Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Thanh Mai giải thích rõ chuyện đóng giả vợ sắp cưới của Nhậm Dung Cảnh cho Lập Gia Khiêm.
Lập Gia Khiêm ôm cô vào lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh nhướng mày nhắc nhở: “Lần sau không được phép đồng ý loại yêu cầu này của đàn ông khác! Em còn có chồng mình, loại chuyện trả nợ tình này giao lại cho anh.”
Lâm Thanh Mai có chút buồn ngủ, gật đầu: “Biết rồi, ông chủ, em có thể đi ngủ được chưa?”
“Ừ.” Vẻ mặt đầy dáng vẻ ông chủ. Anh chợt nhớ tới một chuyện và hỏi: “Thanh Mai, Gia Linh nói qua mấy ngày nữa muốn chuyển về biệt thự, em không có ý kiến gì chứ?
Cô mơ hồ có một dự cảm bất thường trong lòng, nhưng cô lại nghĩ rằng có thể là mình nghĩ nhiều, rồi bình tĩnh nói: “Cô ấy muốn dọn về thì cứ dọn về, em không có ý kiến.”
Nói không có ý kiến nhưng cơ thể mặc đồ ngủ của cô đã quay lưng lại với Lập Gia Khiêm.
Anh chủ động ghé sát vào sau lưng cô, choàng tay qua eo cô thì thầm: “Nếu như em không thích cô ấy vào ở chung thì anh có thể nói với cô ấy.”
Lâm Thanh Mai cảm thấy đau đầu, loại chuyện này làm sao có thể nói ra ngay trước mặt, cô thở dài nói: “Thôi, Gia Linh đang mang thai. Em biết trong căn hộ hiện giờ một mình cô ấy đang ở không có lấy một người giúp việc, nếu cô ấy đã quen với nếp sống ở đây thì cứ dọn vào ở, đồ ăn ở đây cũng hợp khẩu vị của cô ấy, cũng tốt hơn cho đứa con trong bụng cô ấy.”
Nhìn người phụ nữ mình yêu rõ ràng là có chút để tâm nhưng vẫn giả bộ rộng lượng, anh cảm thấy thật là đáng yêu.
Lập Gia Khiêm cúi đầu hôn cô mãnh liệt: “Vợ à, em thật sự hiểu lòng người, em đã vì anh san sẻ ưu sầu. Hồi đó, khi Gia Linh trong trạng thái bất ổn nhất, anh đều phải cho vệ sĩ theo sát cô ấy 24/24. Có một lần, nếu không phải vệ sĩ phát hiện kịp thời, cô ấy thật sự đã nhảy xuống biển rồi… ”
Lâm Thanh Mai từ từ xoay người lại và ngước nhìn Lập Gia Khiêm, cô sờ vào mặt anh và nói những lời tự đáy lòng: “Gia Khiêm, anh thật tốt, Gia Linh thật may mắn khi có một người bạn tốt như anh… Anh yên tâm đi, em biết anh là người giữ lời hứa. Lúc bình thường em cũng sẽ chăm sóc cho Gia Linh, để cô ấy sinh đứa bé ra một cách thuận lợi và bình an. Thật sự cô ấy cũng không dễ dàng gì, biết rõ đứa trẻ không còn ba mà vẫn muốn sinh nó ra. Tình thương của mẹ thật là cao cả…”
Lập Gia Khiêm ôm chặt cô vào lòng, đôi môi dịu dàng khẽ chạm…
Nhiệt độ trong phòng ngủ dần dần tăng lên…
Ngay khi có một bàn tay to chạm đến người Lâm Thanh Mai, cô nắm lấy cổ tay anh, ngượng ngùng nói: “Đừng… anh biết tối nay em tới tháng mà, anh nhịn một chút đi…”
Lập Gia Khiêm kìm nén lại dòng máu buồn bực trong người, vừa mới cưới vài ngày đã bị kỳ kinh nguyệt đáng ghét phá hỏng.
Anh oán hận trong lòng, hỏi: “Phải đợi mấy ngày? Vẫn là một tuần sao?”
Lâm Thanh Mai gật đầu, đã không nhìn anh nữa, lỗ tai cô đã đỏ bừng cả lên.
Anh thở ra một hơi dài: “Được rồi, hồi đó bảy năm anh còn nhịn được, không đợi nổi bảy ngày sao? Ngủ thôi…”
Lập Gia Khiêm ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng tay vẫn không đứng đắn.
Cô kéo anh hồi lâu cũng không ngăn được, Lâm Thanh Mai gầm gừ: “Tay anh có thể đàng hoàng một chút!”
“Thanh Mai, em có cần phải tàn nhẫn như vậy không, anh chỉ sờ thôi cũng không không được sao?” Lập Gia Khiêm uất ức giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo.
Anh làm nũng như vậy nhất thời làm cô mềm lòng: “Anh… Anh có thể đợi đến lúc em ngủ say mà, bây giờ anh như vậy làm sao em ngủ được…”
Kèm theo đó là một tiếng thở dài thật sâu, Lâm Thanh Mai cuối cùng cũng có thể yên tâm đi ngủ.
Nhưng không bao lâu sau khi chìm vào giấc ngủ, cô luôn có thể cảm nhận được đôi bàn tay đó đang bồn chồn không yên phận trong lúc cô nửa ngủ nửa tỉnh…
Cô lầm bầm cả đêm không ngủ ngon được.
…
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lâm Thanh Mai vừa mở mắt ra đã thấy Lập Gia Khiêm ăn mặc chỉnh tề như thể phải đi tham dự bữa tiệc gì đó.
“Anh đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?” Cô nằm sấp, tò mò hỏi.
Lập Gia Khiêm vừa thắt xong chiếc cà vạt màu xanh đậm chấm bi trắng, anh quay lại nhìn người phụ nữ, một nụ cười bí ẩn hiện lên trong đôi mắt đen: “Không nói cho em biết.”
Lâm Thanh Mai cảm thấy hơi khó chịu khi anh vòng vo như vậy, cô vén chăn lên, không nhìn anh nữa, khinh thường nói: “Không nói thì thôi!”
Trước khi cô đi vượt qua anh, Lập Gia Khiêm đã vươn cánh tay dài kéo lấy cô ép vào người anh, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Tức giận rồi?”
“Hừ, tức giận gì chứ? Dù sao em cũng đã nói, nếu anh đối với người phụ nữ nào…”
Lời nói còn đang dang dở của cô đã bị anh nuốt vào trong miệng, một mùi hương bạc hà thoang thoảng phả vào miệng cô.
Lâm Thanh Mai nghĩ đến việc mình vẫn chưa đánh răng thì lập tức đẩy anh ra, anh cũng không miễn cưỡng, sau khi buông cô ra, sờ chóp mũi cô nói: “Tối nay anh phải đi dự tiệc từ thiện trang sức, tối tám giờ anh đến đón em.”
Cô sửng sốt, cho nên bây giờ anh mặc thế này chỉ đơn giản là vì lười về nhà thay đồ, mặc xong trước rồi đến công ty đi làm luôn sao?
“Anh đi dự tiệc tối, sao em cũng phải đi?”
Lập Gia Khiêm nghiêm túc nói với cô: “Em nhìn xem người đàn ông trong gương.”
Lập Gia Khiêm ôm cô vào lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh nhướng mày nhắc nhở: “Lần sau không được phép đồng ý loại yêu cầu này của đàn ông khác! Em còn có chồng mình, loại chuyện trả nợ tình này giao lại cho anh.”
Lâm Thanh Mai có chút buồn ngủ, gật đầu: “Biết rồi, ông chủ, em có thể đi ngủ được chưa?”
“Ừ.” Vẻ mặt đầy dáng vẻ ông chủ. Anh chợt nhớ tới một chuyện và hỏi: “Thanh Mai, Gia Linh nói qua mấy ngày nữa muốn chuyển về biệt thự, em không có ý kiến gì chứ?
Cô mơ hồ có một dự cảm bất thường trong lòng, nhưng cô lại nghĩ rằng có thể là mình nghĩ nhiều, rồi bình tĩnh nói: “Cô ấy muốn dọn về thì cứ dọn về, em không có ý kiến.”
Nói không có ý kiến nhưng cơ thể mặc đồ ngủ của cô đã quay lưng lại với Lập Gia Khiêm.
Anh chủ động ghé sát vào sau lưng cô, choàng tay qua eo cô thì thầm: “Nếu như em không thích cô ấy vào ở chung thì anh có thể nói với cô ấy.”
Lâm Thanh Mai cảm thấy đau đầu, loại chuyện này làm sao có thể nói ra ngay trước mặt, cô thở dài nói: “Thôi, Gia Linh đang mang thai. Em biết trong căn hộ hiện giờ một mình cô ấy đang ở không có lấy một người giúp việc, nếu cô ấy đã quen với nếp sống ở đây thì cứ dọn vào ở, đồ ăn ở đây cũng hợp khẩu vị của cô ấy, cũng tốt hơn cho đứa con trong bụng cô ấy.”
Nhìn người phụ nữ mình yêu rõ ràng là có chút để tâm nhưng vẫn giả bộ rộng lượng, anh cảm thấy thật là đáng yêu.
Lập Gia Khiêm cúi đầu hôn cô mãnh liệt: “Vợ à, em thật sự hiểu lòng người, em đã vì anh san sẻ ưu sầu. Hồi đó, khi Gia Linh trong trạng thái bất ổn nhất, anh đều phải cho vệ sĩ theo sát cô ấy 24/24. Có một lần, nếu không phải vệ sĩ phát hiện kịp thời, cô ấy thật sự đã nhảy xuống biển rồi… ”
Lâm Thanh Mai từ từ xoay người lại và ngước nhìn Lập Gia Khiêm, cô sờ vào mặt anh và nói những lời tự đáy lòng: “Gia Khiêm, anh thật tốt, Gia Linh thật may mắn khi có một người bạn tốt như anh… Anh yên tâm đi, em biết anh là người giữ lời hứa. Lúc bình thường em cũng sẽ chăm sóc cho Gia Linh, để cô ấy sinh đứa bé ra một cách thuận lợi và bình an. Thật sự cô ấy cũng không dễ dàng gì, biết rõ đứa trẻ không còn ba mà vẫn muốn sinh nó ra. Tình thương của mẹ thật là cao cả…”
Lập Gia Khiêm ôm chặt cô vào lòng, đôi môi dịu dàng khẽ chạm…
Nhiệt độ trong phòng ngủ dần dần tăng lên…
Ngay khi có một bàn tay to chạm đến người Lâm Thanh Mai, cô nắm lấy cổ tay anh, ngượng ngùng nói: “Đừng… anh biết tối nay em tới tháng mà, anh nhịn một chút đi…”
Lập Gia Khiêm kìm nén lại dòng máu buồn bực trong người, vừa mới cưới vài ngày đã bị kỳ kinh nguyệt đáng ghét phá hỏng.
Anh oán hận trong lòng, hỏi: “Phải đợi mấy ngày? Vẫn là một tuần sao?”
Lâm Thanh Mai gật đầu, đã không nhìn anh nữa, lỗ tai cô đã đỏ bừng cả lên.
Anh thở ra một hơi dài: “Được rồi, hồi đó bảy năm anh còn nhịn được, không đợi nổi bảy ngày sao? Ngủ thôi…”
Lập Gia Khiêm ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng tay vẫn không đứng đắn.
Cô kéo anh hồi lâu cũng không ngăn được, Lâm Thanh Mai gầm gừ: “Tay anh có thể đàng hoàng một chút!”
“Thanh Mai, em có cần phải tàn nhẫn như vậy không, anh chỉ sờ thôi cũng không không được sao?” Lập Gia Khiêm uất ức giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo.
Anh làm nũng như vậy nhất thời làm cô mềm lòng: “Anh… Anh có thể đợi đến lúc em ngủ say mà, bây giờ anh như vậy làm sao em ngủ được…”
Kèm theo đó là một tiếng thở dài thật sâu, Lâm Thanh Mai cuối cùng cũng có thể yên tâm đi ngủ.
Nhưng không bao lâu sau khi chìm vào giấc ngủ, cô luôn có thể cảm nhận được đôi bàn tay đó đang bồn chồn không yên phận trong lúc cô nửa ngủ nửa tỉnh…
Cô lầm bầm cả đêm không ngủ ngon được.
…
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lâm Thanh Mai vừa mở mắt ra đã thấy Lập Gia Khiêm ăn mặc chỉnh tề như thể phải đi tham dự bữa tiệc gì đó.
“Anh đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?” Cô nằm sấp, tò mò hỏi.
Lập Gia Khiêm vừa thắt xong chiếc cà vạt màu xanh đậm chấm bi trắng, anh quay lại nhìn người phụ nữ, một nụ cười bí ẩn hiện lên trong đôi mắt đen: “Không nói cho em biết.”
Lâm Thanh Mai cảm thấy hơi khó chịu khi anh vòng vo như vậy, cô vén chăn lên, không nhìn anh nữa, khinh thường nói: “Không nói thì thôi!”
Trước khi cô đi vượt qua anh, Lập Gia Khiêm đã vươn cánh tay dài kéo lấy cô ép vào người anh, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Tức giận rồi?”
“Hừ, tức giận gì chứ? Dù sao em cũng đã nói, nếu anh đối với người phụ nữ nào…”
Lời nói còn đang dang dở của cô đã bị anh nuốt vào trong miệng, một mùi hương bạc hà thoang thoảng phả vào miệng cô.
Lâm Thanh Mai nghĩ đến việc mình vẫn chưa đánh răng thì lập tức đẩy anh ra, anh cũng không miễn cưỡng, sau khi buông cô ra, sờ chóp mũi cô nói: “Tối nay anh phải đi dự tiệc từ thiện trang sức, tối tám giờ anh đến đón em.”
Cô sửng sốt, cho nên bây giờ anh mặc thế này chỉ đơn giản là vì lười về nhà thay đồ, mặc xong trước rồi đến công ty đi làm luôn sao?
“Anh đi dự tiệc tối, sao em cũng phải đi?”
Lập Gia Khiêm nghiêm túc nói với cô: “Em nhìn xem người đàn ông trong gương.”
Bình luận facebook