí của cô ta hòa hoãn hơn nhưng vẫn không khách khí: “Trần Ngọc đồ tiện nhân này thật là đồ vô ơn! Cô ta mấy ngày trước tìm tôi nói chủ nhà sắp bán nhà cô ta tạm thời không tìm được chỗ ở, tôi có lòng tốt để cô ta đến chỗ tôi ở một thời gian, cô ta ngược lại nhân cơ hội tôi ra nước ngoài công tác, mới ngắn ngủi hai ngày thì ngủ với bạn trai của tôi rồi! Đâu có phụ nữ nào hạ tiện như thế chứ!”
Nghe thấy đáp án như vậy, Lâm Thanh Mai làm chị họ của Trần Ngọc cũng cảm thấy hổ thẹn.
Nếu như là trước kia người khác nói Trần Ngọc như thế, cô chắc chắn là một mực bảo vệ và tin tưởng em họ của mình.
Nhưng sau khi thấy Lập Gia Khiêm lúc đó đưa ra một loạt sự thật, cô bây giờ đối với Trần Ngọc đã hoàn toàn không có tin tưởng gì nữa.
Có điều, Lâm Thanh Mai ngược lại cũng nói một câu khách quan: “Thanh Thanh, chuyện của Trần Ngọc chị không đánh giá, nhưng chị có câu thật lòng muốn nói, nếu như Trần Ngọc có thể trong hai ngày ngủ được với bạn trai của em, vậy thì chứng minh bạn trai của em vốn dĩ cũng không phải loại đàn ông tốt đẹp gì. Lời chị nói không dễ nghe, nhưng chẳng qua chỉ là muốn nói với em, người có thể dễ dàng phản bội em tổn thương đau lòng đều không đáng, ngay cả tức giận cũng không đáng.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, Vương Thanh Thanh khóc: “Tôi không ngờ, chị thân là chị họ của Trần Ngọc lại có thể nói những lời này với tôi...”
“Thanh Thanh, chị vẫn nhớ lần đầu tiên khi gặp em, em thật sự rất xinh đẹp là mẫu hình mà đa số các nam sinh đều sẽ thích, mất đi người đàn ông không thích hợp với em không có gì đáng phải tiếc cả.” Đối diện với những chuyện mà Vương Thanh Thanh trải qua, Lâm Thanh Mai rất khó không liên tưởng tới mình, cô chính là dùng lý luận thuyết phục bản thân để chia sẻ với cô ta.
Cho dù không thay đổi được bất cứ sự thật nào, nhưng ít nhất cô hy vọng suy nghĩ trong lòng Vương Thanh Thanh sẽ có chút ít thay đổi.
Vương Thanh Thanh khịt mũi châm chọc nói: “Ha, Trần Ngọc thật là may mắn! Cô ta còn có người chị họ như chị...”
Nghe ngữ khí của cô ta rõ ràng tốt lên không ít, Lâm Thanh Mai cũng không định nói tiếp nữa: “Thanh Thanh, vậy nếu em cũng không biết Trần Ngọc ở đâu, chị không làm phiền nữa...”
“Khoan đã...”
Lâm Thanh Mai im lặng không nói chuyện, Vương Thanh Thanh cuối cùng cũng nói: “Tôi nghe bạn tôi nói, Trần Ngọc đã chuyển đến phòng của bạn trai cũ của tôi rồi, thật ra Trần Ngọc lần này cướp bạn trai của tôi, tôi đoán là vì cô ta không có tiền rồi!”
“Cô ta trước đây là người tình của phú nhị đại, vẫn là tôi giới thiệu cho cô ta. Tối qua tôi vừa biết được, tên bạn phú nhị đại đó đã hoàn toàn không liên lạc với cô ta nữa rồi, Trần Ngọc rất vật chất thiếu tiền tiêu sẽ vội đi tìm đàn ông...”
Những lời này nghe vào trong tai của Lâm Thanh Mai không tính là chuyện mới mẻ gì.
Vương Thanh Thanh do dự vài giây, vẫn thẳng thắn với Lâm Thanh Mai: “Có câu thật lòng tôi có thể nói với chị, bạn trai cũ đó của tôi có một thói quen xấu xa, anh ta hút thuốc phiện, nếu như Trần Ngọc vì thế mà nghiện vậy chính là cô ta đáng đời!”
Nói xong Vương Thanh Thanh trực tiếp tắt máy, Lâm Thanh Mai còn muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng Vương Thanh Thanh đã tắt máy rồi.
Vừa liên tưởng đến Trần Ngọc nếu như nghiện ma túy, vậy dì út không phải sẽ khóc chết đi sống lại sao, huyện quê của cô là nơi rất nhỏ, khái niệm đối với loại chuyện này vẫn chỉ dừng ở trong phim ảnh.
Lâm Thanh Mai lần này thật sự khẩn trương rồi, cho dù không thích cô em họ này, nhưng cũng không muốn cô ta rơi vào con đường không thể quay đầu.
Mặc kệ có khả năng này hay không, bắt buộc phải tìm được Trần Ngọc trước rồi nói!
Chưa từng gặp phải chuyện như thế này, cô nên làm sao đây?
Chiếu theo tình trạng như này xem ra Trần Ngọc cũng không phải là mất tích, cô ta chỉ là trốn đi không muốn liên lạc với người khác, báo cảnh sát tóm lại không thích hợp, nhưng làm sao mới có thể tìm được Trần Ngọc đây?
Suy đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này vẫn là hỏi Đường Văn Tú càng thích hợp hơn, tốt xấu gì lúc đầu Đường Văn Tú còn cùng cô đi tìm Trần Ngọc.
Lâm Thanh Mai lập tức gọi điện cho Đường Văn Tú, đối phương nghe ngay lập tức.
“Yo, tôi có phải hoa mắt không? Lâm Thanh Mai cô vậy mà chủ động gọi điện cho tôi cơ à?”
Câu hỏi của Vương Lệ Đan khiến Lâm Thanh Mai hơi nhíu mày, từ sau khi cô và em họ lần trước gây nhau, cô quả thật không có gặp lại Trần Ngọc.
Lần trước khi cô nằm viện đã hỏi Lập Gia Khiêm về chuyện căn phòng, nhưng anh rất phản cảm với Trần Ngọc, nói Lâm Thanh Mai đừng ở trước mặt anh nhắc đến loại phụ nữ đó.
Lâm Thanh Mai cũng có thể lý giải, lúc đầu Trần Ngọc vu oan Lập Gia Khiêm, anh không có tìm Trần Ngọc tính sổ đã là không tệ rồi.
Đối điện với tiếng khóc lóc của Vương Lệ Đan, Lâm Thanh Mai tự nhiên sẽ không nói ra sự thật, cô giải thích: “Dì út, dì trước tiên đừng khẩn trương, cháu lát nữa sẽ gọi điện cho Trần Ngọc...”
“Gọi gì chứ! Dì cũng gọi rồi, điện thoại của Tiểu Ngọc luôn tắt máy! Nếu không phải sáng nay chủ nhiệm của nó gọi điện thoại cho dì nói Tiểu Ngọc đã bỏ học ba lần rồi, dì mới biết nó không ở trường!”
Chuyện không ở trường, Lâm Thanh Mai lúc đầu quả thật giúp Trần Ngọc che giấu Vương Lệ Đan, lúc đó Tiểu Ngọc và bạn trai cũ cùng đi ra ngoài thuê phòng, cô làm chị họ cũng không quản nhiều chuyện như vậy.
Nghe thấy Vương Lệ Đan nói Trần Ngọc bỏ học ba lần rồi, trong lòng Lâm Thanh Mai cũng có hơi lo lắng, cô nói: “Dì út, dì đừng quá lo lắng, cháu nhất định giúp dì tìm Tiểu Ngọc, nếu như cháu tìm được em ấy thì sẽ kêu em ấy gọi điện lại cho dì có được không?”
Vương Lệ Đan khổ sở nói: “Thanh Mai à cháu là chị họ của Tiểu Ngọc, nó một mình ở trong thành phố trừ cháu ra không có họ hàng nào khác rồi, cháu bình thường cho dù công việc có bận rộn cũng phải giành thời gian để ý nó?”
“Dạ, cháu biết.” Cho dù cô sau khi biết nhân phẩm của Trần Ngọc, nhưng đối mặt với sự nhờ vả của Vương Lệ Đan Lâm Thanh Mai tự nhiên không thể từ chối.
“Dì nghe mẹ cháu nói cháu và Trần Hoàng Khôi ly hôn rồi, cháu tuổi còn trẻ thì đã ly hôn ấn tượng tóm lại không được tốt... Thật ra Trần Hoàng Khôi đứa trẻ này rất không tệ, dì tuy không gặp nó được mấy lần nhưng nó lớn lên vừa đẹp trai vừa có năng lực, nghe mẹ cháu nói ở trong thành phố còn có hai biệt thự có giá trị! Thanh Mai à cháu phải nghĩ cho rõ, ông chồng như thế không cần cháu còn muốn tìm người đàn ông như thế nào? Cuộc sống riêng tư của mấy ngôi sao nam đó rất loạn không có ai tốt lành cả...”
Lời của Vương Lề Hồng khiến Lâm Thanh Mai nghe không lọt, nhưng cô hiểu họ hàng bên phía nhà mình đều là có quan niệm rất cổ hủ, chỉ cần điều kiện tốt có tiền vậy thì đáng để gả, loại chuyện ngoài luồng gì đó cũng không phải không thể tha thứ, nhưng Lâm Thanh Mai đối với loại chuyện này quan điểm lại không khác.
“Dì út, chuyện của cháu tự cháu sẽ xử lý, chuyện của Tiểu Ngọc dì yên tâm, bây giờ cháu gọi điện cho bạn của con bé.”
Thấy Lâm Thanh Mai không muốn nói tiếp, Vương Lệ Đan ngược lại cũng không dông dài nữa: “Được được được, vậy thì làm phiền cháu rồi! Dì đợi điện thoại của cháu!”
Thật là chưa hết đợt sóng này lại có đợt sóng khác ập tới, Lâm Thanh Mai vội gọi cho Trần Ngọc trước.
Sau khi xác nhận thật sự tắt máy, cô mới nghĩ gọi cho bạn thân của Trần Ngọc, cô rất lâu trước đây đã lưu số điện thoại của đối phương rồi, nhưng bình thường không có liên lạc nhiều nên bỏ xó.
Cô bé tên Vương Thanh Thanh, là con nhà giàu, bởi vì có nữ sinh khác báo cáo cô ta giấu chất cấm, chủ nhiệm phòng công tác học sinh sinh viên của trường sau khi soát được trong túi đồ ở ký túc thì Vương Thanh Thanh bị đuổi học.
Sau khi Vương Thanh Thanh bị đuổi học, Trần Ngọc vẫn liên lạc riêng với Vương Thanh Thanh, Lâm Thanh Mai đã từng nhắc nhở mấy lần, nhưng Trần Ngọc luôn nói không có qua lại với cô ta, nhưng Lâm Thanh Mai ở phòng thuê nhìn thấy một chiếc túi hàng hiệu của Trần Ngọc, cô biết Trần Ngọc vẫn chịu ảnh hưởng của Vương Thanh Thanh rồi.
Sau khi liên tiếp gọi ba lần, điện thoại của Vương Thanh Thanh cuối cùng có người bắt máy rồi.
Lâm Thanh Mai vừa nói một câu ‘xin chào’ thì bị Vương Thanh Thanh tức giận cắt ngang: “Con mẹ cô là ai? Có bệnh à mà cứ gọi mãi! Lẽ nào không biết gì gọi là ‘người ta không muốn nghe’ hay sao?”
Bị cô ta bỗng nhiên quát như thế, Lâm Thanh Mai cũng ý thức được liên tiếp gọi điện quả thật rất không lịch sự, cô đây là quan tâm ắt loạn.
Cô lập tức xin lỗi: “Thanh Thanh, xin lỗi! Chị là chị họ của Trần Ngọc - Lâm Thanh Mai, không biết em còn nhớ chị không? Chị gọi điện chủ yếu chính là muốn hỏi em, em có biết Tiểu Ngọc ở đâu không? Mẹ em ấy gọi điện cho chị nói em ấy đã bỏ học ba lần rồi, mãi không tìm được em ấy...”
Vương Thanh Thanh không kiên nhẫn nghe tiếp nữa: “Tôi nói người chị họ này, chị muốn tìm Trần Ngọc thì gọi điện cho tôi à! Tôi với cô ta sớm đã trở mặt rồi!”
Trở mặt rồi...
Lâm Thanh Mai tiếp tục hỏi: “Không biết em có tiện nói cho chị biết, em và em ấy vì chuyện gì mà trở mặt không?’ Cô không kìm được suy đoán lẽ nào Trần Ngọc là vì tâm trạng không tốt cho nên chơi trò mất tích?
Vương Thanh Thanh tuy ngữ khí rất kém, nhưng thấy Lâm Thanh Mai vẫn có kiên nhẫn nói chuyện với cô ta như vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy trút giận lên người Lâm Thanh Mai cũng có hơi quá đáng rồi.
Ngữ khí của cô ta hòa hoãn hơn nhưng vẫn không khách khí: “Trần Ngọc đồ tiện nhân này thật là đồ vô ơn! Cô ta mấy ngày trước tìm tôi nói chủ nhà sắp bán nhà cô ta tạm thời không tìm được chỗ ở, tôi có lòng tốt để cô ta đến chỗ tôi ở một thời gian, cô ta ngược lại nhân cơ hội tôi ra nước ngoài công tác, mới ngắn ngủi hai ngày thì ngủ với bạn trai của tôi rồi! Đâu có phụ nữ nào hạ tiện như thế chứ!”
Nghe thấy đáp án như vậy, Lâm Thanh Mai làm chị họ của Trần Ngọc cũng cảm thấy hổ thẹn.
Nếu như là trước kia người khác nói Trần Ngọc như thế, cô chắc chắn là một mực bảo vệ và tin tưởng em họ của mình.
Nhưng sau khi thấy Lập Gia Khiêm lúc đó đưa ra một loạt sự thật, cô bây giờ đối với Trần Ngọc đã hoàn toàn không có tin tưởng gì nữa.
Có điều, Lâm Thanh Mai ngược lại cũng nói một câu khách quan: “Thanh Thanh, chuyện của Trần Ngọc chị không đánh giá, nhưng chị có câu thật lòng muốn nói, nếu như Trần Ngọc có thể trong hai ngày ngủ được với bạn trai của em, vậy thì chứng minh bạn trai của em vốn dĩ cũng không phải loại đàn ông tốt đẹp gì. Lời chị nói không dễ nghe, nhưng chẳng qua chỉ là muốn nói với em, người có thể dễ dàng phản bội em tổn thương đau lòng đều không đáng, ngay cả tức giận cũng không đáng.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, Vương Thanh Thanh khóc: “Tôi không ngờ, chị thân là chị họ của Trần Ngọc lại có thể nói những lời này với tôi...”
“Thanh Thanh, chị vẫn nhớ lần đầu tiên khi gặp em, em thật sự rất xinh đẹp là mẫu hình mà đa số các nam sinh đều sẽ thích, mất đi người đàn ông không thích hợp với em không có gì đáng phải tiếc cả.” Đối diện với những chuyện mà Vương Thanh Thanh trải qua, Lâm Thanh Mai rất khó không liên tưởng tới mình, cô chính là dùng lý luận thuyết phục bản thân để chia sẻ với cô ta.
Cho dù không thay đổi được bất cứ sự thật nào, nhưng ít nhất cô hy vọng suy nghĩ trong lòng Vương Thanh Thanh sẽ có chút ít thay đổi.
Vương Thanh Thanh khịt mũi châm chọc nói: “Ha, Trần Ngọc thật là may mắn! Cô ta còn có người chị họ như chị...”
Nghe ngữ khí của cô ta rõ ràng tốt lên không ít, Lâm Thanh Mai cũng không định nói tiếp nữa: “Thanh Thanh, vậy nếu em cũng không biết Trần Ngọc ở đâu, chị không làm phiền nữa...”
“Khoan đã...”
Lâm Thanh Mai im lặng không nói chuyện, Vương Thanh Thanh cuối cùng cũng nói: “Tôi nghe bạn tôi nói, Trần Ngọc đã chuyển đến phòng của bạn trai cũ của tôi rồi, thật ra Trần Ngọc lần này cướp bạn trai của tôi, tôi đoán là vì cô ta không có tiền rồi!”
“Cô ta trước đây là người tình của phú nhị đại, vẫn là tôi giới thiệu cho cô ta. Tối qua tôi vừa biết được, tên bạn phú nhị đại đó đã hoàn toàn không liên lạc với cô ta nữa rồi, Trần Ngọc rất vật chất thiếu tiền tiêu sẽ vội đi tìm đàn ông...”
Những lời này nghe vào trong tai của Lâm Thanh Mai không tính là chuyện mới mẻ gì.
Vương Thanh Thanh do dự vài giây, vẫn thẳng thắn với Lâm Thanh Mai: “Có câu thật lòng tôi có thể nói với chị, bạn trai cũ đó của tôi có một thói quen xấu xa, anh ta hút thuốc phiện, nếu như Trần Ngọc vì thế mà nghiện vậy chính là cô ta đáng đời!”
Nói xong Vương Thanh Thanh trực tiếp tắt máy, Lâm Thanh Mai còn muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng Vương Thanh Thanh đã tắt máy rồi.
Vừa liên tưởng đến Trần Ngọc nếu như nghiện ma túy, vậy dì út không phải sẽ khóc chết đi sống lại sao, huyện quê của cô là nơi rất nhỏ, khái niệm đối với loại chuyện này vẫn chỉ dừng ở trong phim ảnh.
Lâm Thanh Mai lần này thật sự khẩn trương rồi, cho dù không thích cô em họ này, nhưng cũng không muốn cô ta rơi vào con đường không thể quay đầu.
Mặc kệ có khả năng này hay không, bắt buộc phải tìm được Trần Ngọc trước rồi nói!
Chưa từng gặp phải chuyện như thế này, cô nên làm sao đây?
Chiếu theo tình trạng như này xem ra Trần Ngọc cũng không phải là mất tích, cô ta chỉ là trốn đi không muốn liên lạc với người khác, báo cảnh sát tóm lại không thích hợp, nhưng làm sao mới có thể tìm được Trần Ngọc đây?
Suy đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này vẫn là hỏi Đường Văn Tú càng thích hợp hơn, tốt xấu gì lúc đầu Đường Văn Tú còn cùng cô đi tìm Trần Ngọc.
Lâm Thanh Mai lập tức gọi điện cho Đường Văn Tú, đối phương nghe ngay lập tức.
“Yo, tôi có phải hoa mắt không? Lâm Thanh Mai cô vậy mà chủ động gọi điện cho tôi cơ à?”
Bình luận facebook