Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-137
Chương 137: Đồ Thần kinh!
Chính tai nghe thấy Lập Tư Thần nói người anh ta tìm là Lâm Thanh Mai, đôi mắt đen láy của Lưu Bảo Bảo khẽ lóe lên, cô nhìn sang Lâm Thanh Mai: “Thanh Mai, cậu với anh Lập đây trở nên thân thiết từ bao giờ vậy?”
Trong lòng Lâm Thanh Mai vô cùng lo lắng, cô cười nói: “Chuyện là thế này, có lần anh Lập đây đến tìm Cô Chương…”
Cô đang cố giải thích đến tránh nói vào chủ đề này, Lập Tư Thần không muốn nghe thêm nữa, anh nhìn Lưu Bảo Bảo nói: “Cô Lưu, có lẽ cô vẫn chưa quên chuyện tôi nói với cô rằng tôi đã có bạn gái đúng không? Vài ngày trước tôi đã chia tay với cô ấy rồi, bởi vì cô ấy qua lại với nam diễn viên trong đoàn làm phim bị cô Lâm phát hiện được, cũng may cô Lâm thẳng thắn bộc trực, tôi mới không cầu hôn cô gái kia.”
“Có điều lúc đó tôi như phát điên…” Biểu cảm của anh ta đột nhiên dừng lại, không nói tiếp nữa.
Sắc mặt Lâm Thanh Mai tái nhợt đi, lập tức tiếp lời anh: “Lúc đó anh ấy phát điên vứt điện thoại của tớ! Sau đó lúc anh Lập bình tĩnh lại thấy có lỗi nên đã đưa điện thoại của anh ấy cho tớ dùng tạm thời, vậy nên anh Lập muốn đến lấy điện thoại đúng không?”
Cô nhét bộ tẩy trang vào tay Lưu Bảo Bảo, nhanh chóng mở túi phong bì mang theo, lấy chiếc điện thoại di động màu đen của Lập Tư Thần từ trong đó ra.
Lâm Thanh Mai đưa điện thoại cho anh: “Anh Lập, điện thoại của anh đây.”
Lời cảnh cáo ẩn ý trong mắt cô khiến tâm trạng của Lập Tư Thần có chút vui vẻ không diễn tả được, nhìn thấy Lâm Thanh Mai sợ hãi Lưu Bảo Bảo biết thêm nhiều chi tiết hơn, anh ta cố nén cười nhưng trong lòng không hề có ý tốt.
Anh liếc mắt đang định nói gì, Lâm Thanh Mai liền cướp lời: “Anh Lập, anh không cần lo lắng, tôi đã thanh toán hết tiền điện thoại của anh rồi! Trong tài khoản có một triệu rưỡi!”
Trong anh mắt cô lại ám thị thêm lần nữa, ánh mắt gần như đang cầu xin cuối cùng cũng khiến Lập Tư Thần từ bỏ điều mà mình định nói, anh cười cười: “Cảm ơn cô Lâm.”
Tâm trạng của người ở giữa quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của Lâm Thanh Mai và Lập Tư Thần như Lưu Bảo Bảo quả thực cũng không vui vẻ là mấy, nhưng muốn tức giận cũng không biết lấy lý do gì để tức giận.
Nhưng cô đã nắm chắc được điểm quan trọng nhất, đó là Lập Tư Thần và bạn gái đã chia tay rồi!
“Anh Lập, tôi rất tiếc về chuyện chia tay của anh và bạn gái…” Cô lịch sự bày tỏ ý với anh.
Lập Tư Thần lại chỉ cười nhẹ một tiếng: “Cô Lưu hài hước thật, tôi bỏ một người phụ nữ đã phản bội mình, lẽ nào cô không chúc mừng tôi sao?”
Vẻ mặt của Lưu Bảo Bảo cứng đờ lại: “Đúng…Vậy chúc mừng anh Lập!”
Tận mắt nhìn thấy một nữ hán tử mạnh mẽ như Lưu Bảo Bảo phải giả tạo trước mặt Lập Tư Thần, trong lòng Lâm Thanh Mai cảm thấy bức bối thay Lưu Bảo Bảo.
Lưu Bảo Bảo càng thích Lập Tư Thần, Lâm Thanh Mai càng cảm thấy Lập Tư Thần không xứng với Lưu Bảo Bảo, rốt cuộc thì Lập Tư Thần cũng quá cố chấp và cực đoan…Cô đã được lĩnh hội rồi!
Những chuyện khiến Lâm Thanh Mai sụp đổ hơn nữa lại ở những giây phút tiếp theo.
Đôi mắt đen láy không biết đang nghĩ cái gì của Lập Tư Thần, anh ta sờ cằm như thể đang sắp xếp lại lời nói của mình.
Đột nhiên anh ta nói: “Cô Lưu, thực ra cô thật sự không cần lấy lòng tôi như vậy, bởi vì cả đời này tôi cũng không thể nào thích cô. Nếu như cô muốn biết lý do tại sao, tôi có thể nói cho cô biết, bởi vì tôi không có hứng thú với cơ thể của cô.”
Chỉ vài câu nói khiến ánh mắt của hai người trở nên kinh ngạc, Lâm Thanh Mai cho rằng bản thân đã rối tung lắm rồi, vậy mà sắc mặt Lưu Bảo Bảo còn hỗn loạn hơn, nhất thời cô không biết nên nói gì…
Một lúc sau, khi bầu không khí giảm xuống, Lưu Bảo Bảo cau mày hỏi Lập Tư Thần: “Anh Lập, lẽ nào anh muốn dùng cách này để nói với tôi rằng, thực ra anh có thiện cảm với Lâm Thanh Mai?”
Ánh mắt như tán thành của Lập Tư Thần: “Cô Lưu, cô thông minh hơn tôi tưởng đấy, cô đoán đúng rồi! Nói chuẩn hơn thì tôi có hứng thú với cơ thể của Lâm Thanh Mai.”
Lâm Thanh Mai bị kẹt trong cuộc nói chuyện của hai người, cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong ánh mắt lóe lên tia tức giận: “Lập Tư Thần, rốt cuộc anh nói linh tinh cái gì vậy? có phải não anh lại lên cơn co giật không?”
Lời nói của Lập Tư Thần không khiến người ta hoảng hốt sẽ không dừng: “Chuyện tôi hôn em trên gác xép lần trước quả thực đầu óc tôi bị kích động, nhưng bây giờ mục tiêu theo đuổi em không phải trò đùa.”
Ánh mắt nghiêm túc và khao khát thẳng thắn của anh ta đối với Lâm Thanh Mai khiến một người đang phải chịu nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần như Lưu Bảo Bảo cũng không thể chịu đựng thêm được nữa!
Cô giễu cợt với vẻ mặt kỳ quái: “Tôi nghĩ tôi nên đi rồi, kẻo lại gây phiền đến việc tán tỉnh của anh!”
Trước khi Lưu Bảo Bảo rời đi, Lâm Thanh Mai nắm lấy cánh tay cô ấy, bước hai bước và nói: “Bảo Bảo, cậu đừng nghe Lập Tư Thần nói lung tung! Tớ thật sự không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta cả…Cậu đừng hiểu nhầm!”
“Thanh Mai, bây giờ tớ không muốn nói chuyện gì cả, cậu bỏ tay ra!” Lưu Bảo Bảo bước đi không thèm quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng không hề ấm áp chút nào.
Lâm Thanh Mai bước đến, dừng lại trước mặt cô: “Bảo Bảo, cậu nghe tớ nói, tớ với anh ta thật sự không như những gì cậu nghĩ…”
“Lâm Thanh Mai! Lẽ nào cậu thấy tớ còn chưa đủ mất mặt sao? Không sai, tớ thích Lập Tư Thần, nhưng cậu có cần nói chuyện này cho anh ta để anh ta làm tớ mất mặt không? Nếu anh ta có hứng thú với cơ thể cậu, hai người muốn làm thế nào thì làm! Muốn thuê phòng thì thuê! Đều chẳng liên quan gì đến tớ! Tránh ra!”
Lưu Bảo Bảo mạnh mẽ giựt tay Lâm Thanh Mai ra, rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.
Lâm Thanh Mai muốn đuổi theo cô, nhưng bị Lập Tư Thần đang đứng khoanh tay phía sau châm chọc: “Lâm Thanh Mai, cô thật là đáng sợ, chẳng dám nói với người bạn thân của mình điều gì, không giống tôi, một khi đã quyết định điều gì sẽ lập tức làm nó, không có quá nhiều lo lắng như vậy…”
Lúc này, Lâm Thanh Mai đột nhiên quay sang mắng anh ta: “Anh lại phát bệnh gì vậy? Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh chứ? Nếu như anh trách tôi khiến anh và Chương Ngọc Lan chia tay, anh quay lại tìm cô ấy chẳng phải là xong rồi sao! Anh cầu hôn cô ta đi! Tại sao anh lại đem tất cả sự oán trách giận hờn đổ lên người tôi chứ? Bảo Bảo đã gây ra tội gì mà anh lại làm tổn thương cô ấy đến vậy?”
“Lập Tư Thần, anh biết không? Anh là thằng đàn ông cặn bã nhất mà tôi từng gặp!” Lâm Thanh Mai mắng với giọng điệu vô cùng tức giận.
Hành động xả giận này khiến hai má cô ửng hồng, mặc dù mặc đồ giả trang đàn ông khiến cô kém đi sự nữ tính, nhưng trong mắt Lập Tư Thần lúc này cô có sức hấp dẫn đặc biệt…
Anh ta bước từng bước về phía cô, nhìn cô bằng đôi mắt thờ ơ: “Em mắng đủ chưa? Em nói tôi là thằng cặn bã nhất mà em từng gặp, lẽ nào tôi còn tệ hơn cả chồng cũ của em sao?”
Lâm Thanh Mai không nói câu nào, sau vài giây bình tĩnh lại, cô mới điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Thấy cô im lặng, Lập Tư Thần nói: “Tôi không cảm thấy những lời tôi vừa nói có chỗ nào không thỏa đáng cả, chẳng qua không phải đạo đức giả, nhưng tôi thực sự không dám có hứng thú với Lưu Bảo Bảo. Tôi sớm nói rõ ràng cho cô ấy biết để cô ấy sớm từ bỏ, không ảnh hưởng gì đến việc tìm hiểu các đối tượng khác, như vậy thì có gì là không đúng?”
“Hơn nữa tôi nói tôi có hứng thú với cơ thể của em, chuyện đó là thật. Tại sao tôi và Chương Ngọc Lan yêu nhau một năm vẫn không có một nụ hôn nào? Chỉ có một lý do duy nhất: Đó là tôi không có hứng thú với cô ấy! Có thể nói hiện tại ngoài em ra, tôi không có cảm giác đó với bất kỳ ai.”
Lâm Thanh Mai nhìn anh ta giống như nhìn một con quái vật, ánh mắt bất giác nhìn xuống nửa thân dưới của anh ta.
Lập Tư Thần đã nói ra rõ ràng thẳng thắn tất cả mọi thứ rồi, đương nhiên anh ta cũng không sợ hãi ánh mắt hiếu kỳ dò xét của cô.
Anh ta nói: “Nếu như em có thể giúp tôi chữa khỏi căn bệnh giấu diếm này, tiền tùy em ra giá, con người tôi rất coi trọng hiệu quả, chỉ cần trong phạm vi mà tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của em.”
Thần kinh của Lâm Thanh Mai may thay không mỏng manh như vậy, nếu không, lời nói của Lập Tư Thần thực sự sẽ phá vỡ tam quan của cô!
Cô thở hổn hển chỉ vào mặt anh ta, muốn nói gì đó nhưng vốn từ nghèo nàn.
Lâm Thanh Mai chống hai tay vào eo, hít một hơi thật sâu: “Xem ra vận mệnh của tôi đã định trước rồi! Thật là một năm không thuận lơi! Sao tôi lại gặp phải một tên thần kinh giống như anh chứ? Anh là luật sư khốn kiếp gì vậy? Giấy hành nghề luật sư đều là mua sao? Những điều anh nói là lời người bình thường vẫn nói sao?”
Cô lại liếc nhìn phần thân dưới của anh với ánh mắt ác ý: “Anh có bệnh không thể nói ra đúng không? Vậy tôi chúc anh suốt đời không lấy được vợ! Đưa tiền cho tôi sao? Anh nghĩ tôi làm gái sao! Đồ thần kinh!”
Không đợi anh ta nói thêm câu nào nữa, Lâm Thanh Mai quay người, tức giận giơ chân đá vào phía trước, tức giận đến mức vừa đi vừa mắng: “Đồ thần kinh! Có bệnh thì đi khám đi, chưa uống thuốc thì đừng có đi lung tung! Aaaaa…”
Còn Lập Tư Thần đang đứng im tại chỗ, lúc đầu cau mày lại, cảm thấy người có thể tùy tiện có mối quan hệ với Tạ Bân và dính lùm xùm với Bạch Cảnh Thụy như Lâm Thanh Mai cũng chẳng phải dễ gì có được cho lắm…
Phân tích của thằng bạn xấu Từ Nhân cũng không chuẩn lắm!
Dần dần, sự khó chịu lộ ra giữa hai lông mày, anh nhìn Lâm Thanh Mai tức giận như một con quái thú nhỏ đang rời đi, cười ra thành tiếng.
Lời nói và hành động của người phụ nữ này, tại sao anh lại cảm thấy buồn cười đến vậy?
Còn cảm thấy rất dễ thương, dường như lại càng có hứng thú với cô hơn…
…
Năm phút sau, Lâm Thanh Mai bước ra khỏi rừng trúc với tâm trạng tức giận như muốn san bằng tất cả mọi thứ.
Khi đi qua con đường hòn non bộ, đột nhiên một bàn tay đàn ông từ phía sau đầu Lâm Thanh Mai, bàn tay của đối phương bịt chặt lấy miệng cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong hang động nhân tạo…
Chính tai nghe thấy Lập Tư Thần nói người anh ta tìm là Lâm Thanh Mai, đôi mắt đen láy của Lưu Bảo Bảo khẽ lóe lên, cô nhìn sang Lâm Thanh Mai: “Thanh Mai, cậu với anh Lập đây trở nên thân thiết từ bao giờ vậy?”
Trong lòng Lâm Thanh Mai vô cùng lo lắng, cô cười nói: “Chuyện là thế này, có lần anh Lập đây đến tìm Cô Chương…”
Cô đang cố giải thích đến tránh nói vào chủ đề này, Lập Tư Thần không muốn nghe thêm nữa, anh nhìn Lưu Bảo Bảo nói: “Cô Lưu, có lẽ cô vẫn chưa quên chuyện tôi nói với cô rằng tôi đã có bạn gái đúng không? Vài ngày trước tôi đã chia tay với cô ấy rồi, bởi vì cô ấy qua lại với nam diễn viên trong đoàn làm phim bị cô Lâm phát hiện được, cũng may cô Lâm thẳng thắn bộc trực, tôi mới không cầu hôn cô gái kia.”
“Có điều lúc đó tôi như phát điên…” Biểu cảm của anh ta đột nhiên dừng lại, không nói tiếp nữa.
Sắc mặt Lâm Thanh Mai tái nhợt đi, lập tức tiếp lời anh: “Lúc đó anh ấy phát điên vứt điện thoại của tớ! Sau đó lúc anh Lập bình tĩnh lại thấy có lỗi nên đã đưa điện thoại của anh ấy cho tớ dùng tạm thời, vậy nên anh Lập muốn đến lấy điện thoại đúng không?”
Cô nhét bộ tẩy trang vào tay Lưu Bảo Bảo, nhanh chóng mở túi phong bì mang theo, lấy chiếc điện thoại di động màu đen của Lập Tư Thần từ trong đó ra.
Lâm Thanh Mai đưa điện thoại cho anh: “Anh Lập, điện thoại của anh đây.”
Lời cảnh cáo ẩn ý trong mắt cô khiến tâm trạng của Lập Tư Thần có chút vui vẻ không diễn tả được, nhìn thấy Lâm Thanh Mai sợ hãi Lưu Bảo Bảo biết thêm nhiều chi tiết hơn, anh ta cố nén cười nhưng trong lòng không hề có ý tốt.
Anh liếc mắt đang định nói gì, Lâm Thanh Mai liền cướp lời: “Anh Lập, anh không cần lo lắng, tôi đã thanh toán hết tiền điện thoại của anh rồi! Trong tài khoản có một triệu rưỡi!”
Trong anh mắt cô lại ám thị thêm lần nữa, ánh mắt gần như đang cầu xin cuối cùng cũng khiến Lập Tư Thần từ bỏ điều mà mình định nói, anh cười cười: “Cảm ơn cô Lâm.”
Tâm trạng của người ở giữa quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của Lâm Thanh Mai và Lập Tư Thần như Lưu Bảo Bảo quả thực cũng không vui vẻ là mấy, nhưng muốn tức giận cũng không biết lấy lý do gì để tức giận.
Nhưng cô đã nắm chắc được điểm quan trọng nhất, đó là Lập Tư Thần và bạn gái đã chia tay rồi!
“Anh Lập, tôi rất tiếc về chuyện chia tay của anh và bạn gái…” Cô lịch sự bày tỏ ý với anh.
Lập Tư Thần lại chỉ cười nhẹ một tiếng: “Cô Lưu hài hước thật, tôi bỏ một người phụ nữ đã phản bội mình, lẽ nào cô không chúc mừng tôi sao?”
Vẻ mặt của Lưu Bảo Bảo cứng đờ lại: “Đúng…Vậy chúc mừng anh Lập!”
Tận mắt nhìn thấy một nữ hán tử mạnh mẽ như Lưu Bảo Bảo phải giả tạo trước mặt Lập Tư Thần, trong lòng Lâm Thanh Mai cảm thấy bức bối thay Lưu Bảo Bảo.
Lưu Bảo Bảo càng thích Lập Tư Thần, Lâm Thanh Mai càng cảm thấy Lập Tư Thần không xứng với Lưu Bảo Bảo, rốt cuộc thì Lập Tư Thần cũng quá cố chấp và cực đoan…Cô đã được lĩnh hội rồi!
Những chuyện khiến Lâm Thanh Mai sụp đổ hơn nữa lại ở những giây phút tiếp theo.
Đôi mắt đen láy không biết đang nghĩ cái gì của Lập Tư Thần, anh ta sờ cằm như thể đang sắp xếp lại lời nói của mình.
Đột nhiên anh ta nói: “Cô Lưu, thực ra cô thật sự không cần lấy lòng tôi như vậy, bởi vì cả đời này tôi cũng không thể nào thích cô. Nếu như cô muốn biết lý do tại sao, tôi có thể nói cho cô biết, bởi vì tôi không có hứng thú với cơ thể của cô.”
Chỉ vài câu nói khiến ánh mắt của hai người trở nên kinh ngạc, Lâm Thanh Mai cho rằng bản thân đã rối tung lắm rồi, vậy mà sắc mặt Lưu Bảo Bảo còn hỗn loạn hơn, nhất thời cô không biết nên nói gì…
Một lúc sau, khi bầu không khí giảm xuống, Lưu Bảo Bảo cau mày hỏi Lập Tư Thần: “Anh Lập, lẽ nào anh muốn dùng cách này để nói với tôi rằng, thực ra anh có thiện cảm với Lâm Thanh Mai?”
Ánh mắt như tán thành của Lập Tư Thần: “Cô Lưu, cô thông minh hơn tôi tưởng đấy, cô đoán đúng rồi! Nói chuẩn hơn thì tôi có hứng thú với cơ thể của Lâm Thanh Mai.”
Lâm Thanh Mai bị kẹt trong cuộc nói chuyện của hai người, cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong ánh mắt lóe lên tia tức giận: “Lập Tư Thần, rốt cuộc anh nói linh tinh cái gì vậy? có phải não anh lại lên cơn co giật không?”
Lời nói của Lập Tư Thần không khiến người ta hoảng hốt sẽ không dừng: “Chuyện tôi hôn em trên gác xép lần trước quả thực đầu óc tôi bị kích động, nhưng bây giờ mục tiêu theo đuổi em không phải trò đùa.”
Ánh mắt nghiêm túc và khao khát thẳng thắn của anh ta đối với Lâm Thanh Mai khiến một người đang phải chịu nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần như Lưu Bảo Bảo cũng không thể chịu đựng thêm được nữa!
Cô giễu cợt với vẻ mặt kỳ quái: “Tôi nghĩ tôi nên đi rồi, kẻo lại gây phiền đến việc tán tỉnh của anh!”
Trước khi Lưu Bảo Bảo rời đi, Lâm Thanh Mai nắm lấy cánh tay cô ấy, bước hai bước và nói: “Bảo Bảo, cậu đừng nghe Lập Tư Thần nói lung tung! Tớ thật sự không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta cả…Cậu đừng hiểu nhầm!”
“Thanh Mai, bây giờ tớ không muốn nói chuyện gì cả, cậu bỏ tay ra!” Lưu Bảo Bảo bước đi không thèm quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng không hề ấm áp chút nào.
Lâm Thanh Mai bước đến, dừng lại trước mặt cô: “Bảo Bảo, cậu nghe tớ nói, tớ với anh ta thật sự không như những gì cậu nghĩ…”
“Lâm Thanh Mai! Lẽ nào cậu thấy tớ còn chưa đủ mất mặt sao? Không sai, tớ thích Lập Tư Thần, nhưng cậu có cần nói chuyện này cho anh ta để anh ta làm tớ mất mặt không? Nếu anh ta có hứng thú với cơ thể cậu, hai người muốn làm thế nào thì làm! Muốn thuê phòng thì thuê! Đều chẳng liên quan gì đến tớ! Tránh ra!”
Lưu Bảo Bảo mạnh mẽ giựt tay Lâm Thanh Mai ra, rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.
Lâm Thanh Mai muốn đuổi theo cô, nhưng bị Lập Tư Thần đang đứng khoanh tay phía sau châm chọc: “Lâm Thanh Mai, cô thật là đáng sợ, chẳng dám nói với người bạn thân của mình điều gì, không giống tôi, một khi đã quyết định điều gì sẽ lập tức làm nó, không có quá nhiều lo lắng như vậy…”
Lúc này, Lâm Thanh Mai đột nhiên quay sang mắng anh ta: “Anh lại phát bệnh gì vậy? Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh chứ? Nếu như anh trách tôi khiến anh và Chương Ngọc Lan chia tay, anh quay lại tìm cô ấy chẳng phải là xong rồi sao! Anh cầu hôn cô ta đi! Tại sao anh lại đem tất cả sự oán trách giận hờn đổ lên người tôi chứ? Bảo Bảo đã gây ra tội gì mà anh lại làm tổn thương cô ấy đến vậy?”
“Lập Tư Thần, anh biết không? Anh là thằng đàn ông cặn bã nhất mà tôi từng gặp!” Lâm Thanh Mai mắng với giọng điệu vô cùng tức giận.
Hành động xả giận này khiến hai má cô ửng hồng, mặc dù mặc đồ giả trang đàn ông khiến cô kém đi sự nữ tính, nhưng trong mắt Lập Tư Thần lúc này cô có sức hấp dẫn đặc biệt…
Anh ta bước từng bước về phía cô, nhìn cô bằng đôi mắt thờ ơ: “Em mắng đủ chưa? Em nói tôi là thằng cặn bã nhất mà em từng gặp, lẽ nào tôi còn tệ hơn cả chồng cũ của em sao?”
Lâm Thanh Mai không nói câu nào, sau vài giây bình tĩnh lại, cô mới điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Thấy cô im lặng, Lập Tư Thần nói: “Tôi không cảm thấy những lời tôi vừa nói có chỗ nào không thỏa đáng cả, chẳng qua không phải đạo đức giả, nhưng tôi thực sự không dám có hứng thú với Lưu Bảo Bảo. Tôi sớm nói rõ ràng cho cô ấy biết để cô ấy sớm từ bỏ, không ảnh hưởng gì đến việc tìm hiểu các đối tượng khác, như vậy thì có gì là không đúng?”
“Hơn nữa tôi nói tôi có hứng thú với cơ thể của em, chuyện đó là thật. Tại sao tôi và Chương Ngọc Lan yêu nhau một năm vẫn không có một nụ hôn nào? Chỉ có một lý do duy nhất: Đó là tôi không có hứng thú với cô ấy! Có thể nói hiện tại ngoài em ra, tôi không có cảm giác đó với bất kỳ ai.”
Lâm Thanh Mai nhìn anh ta giống như nhìn một con quái vật, ánh mắt bất giác nhìn xuống nửa thân dưới của anh ta.
Lập Tư Thần đã nói ra rõ ràng thẳng thắn tất cả mọi thứ rồi, đương nhiên anh ta cũng không sợ hãi ánh mắt hiếu kỳ dò xét của cô.
Anh ta nói: “Nếu như em có thể giúp tôi chữa khỏi căn bệnh giấu diếm này, tiền tùy em ra giá, con người tôi rất coi trọng hiệu quả, chỉ cần trong phạm vi mà tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của em.”
Thần kinh của Lâm Thanh Mai may thay không mỏng manh như vậy, nếu không, lời nói của Lập Tư Thần thực sự sẽ phá vỡ tam quan của cô!
Cô thở hổn hển chỉ vào mặt anh ta, muốn nói gì đó nhưng vốn từ nghèo nàn.
Lâm Thanh Mai chống hai tay vào eo, hít một hơi thật sâu: “Xem ra vận mệnh của tôi đã định trước rồi! Thật là một năm không thuận lơi! Sao tôi lại gặp phải một tên thần kinh giống như anh chứ? Anh là luật sư khốn kiếp gì vậy? Giấy hành nghề luật sư đều là mua sao? Những điều anh nói là lời người bình thường vẫn nói sao?”
Cô lại liếc nhìn phần thân dưới của anh với ánh mắt ác ý: “Anh có bệnh không thể nói ra đúng không? Vậy tôi chúc anh suốt đời không lấy được vợ! Đưa tiền cho tôi sao? Anh nghĩ tôi làm gái sao! Đồ thần kinh!”
Không đợi anh ta nói thêm câu nào nữa, Lâm Thanh Mai quay người, tức giận giơ chân đá vào phía trước, tức giận đến mức vừa đi vừa mắng: “Đồ thần kinh! Có bệnh thì đi khám đi, chưa uống thuốc thì đừng có đi lung tung! Aaaaa…”
Còn Lập Tư Thần đang đứng im tại chỗ, lúc đầu cau mày lại, cảm thấy người có thể tùy tiện có mối quan hệ với Tạ Bân và dính lùm xùm với Bạch Cảnh Thụy như Lâm Thanh Mai cũng chẳng phải dễ gì có được cho lắm…
Phân tích của thằng bạn xấu Từ Nhân cũng không chuẩn lắm!
Dần dần, sự khó chịu lộ ra giữa hai lông mày, anh nhìn Lâm Thanh Mai tức giận như một con quái thú nhỏ đang rời đi, cười ra thành tiếng.
Lời nói và hành động của người phụ nữ này, tại sao anh lại cảm thấy buồn cười đến vậy?
Còn cảm thấy rất dễ thương, dường như lại càng có hứng thú với cô hơn…
…
Năm phút sau, Lâm Thanh Mai bước ra khỏi rừng trúc với tâm trạng tức giận như muốn san bằng tất cả mọi thứ.
Khi đi qua con đường hòn non bộ, đột nhiên một bàn tay đàn ông từ phía sau đầu Lâm Thanh Mai, bàn tay của đối phương bịt chặt lấy miệng cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong hang động nhân tạo…
Bình luận facebook