Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-124
Chương 124: Mất đi lý trí
Lời nói của Lâm Thanh Mai giống như sét đánh giữa trời quang khiến cho Lập Tư Thần sững sốt một hồi lâu.
Sau khi định thần lại, anh ta có chút tức giận nói: "Ý của cô là gì? Tại sao muốn vu oan cho Ngọc Lan?"
Phản ứng của Lập Tư Thần khiến cô hiểu được, có lẽ anh ta thực sự rất thích Chương Ngọc Lan, bởi vì thích cho nên không cho phép người khác vu khống cô ta.
Điều này khiến tâm trạng của Lâm Thanh Mai càng thêm tồi tệ, nếu Lập Tư Thần không thích Chương Ngọc Lan như vậy thì tốt biết bao...
Tổn thương phải chịu cũng có thể ít đi một xíu.
Nhìn thấy Lâm Thanh Mai đột nhiên im lặng như vậy, Lập Tư Thần tức giận đi tới cửa phòng, cô đoán rằng anh ta muốn rời đi.
"Tôi không có vu khống cho Chương Ngọc Lan, cô ta đã lừa dối anh suốt thời gian qua! Ở sau lưng anh cô ta có quan hệ với người đàn ông khác tên Lục Tinh Anh, khi nảy tôi tận mắt nghe thấy họ..."
Anh ta tức giận quay lại mắng cô: "Câm miệng! Lâm Thanh Mai cô là ai mà có lá gan lớn vậy chứ, dám ăn nói bậy bạ như vậy hả! Đừng quên thân phận của tôi là luật sư! Tôi mặc cô có phải là bạn của anh họ hay không, nếu cô dám bịa đặt sinh sự, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Phản ứng gay gắt của Lập Tư Thần khiến Lâm Thanh Mai đau lòng không thôi, anh càng tức giận không dám tin, càng chứng minh anh ta anh quan tâm đến Chương Ngọc Lan.
Điều này khiến Lâm Thanh Mai đột nhiên tò mò hỏi: "Vốn dĩ anh quan tâm cô ấy như vậy, tại sao cứ nhất quyết không quan hệ trước hôn nhân?"
Anh ta như vậy khiến cho Lâm Thanh Mai không khỏi nghĩ tới bản thân mình.
Cô thỉnh thoảng sẽ thử nghĩ, nếu cô không tuân theo nguyên tắc cứng nhắc và ngu ngốc thì tình yêu giữa cô và Trần Hoàng Khôi liệu có đi mãi được không?
“Cô… Sao cô biết được?” Lập Tư Thần có chút kích động đi về phía cô, anh đứng trước mặt cô, trong mắt đầy vẻ dò hỏi.
Lâm Thanh Mai bình tĩnh nói: "Tôi nói rồi, do chính tai tôi nghe được, chuyện này là đích thân Chương Ngọc Lan nói."
Loại chuyện riêng tư này đã bị người thứ ba biết được, ánh mắt của Lập Tư Thần hiện lên một tia chán ghét đối với Lâm Thanh Mai, anh ta quay mặt lại nói: "Bởi vì tôi quan tâm đến em ấy, tôi muốn lưu lại khoảnh khắc quan trọng nhất vào cái ngày quan trọng nhất"
Lời nói của anh ta khiến cô không khỏi cười ra tiếng, Lập Tư Thần nhìn cô: "Cô cười cái gì vậy? Chỉ sợ người như cô sẽ không hiểu được..."
"Tôi không hiểu à? Hả... Tôi nói thật với anh nha, trước khi kết hôn tôi cũng giống như anh vậy, tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc quan trọng nhất trong ngày trọng đại nhất! Vì vậy tôi mới kiên trì...Cho tới cuối cùng thì đổi lại được cái gì chứ? Thứ đổi lại chẳng qua là sự phản bội của chồng cũ của tôi mà thôi. Tên đó còn chỉ trích cái nguyên tắc chết tiệt này mới khiến tên đó ngoại tình! "
Hai mắt Lâm Thanh Mai đỏ hoe nhưng không rơi lệ, nhưng trong giọng điệu vừa tức giận vừa tự ti có thể nghe thấy vết thương lòng của cô.
Lúc này, Lập Tư Thần lại xoa dịu cảm xúc của cô, anh nói: "Người đàn ông như vậy bỏ đi là được rồi, không xứng đáng với tình yêu của cô."
Lâm Thanh Mai liếc anh một cái: "Mấy lời này nên tặng cho anh thì hơn, loại phụ nữ này chia tay cũng tốt, không đáng có được tình yêu của anh."
Nhưng Lập Tư Thần vẫn không chịu tin cô, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: "Lâm Thanh Mai, đừng tưởng rằng tôi không biết về cô bạn Lưu Bảo Bảo kia của cô! Tôi biết cô ta tiếp cận tôi hết lần này đến lần khác vì thích tôi, tôi cũng đã cho cô ta biết lập trường của tôi rồi, nếu như cô ta vẫn còn muốn tiếp tục theo đuổi một người đàn ông đã có bạn gái thì thật sự không biết xấu hổ là gì? "
Bây giờ Lâm Thanh Mai thật sự tức giận: "Lập Tư Thần, anh đừng chua ngoa đanh đá như vậy chứ, Bảo Bảo thích anh là phúc của anh! Anh có thể không đáp lại tình yêu của cậu ấy đối với anh, nhưng anh không thể nói cậu ấy như vậy được!"
Toàn bộ khuôn mặt Lập Tư Thần đều lạnh như băng, ngoại hình đẹp trai tinh tế có phần giống với Lập Gia Khiêm, khi không cười thì khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng trông rất đáng sợ.
Anh ép Lâm Thanh Mai vào một góc, dáng người cao thẳng bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.
Khóe miệng Lập Tư Thần nở nụ cười xấu xa: "Tôi nói như vậy với cô ta đó rồi sao? Ngay từ lúc đầu khi tôi nhìn thấy cô ta có ý định theo đuổi tôi thì tôi đã nói thẳng với cô ta rằng tôi đã có bạn gái rồi, vậy mà cô ta không có mặt mũi vẫn cứ theo đuổi một thằng đàn ông đã có bạn gái, chẳng lẽ cô ta có biết cái gì là chuẩn mực đạo đức cả một người phụ nữ hay không hả?"
Trong lòng Lâm Thanh Mai hơi kinh ngạc, cô nghi ngờ hỏi: "Bào Bảo biết chuyện anh đã có bạn gái rồi à?"
Lời này của cô khiến cho Lập Tư Thần cười trào phúng hơn: "Xem ra không phải chuyện gì cô ta cũng nói cho cô biết hết, chỉ sợ cô ta không có mặt mũi nào nói với cô mà thôi."
Trong lòng Lâm Thanh Mai không biết có tư vị gì, trên mặt có chút nóng lên, nếu như Lưu Bảo Bảo thực sự biết anh ta đã có bạn gái mà lại theo đuổi nhiệt tình, chủ động như vậy, theo quan điểm của Lâm Thanh Mai, chuyện này quả thực có chút giống với em gái trà xanh...
Nhưng bây giờ chỉ cần nghe những lời nói của Lập Tư Thần, cô không muốn đánh giá cô bạn tốt của mình trước mặt anh ta.
Lâm Thanh Mai nói: "Dù sao, tôi đã nói cho anh biết Chương Ngọc Lan đã phản bội anh, về phần anh có tin hay không là tùy anh..."
Hai tay cô muốn chống đỡ Lập Tư Thần nhưng trước khi chạm vào anh thì cô đã chủ động buông ra.
Đột nhiên Lập Tư Thần bật cười, nhìn về phía ánh mắt đầy khinh thường của Lâm Thanh Mai, nhàn nhạt hắt hủi: "Lâm Thanh Mai, đây không phải lần đầu tiên tôi gặp loại người phụ nữ như cô, vì muốn giúp đỡ bạn bè mà muốn cố ý vu oan cho bạn gái của tôi... Hay là cô có ý gì với tôi hả..."
Lời nói của anh khiến bước chân Lâm Thanh Mai dừng lại trong giây lát, cô quay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng nói: "Tôi luôn nghĩ luật sư là những người rất thông minh sáng suốt! Thậm chí tôi còn nghĩ rằng họ đối nhân xử thế thường rất máu lạnh hay tàn nhẫn với mọi người, nhưng mà Lập Tư Thần anh đã khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi, hóa ra anh không chỉ có tự phụ mà còn bị tự kỷ nữa! Anh đáng bị lừa gạt tình cảm lắm!"
Lúc này, Lâm Thanh Mai đang tức giận, cho dù nhận ra lời mình nói có chút nặng nề, cô cũng không có ý định rút lại, nói ra thì sao chứ!
Thấy cô rời đi, Lập Tư Thần ngăn cô lại trước mặt, không chịu buông tha cho cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Thanh Mai, tôi muốn cô xin lỗi bạn gái của tôi! Nếu Ngọc Lan tha thứ cho cô thì tôi cũng có thể tha thứ cho cô. "
Hiện tại thì Lâm Thanh Mai hối hận vô cùng, tại sao cô lại ham lo chuyện bao đồng như vậy chứ?
Không có chuyện gì cũng tự tìm rắc rối cho bản thân mà?
Cô chính là một người điển hình chuyên đi tìm phiền phức cho bản thân!
"Lập Tư Thần, anh tránh ra!"
Anh nắm chặt một cánh tay của cô, giữ chặt: "Cô có xin lỗi hay không?"
Sự kiên nhẫn và lòng tốt cuối cùng của Lâm Thanh Mai đã cạn kiệt không còn sót lại thứ gì. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi quần short ra, bày ra vẻ mặt lạnh lùng rồi nhấn nút phát lại đoạn âm thanh được ghi lại vào thời điểm đó...
Cô vẫn luôn cố chấp không muốn đưa ra chứng cứ trực tiếp nhất, dù sao loại tổn thương này rất trực quan.
Nhưng rõ ràng cô ấy đã đánh giá thấp sự cực đoan của Lập Tư Thần rồi, cô cũng không ngờ rằng một người luật sư khi phải đối mặt với tình cảm của mình, lẽ ra phải nhạy bén và bình tĩnh lại hoang tưởng và cố chấp tới như vậy.
Chưa đầy hai phút phát đoạn ghi âm ra, Lập Tư Thần không thể chịu đựng được nữa nên đã đoạt lấy điện thoại của Lâm Thanh Mai rồi ném điện thoại của cô ra ngoài cửa sổ...
Lâm Thanh Mai nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình ở trạng thái hình parabol rồi rơi xuống hồ...
Chờ cô phản ứng lại thì đã tay đấm chân đá Lập Tư Thần một cách đầy tức giận: "Anh điên à! Sao lại ném điện thoại của tôi! Anh bị điên đúng không..."
Nhưng Lập Tư Thần đã tức giận tới nổi chìm vào trong thế giới của riêng mình, cho đến khi cảm thấy bắp chân đau nhói, anh mới đột nhiên nhìn về phía Lâm Thanh Mai.
Người phụ nữ này đã bày ra sự thật đẫm máu trước mặt anh, anh thật sự vừa hận vừa oán Lâm Thanh Mai, cả trái tim đang hừng hực lửa giận không chỗ nào trút được.
Lúc này, đôi môi lảm nhảm dưới mắt chính là tồn tại khó chịu nhất trong lòng anh, Lập Tư Thần gầm lên: "Câm miệng!"
Mà lúc này Lâm Thanh Mai cũng đã mất đi lý trí, vẫn không ngừng chửi rủa anh để trút đi cơn nghẹn khuất tức giận.
Lập Tư Thần nheo mắt lại, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, có lẽ anh ta sẽ không thể kiềm chế được mà làm tổn thương người phụ nữ này.
Anh vô thức đẩy Lâm Thanh Mai vào góc tường, dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay cô rồi áp cô vào tường, dùng phương thức khống chế môi cô theo bản năng...
Khi đôi môi của người đàn ông lạnh lùng áp lên môi Lâm Thanh Mai, mọi cảm xúc của cô đều trở nên trống rỗng...
Cho đến khi Lập Tư Thần cướp lấy đôi môi cô mà không cần bất kỳ kỹ xảo nào, ý thức phản kháng trong não của Lâm Thanh Mai mới chợt bừng tỉnh.
Nhưng hai chân của cô cũng không thể động đậy cũng bởi đầu gối của anh kìm lại.
Lâm Thanh Mai rất bối rối, tinh thần của cô rối loạn không thôi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Lập Tư Thần lại hôn cô...
Nước mắt của cô cũng bởi vì sự hung hăng vô cớ của anh mà ép rơi ra, cho đến khi Lập Tư Thần nếm vị đắng trên môi, anh mới chợt nhận ra bản thân đã làm gì!
Lập Tư Thần buông cô ra ngay lập tức, hệt như cô là một tai họa đáng sợ nào đó, anh lúng túng lùi lại một bước.
Một khi Lâm Thanh Mai lấy lại được tự do, cơn tức giận và sỉ nhục mãnh liệt trong lòng khiến cô theo bản năng bước tới, cô giơ tay tát anh một cái thật mạnh!
Giọng cô yếu ớt run rẩy vì sợ hãi, còn có dấu vết khóc lóc uất ức: "Anh thật quá đáng!"
Lời nói của Lâm Thanh Mai giống như sét đánh giữa trời quang khiến cho Lập Tư Thần sững sốt một hồi lâu.
Sau khi định thần lại, anh ta có chút tức giận nói: "Ý của cô là gì? Tại sao muốn vu oan cho Ngọc Lan?"
Phản ứng của Lập Tư Thần khiến cô hiểu được, có lẽ anh ta thực sự rất thích Chương Ngọc Lan, bởi vì thích cho nên không cho phép người khác vu khống cô ta.
Điều này khiến tâm trạng của Lâm Thanh Mai càng thêm tồi tệ, nếu Lập Tư Thần không thích Chương Ngọc Lan như vậy thì tốt biết bao...
Tổn thương phải chịu cũng có thể ít đi một xíu.
Nhìn thấy Lâm Thanh Mai đột nhiên im lặng như vậy, Lập Tư Thần tức giận đi tới cửa phòng, cô đoán rằng anh ta muốn rời đi.
"Tôi không có vu khống cho Chương Ngọc Lan, cô ta đã lừa dối anh suốt thời gian qua! Ở sau lưng anh cô ta có quan hệ với người đàn ông khác tên Lục Tinh Anh, khi nảy tôi tận mắt nghe thấy họ..."
Anh ta tức giận quay lại mắng cô: "Câm miệng! Lâm Thanh Mai cô là ai mà có lá gan lớn vậy chứ, dám ăn nói bậy bạ như vậy hả! Đừng quên thân phận của tôi là luật sư! Tôi mặc cô có phải là bạn của anh họ hay không, nếu cô dám bịa đặt sinh sự, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Phản ứng gay gắt của Lập Tư Thần khiến Lâm Thanh Mai đau lòng không thôi, anh càng tức giận không dám tin, càng chứng minh anh ta anh quan tâm đến Chương Ngọc Lan.
Điều này khiến Lâm Thanh Mai đột nhiên tò mò hỏi: "Vốn dĩ anh quan tâm cô ấy như vậy, tại sao cứ nhất quyết không quan hệ trước hôn nhân?"
Anh ta như vậy khiến cho Lâm Thanh Mai không khỏi nghĩ tới bản thân mình.
Cô thỉnh thoảng sẽ thử nghĩ, nếu cô không tuân theo nguyên tắc cứng nhắc và ngu ngốc thì tình yêu giữa cô và Trần Hoàng Khôi liệu có đi mãi được không?
“Cô… Sao cô biết được?” Lập Tư Thần có chút kích động đi về phía cô, anh đứng trước mặt cô, trong mắt đầy vẻ dò hỏi.
Lâm Thanh Mai bình tĩnh nói: "Tôi nói rồi, do chính tai tôi nghe được, chuyện này là đích thân Chương Ngọc Lan nói."
Loại chuyện riêng tư này đã bị người thứ ba biết được, ánh mắt của Lập Tư Thần hiện lên một tia chán ghét đối với Lâm Thanh Mai, anh ta quay mặt lại nói: "Bởi vì tôi quan tâm đến em ấy, tôi muốn lưu lại khoảnh khắc quan trọng nhất vào cái ngày quan trọng nhất"
Lời nói của anh ta khiến cô không khỏi cười ra tiếng, Lập Tư Thần nhìn cô: "Cô cười cái gì vậy? Chỉ sợ người như cô sẽ không hiểu được..."
"Tôi không hiểu à? Hả... Tôi nói thật với anh nha, trước khi kết hôn tôi cũng giống như anh vậy, tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc quan trọng nhất trong ngày trọng đại nhất! Vì vậy tôi mới kiên trì...Cho tới cuối cùng thì đổi lại được cái gì chứ? Thứ đổi lại chẳng qua là sự phản bội của chồng cũ của tôi mà thôi. Tên đó còn chỉ trích cái nguyên tắc chết tiệt này mới khiến tên đó ngoại tình! "
Hai mắt Lâm Thanh Mai đỏ hoe nhưng không rơi lệ, nhưng trong giọng điệu vừa tức giận vừa tự ti có thể nghe thấy vết thương lòng của cô.
Lúc này, Lập Tư Thần lại xoa dịu cảm xúc của cô, anh nói: "Người đàn ông như vậy bỏ đi là được rồi, không xứng đáng với tình yêu của cô."
Lâm Thanh Mai liếc anh một cái: "Mấy lời này nên tặng cho anh thì hơn, loại phụ nữ này chia tay cũng tốt, không đáng có được tình yêu của anh."
Nhưng Lập Tư Thần vẫn không chịu tin cô, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: "Lâm Thanh Mai, đừng tưởng rằng tôi không biết về cô bạn Lưu Bảo Bảo kia của cô! Tôi biết cô ta tiếp cận tôi hết lần này đến lần khác vì thích tôi, tôi cũng đã cho cô ta biết lập trường của tôi rồi, nếu như cô ta vẫn còn muốn tiếp tục theo đuổi một người đàn ông đã có bạn gái thì thật sự không biết xấu hổ là gì? "
Bây giờ Lâm Thanh Mai thật sự tức giận: "Lập Tư Thần, anh đừng chua ngoa đanh đá như vậy chứ, Bảo Bảo thích anh là phúc của anh! Anh có thể không đáp lại tình yêu của cậu ấy đối với anh, nhưng anh không thể nói cậu ấy như vậy được!"
Toàn bộ khuôn mặt Lập Tư Thần đều lạnh như băng, ngoại hình đẹp trai tinh tế có phần giống với Lập Gia Khiêm, khi không cười thì khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng trông rất đáng sợ.
Anh ép Lâm Thanh Mai vào một góc, dáng người cao thẳng bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.
Khóe miệng Lập Tư Thần nở nụ cười xấu xa: "Tôi nói như vậy với cô ta đó rồi sao? Ngay từ lúc đầu khi tôi nhìn thấy cô ta có ý định theo đuổi tôi thì tôi đã nói thẳng với cô ta rằng tôi đã có bạn gái rồi, vậy mà cô ta không có mặt mũi vẫn cứ theo đuổi một thằng đàn ông đã có bạn gái, chẳng lẽ cô ta có biết cái gì là chuẩn mực đạo đức cả một người phụ nữ hay không hả?"
Trong lòng Lâm Thanh Mai hơi kinh ngạc, cô nghi ngờ hỏi: "Bào Bảo biết chuyện anh đã có bạn gái rồi à?"
Lời này của cô khiến cho Lập Tư Thần cười trào phúng hơn: "Xem ra không phải chuyện gì cô ta cũng nói cho cô biết hết, chỉ sợ cô ta không có mặt mũi nào nói với cô mà thôi."
Trong lòng Lâm Thanh Mai không biết có tư vị gì, trên mặt có chút nóng lên, nếu như Lưu Bảo Bảo thực sự biết anh ta đã có bạn gái mà lại theo đuổi nhiệt tình, chủ động như vậy, theo quan điểm của Lâm Thanh Mai, chuyện này quả thực có chút giống với em gái trà xanh...
Nhưng bây giờ chỉ cần nghe những lời nói của Lập Tư Thần, cô không muốn đánh giá cô bạn tốt của mình trước mặt anh ta.
Lâm Thanh Mai nói: "Dù sao, tôi đã nói cho anh biết Chương Ngọc Lan đã phản bội anh, về phần anh có tin hay không là tùy anh..."
Hai tay cô muốn chống đỡ Lập Tư Thần nhưng trước khi chạm vào anh thì cô đã chủ động buông ra.
Đột nhiên Lập Tư Thần bật cười, nhìn về phía ánh mắt đầy khinh thường của Lâm Thanh Mai, nhàn nhạt hắt hủi: "Lâm Thanh Mai, đây không phải lần đầu tiên tôi gặp loại người phụ nữ như cô, vì muốn giúp đỡ bạn bè mà muốn cố ý vu oan cho bạn gái của tôi... Hay là cô có ý gì với tôi hả..."
Lời nói của anh khiến bước chân Lâm Thanh Mai dừng lại trong giây lát, cô quay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng nói: "Tôi luôn nghĩ luật sư là những người rất thông minh sáng suốt! Thậm chí tôi còn nghĩ rằng họ đối nhân xử thế thường rất máu lạnh hay tàn nhẫn với mọi người, nhưng mà Lập Tư Thần anh đã khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi, hóa ra anh không chỉ có tự phụ mà còn bị tự kỷ nữa! Anh đáng bị lừa gạt tình cảm lắm!"
Lúc này, Lâm Thanh Mai đang tức giận, cho dù nhận ra lời mình nói có chút nặng nề, cô cũng không có ý định rút lại, nói ra thì sao chứ!
Thấy cô rời đi, Lập Tư Thần ngăn cô lại trước mặt, không chịu buông tha cho cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Thanh Mai, tôi muốn cô xin lỗi bạn gái của tôi! Nếu Ngọc Lan tha thứ cho cô thì tôi cũng có thể tha thứ cho cô. "
Hiện tại thì Lâm Thanh Mai hối hận vô cùng, tại sao cô lại ham lo chuyện bao đồng như vậy chứ?
Không có chuyện gì cũng tự tìm rắc rối cho bản thân mà?
Cô chính là một người điển hình chuyên đi tìm phiền phức cho bản thân!
"Lập Tư Thần, anh tránh ra!"
Anh nắm chặt một cánh tay của cô, giữ chặt: "Cô có xin lỗi hay không?"
Sự kiên nhẫn và lòng tốt cuối cùng của Lâm Thanh Mai đã cạn kiệt không còn sót lại thứ gì. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi quần short ra, bày ra vẻ mặt lạnh lùng rồi nhấn nút phát lại đoạn âm thanh được ghi lại vào thời điểm đó...
Cô vẫn luôn cố chấp không muốn đưa ra chứng cứ trực tiếp nhất, dù sao loại tổn thương này rất trực quan.
Nhưng rõ ràng cô ấy đã đánh giá thấp sự cực đoan của Lập Tư Thần rồi, cô cũng không ngờ rằng một người luật sư khi phải đối mặt với tình cảm của mình, lẽ ra phải nhạy bén và bình tĩnh lại hoang tưởng và cố chấp tới như vậy.
Chưa đầy hai phút phát đoạn ghi âm ra, Lập Tư Thần không thể chịu đựng được nữa nên đã đoạt lấy điện thoại của Lâm Thanh Mai rồi ném điện thoại của cô ra ngoài cửa sổ...
Lâm Thanh Mai nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình ở trạng thái hình parabol rồi rơi xuống hồ...
Chờ cô phản ứng lại thì đã tay đấm chân đá Lập Tư Thần một cách đầy tức giận: "Anh điên à! Sao lại ném điện thoại của tôi! Anh bị điên đúng không..."
Nhưng Lập Tư Thần đã tức giận tới nổi chìm vào trong thế giới của riêng mình, cho đến khi cảm thấy bắp chân đau nhói, anh mới đột nhiên nhìn về phía Lâm Thanh Mai.
Người phụ nữ này đã bày ra sự thật đẫm máu trước mặt anh, anh thật sự vừa hận vừa oán Lâm Thanh Mai, cả trái tim đang hừng hực lửa giận không chỗ nào trút được.
Lúc này, đôi môi lảm nhảm dưới mắt chính là tồn tại khó chịu nhất trong lòng anh, Lập Tư Thần gầm lên: "Câm miệng!"
Mà lúc này Lâm Thanh Mai cũng đã mất đi lý trí, vẫn không ngừng chửi rủa anh để trút đi cơn nghẹn khuất tức giận.
Lập Tư Thần nheo mắt lại, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, có lẽ anh ta sẽ không thể kiềm chế được mà làm tổn thương người phụ nữ này.
Anh vô thức đẩy Lâm Thanh Mai vào góc tường, dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay cô rồi áp cô vào tường, dùng phương thức khống chế môi cô theo bản năng...
Khi đôi môi của người đàn ông lạnh lùng áp lên môi Lâm Thanh Mai, mọi cảm xúc của cô đều trở nên trống rỗng...
Cho đến khi Lập Tư Thần cướp lấy đôi môi cô mà không cần bất kỳ kỹ xảo nào, ý thức phản kháng trong não của Lâm Thanh Mai mới chợt bừng tỉnh.
Nhưng hai chân của cô cũng không thể động đậy cũng bởi đầu gối của anh kìm lại.
Lâm Thanh Mai rất bối rối, tinh thần của cô rối loạn không thôi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Lập Tư Thần lại hôn cô...
Nước mắt của cô cũng bởi vì sự hung hăng vô cớ của anh mà ép rơi ra, cho đến khi Lập Tư Thần nếm vị đắng trên môi, anh mới chợt nhận ra bản thân đã làm gì!
Lập Tư Thần buông cô ra ngay lập tức, hệt như cô là một tai họa đáng sợ nào đó, anh lúng túng lùi lại một bước.
Một khi Lâm Thanh Mai lấy lại được tự do, cơn tức giận và sỉ nhục mãnh liệt trong lòng khiến cô theo bản năng bước tới, cô giơ tay tát anh một cái thật mạnh!
Giọng cô yếu ớt run rẩy vì sợ hãi, còn có dấu vết khóc lóc uất ức: "Anh thật quá đáng!"
Bình luận facebook