Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-145
Chương 145: Mẹ tự tử
Nghe thấy Lập Tư Thần đánh giá Lâm Thanh Mai như vậy, Bạch Cảnh Thụy bình tĩnh nói: “Có khi những chuyện nhìn bằng mắt thường chưa chắc chắn chính là sự thật.”
“Ồ, tôi thấy Lâm Thanh Mai có vẻ như là rất hưởng thụ... còn nói ra không có quan hệ gì với Tạ Bân, thật sự cho rằng tôi là kẻ ngu à?” Trong lòng Lập Tư Thần có chút không vui, anh ta ghét nhất là phụ nữ trước mặt như thế này sau lưng thì như thế kia.
Từ sau khi bị Chương Ngọc Lan cắm sừng, ấn tượng của anh ta đối với phụ nữ có thể nói là rớt xuống ngàn trượng.
Bạch Cảnh Thụy còn muốn giải thích cho Lâm Thanh Mai gì đó, nhưng mà lúc nãy anh ta cũng đã tận mắt nhìn thấy Tạ Bân và Lâm Thanh Mai ôm hôn nhau.
Lại giải thích thì như thế nào chứ?
Chẳng lẽ cô phản bội Lập Gia Khiêm, hay là nói giữa cô và Lập Gia Khiêm xuất hiện mâu thuẫn gì đó?
Lúc này cánh cửa gỗ đột nhiên bị mở ra, Lâm Thanh Mai với sắc mặt đỏ bừng và ánh mắt tức giận chạy ra bên ngoài.
Vừa đi ra liền nhìn thấy bóng lưng của Bạch Cảnh Thụy và Lập Tư Thần trên bậc thang, trong lòng của cô đoán được chắc là bọn họ đã nhìn thấy được cảnh tượng lúc nãy.
Biểu cảm của Lâm Thanh Mai càng xấu hổ và khó chịu.
Bạch Cảnh Thụy quay người lại nhìn thấy cô, anh ta hỏi: “Thanh Mai, em sao vậy? Sắc mặt của em không tốt lắm.”
Cô cúi thấp mặt xuống rồi nói: “Anh Cảnh Thụy, tôi có chút chuyện không thoải mái, tôi về trước nha, làm phiền anh tính tiền giúp tôi, ngày mai tôi sẽ thanh toán cho anh..."
Lập Tư Thần không hiểu nhìn cô, cảm thấy dường như là chuyện này không giống như là anh ta đã suy nghĩ.
Bạch Cảnh Thụy còn muốn hỏi cái gì nhưng mà Lâm Thanh Mai ở bên cạnh đã né tránh anh ta rồi nhanh chóng đi đến bậc thang.
Lúc Lâm Thanh Mai đi ngang qua người Lập Tư Thần, anh ta vô thức đưa tay ra giữ chặt cánh tay của cô lại rồi hỏi: “Rốt cuộc em với Tạ Bân là có chuyện gì xảy ra?”
Câu hỏi này vừa mới được hỏi thì làm Lâm Thanh Mai xù lông: “Có chuyện gì xảy ra hả? Tôi đã nói là không có quan hệ gì với cậu ta rồi, sau này nếu ai uống nhiều quá mà làm ra hành động bất lịch sự thì tôi sẽ đánh đến nỗi ba mẹ của người đó không nhận ra.”
Cô hung hăng hất tay của Lập Tư Thần ra, nổi giận đùng đùng tiếp tục đi lên phía trước.
Chờ đến lúc Lâm Thanh Mai rẽ ngoặt đi vào hành lang, Tạ Bân vừa vặn mở cửa gỗ bước ra ngoài.
Anh ta mở to mắt, giờ phút này Bạch Cảnh Thụy và Lập Tư Thần đều đang đứng ở trước mặt anh ta.
Giọng điệu của Tạ Bân có hơi mất tự nhiên: “Mọi người... sao đều ở đây vậy?”
Ánh mắt của Bạch Cảnh Thụy rất tối, anh ta đã đọc được gì đó từ trong lời nói mờ ám lúc nãy của Lâm Thanh Mai, giọng điệu của anh ta có chút châm chọc: “Tạ Bân, nếu như cậu còn là một người đàn ông thì làm việc quanh minh lỗi lạc một chút, dùng sức mạnh với một người phụ nữ là có chuyện gì đây hả?”
“Anh đừng có nói chuyện khó nghe như vậy, cái gì mà dùng sức mạnh chứ..." Tạ Bân nhớ đến chuyện lúc nãy thì đã cảm thấy hối hận, sau khi Lâm Thanh Mai đánh anh ta một bàn tay thì đã đánh mất men say của anh ta ba phần.
Bạch Cảnh Thụy cười lạnh một tiếng: “Cậu biết là tôi đang nói cái gì, cậu tự giải quyết cho tốt đi, Lâm Thanh Mai không phải là cô gái mà cậu có thể muốn.”
Tạ Bân nhìn Bạch Cảnh Thụy đi về phía bậc thang, anh ta giận dữ hỏi: “Tại sao tôi không thể muốn được chứ? Cô ấy còn chưa kết hôn, ngay cả bạn trai cũng không có, tại sao tôi lại không thể theo đuổi cô ấy. Bạch Cảnh Thụy, anh đừng có xen vào việc của người khác, đừng tưởng rằng cô ấy là trợ lý của anh thì anh thật sự xem mình như người lớn trong gia đình của cô ấy.”
Bạch Cảnh Thụy đột nhiên quay người lại nhìn anh ta: “Tôi tin tưởng chắc chắn Thanh Mai đã từ chối cậu rất rõ ràng, cậu cần gì phải dây dưa không rõ với cô ấy.”
Thấy anh ta có bộ dạng như là biết mọi chuyện, Tạ Bân nhớ đến trước đó Lâm Thanh Mai đã từng nói là cô có người mình thích, anh ta nhíu mày trực tiếp hỏi: “Bạch Cảnh Thụy, anh đừng nói với tôi rằng người Lâm Thanh Mai thích chính là anh. Mẹ nó, tôi sẽ không tin đâu.”
Chỉ dựa vào mối quan hệ của Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy giống như bạn bè của nhau, anh ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng Bạch Cảnh Thụy là người đàn ông mà Lâm Thanh Mai thích.
Đối mặt với câu hỏi của Tạ Bân, Bạch Cảnh Thụy lại cười thần bí, không giải thích cái gì hết mà đi ngay.
“Bạch Cảnh Thụy, anh giải thích coi?” Tạ Bân quát lên.
Lập Tư Thần xem kịch cả toàn bộ quá trình cũng chậm rãi bước đến bậc thang, anh ta không khỏi cười thầm, xem ra đây là một câu chuyện yêu đương nhiều góc cạnh...
...
Sau khi Lâm Thanh Mai rời khỏi đó một mình, Đại Sơn và Tiểu Sơn vẫn luôn bí mật trốn kỹ ở gần đó nhìn thấy một mình cô rời đi thì lập tức đuổi theo bước chân cô.
Bọn họ phải chịu trách nhiệm âm thầm bảo vệ cô an toàn trở lại khách sạn.
Mà Bạch Cảnh Thụy bởi vì lo lắng cho Lâm Thanh Mai, anh ta nhanh chóng tính tiền rồi sau đó đi ra khỏi quán lẩu đuổi theo Lâm Thanh Mai.
Chờ sau khi anh ta ra tới liền nhìn thấy sau lưng của Lâm Thanh Mai có hai người đàn ông đang đi theo, mới đầu anh ta căng thẳng trong lòng, nhưng rất nhanh anh ta liền nhận ra đó chính là Đại Sơn và Tiểu Sơn, anh ta đã gặp trong đoàn làm phim.
Bọn họ đều là người của Lập Gia Khiêm, Bạch Cảnh Thụy đã từng gặp hai người bọn họ trong nhóm vệ sĩ lính đặc chủng của Lập Gia Khiêm, bởi vì dáng người của hai ngày rất tương tự nhau, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.
Bạch Cảnh Thụy thả chậm bước chân, cũng từ từ đi về phía khách sạn.
...
Chờ sau khi Lâm Thanh Mai trở lại phòng khách sạn thì trực tiếp đi tắm rửa.
Hơn hai mươi phút sau cô mới bước ra từ trong phòng tắm, cô tắm nhanh đến mức độ ngay cả tóc đều đã thổi khô xong rồi.
Bây giờ thời gian đã rất muộn, Lâm Thanh Mai cũng đã rất buồn ngủ.
Lúc nãy cô đã chỉnh điện thoại về chế độ rung, nhìn thấy màn hình điện thoại di động biểu hiện có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Tạ Bân gọi tới.
Lâm Thanh Mai không thèm để ý tới, để điện thoại di động lên trên tủ không thèm tiếp tục quan tâm.
Đợi đến lúc cô tắt đèn nằm xuống chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại lại vang lên.
Cô không muốn nhận, nghĩ thầm chắc là do Tạ Bân gọi tới.
Nhưng mà điện thoại vẫn cứ luôn vang lên không ngừng, cho dù là chế độ rung nhưng mà trong màn đêm yên tĩnh nó cũng rất chói tai.
Cuối cùng Lâm Thanh Mai ngồi dậy ấn nút trả lời liền quát lên: “Cậu có thấy phiền hay không hả? Bây giờ cậu có thể để cho người ta ngủ hay không?”
Đối phương hiển nhiên rất bất ngờ, bỗng nhiên mấy giây sau lại khóc ròng mà nói: “Chị ơi, là em, em là Chính Hải đây..."
Lâm Thanh Mai lập tức mở đèn bàn ra, cô vội nói: “Chính Hải, xin lỗi nha, nhất thời chị nhìn thấy không rõ, giọng điệu lúc nãy của chị có hù dọa đến em không thế? Đã trễ như vậy rồi sao em lại còn gọi điện thoại cho chị?”
Lưu Chính Hải đè nén âm thanh nức nở trong giọng nói: “Chị ơi, chị nhanh về nhà đi, mẹ... bây giờ mẹ đang được chữa trị ở bệnh viện.”
Tin tức này hoàn toàn làm cho Lâm Thanh Mai tỉnh táo, cô tỉnh cả ngủ, trái tim lập tức trở nên bất ổn, giọng nói của cô run rẩy: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chính Hải, em nói cho chị biết đi.”
“Hồi tối này mẹ trở về nhà từ quê rất sớm, nói là muốn đi đưa thức ăn khuyên cho ba, nhưng mà sau khi mẹ trở về từ siêu thị nhỏ thì liền nhốt mình ở trong phòng không chịu bước ra ngoài, em chơi game ở trong phòng mà cũng có thể nghe thấy tiếng mẹ khóc, em đến hỏi mẹ, mẹ nói là không có chuyện gì đâu... nhưng mà nửa tiếng đồng hồ trước em đi nhà vệ sinh thì thấy đèn ở trong phòng mẹ vẫn còn sáng, em lại hỏi nữa nhưng mà mẹ vẫn không nói chuyện, em liền đẩy cửa bước vào trong..."
“Sau đó thì sao? Em nói nhanh đi.” Lâm Thanh Mai thật sự vội muốn chết.
Lưu Chính Hải khóc rống lên: “Em bước vào thì nhìn thấy mẹ đã uống nửa bình thuốc ngủ... em lập tức gọi cho xe cứu thương, hiện tại em đang ở bên ngoài phòng cấp cứu.”
Sau khi nghe xong, xem như là Lâm Thanh Mai đã hiểu rồi, Vương Lệ Hằng lại gặp phải chuyện gì cho nên nghĩ quẩn muốn tự sát.
Cho nên em trai Lưu Chính Hải cũng không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra, Lâm Thanh Mai tiếp tục hỏi: “Ba của em đâu rồi, ông ấy đang ở đâu.”
“Cả đêm nay ba em cũng chưa về nhà, em gọi điện thoại cho ông ấy nhưng mà điện thoại của ông ấy vẫn cứ luôn tắt máy, số máy riêng của siêu thị nhỏ cũng không có ai nhận..."
Lúc này Lâm Thanh Mai đã đứng dậy, nhanh chóng đi đến tủ quần áo tìm quần áo, cô vừa tìm vừa nói: “Chính Hải, bây giờ em đứng canh ở cửa phòng cấp cứu đi, em đừng đi đâu hết biết chưa hả? Em gọi điện thoại cho dì út, kêu dì ấy đến bệnh viện trông coi, bây giờ chị lập tức chạy về nhà đây, có chuyện gì thì em nhớ là phải gọi điện thoại cho chị bất cứ lúc nào, nếu như mẹ ra khỏi phòng cấp cứu rồi thì em cũng phải lập tức gọi điện thoại cho chị, em biết chưa?”
“Em biết rồi, chị, em ở bệnh viện không đi đâu hết.”
Lâm Thanh Mai nhanh chóng cúp điện thoại, hiện tại cô giống như kiến bò trên chảo nóng vô cùng bức bối, trong lòng sợ hãi không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Vừa nghĩ đến nếu như Vương Lệ Hằng thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, quả thật cô không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, nước mắt như dòng suối nhịn không được mà chảy ra.
“Mẹ ơi, mẹ, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì mà mẹ lại nghĩ quẩn vậy chứ? Mẹ phải chờ con... con sẽ trở lại nhanh thôi.” Lâm Thanh Mai nhanh nhẹn mặc quần áo, thậm chí mặc lộn cái áo màu đen.
Sau khi cô đang mặc cái quần jean vào, người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là Lập Gia Khiêm, cô muốn cầu cứu anh, nếu như anh có thể phái máy bay trực thăng đưa cô về nhà thì là tốc độ nhanh nhất.
Nhưng mà điện thoại còn chưa đổ chuông thì cô đã kịp thời nhanh chóng nhấn tắt, cô dùng sức vỗ vào trán của mình, nghĩ đến hiện tại tình hình của ông nội Lập Gia Khiêm đang nguy hiểm, tình huống cụ thể vẫn còn chưa biết, vào loại thời khắc mấu chốt này cô không thể tìm anh gây chuyện được.
Cô là một cô bạn gái hiểu chuyện.
Lâm Thanh Mai rơi nước mắt, mang giày, cầm túi xách đi ra khỏi cửa phòng khách sạn, vừa đi vừa đeo chiếc túi ở trên lưng vội vã đi tìm Bạch Cảnh Thụy.
Vào lúc này cũng chỉ có anh ta mới có thể cho cô sự giúp đỡ.
Nhưng mà cô gõ cửa cả nửa ngày, Bạch Cảnh Thụy lại không ra mở cửa, cô gọi điện thoại di động cho anh ta thì lại nghe thấy âm thanh đối phương đã tắt máy.
Lâm Thanh Mai không ngờ đến là Bạch Cảnh Thụy trở về khách sạn được nửa đường thì điện thoại hết pin rồi, hơn nữa Bạch Cảnh Thụy gặp phải đạo diễn đi mua thuốc lá trở về ở dưới lầu khách sạn, sau đó hai người vào quán bar trong khách sạn trò chuyện về bộ phim...
Không tìm được Bạch Cảnh Thụy, Lâm Thanh Mai chỉ có thể nghĩ đến Lập Tư Thần. Về phần Tạ Bân, cô cũng bởi vì chuyện anh ta uống say mà hôn mình cho nên cô còn đang rất tức giận, không muốn để ý đến anh ta.
Lúc Lâm Thanh Mai gõ cửa phòng khách sạn của Lập Tư Thần, anh ta quả thật hơi sửng sốt một chút, lúc này anh ta vừa mới tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước.
Còn không đợi Lập Tư Thần nói chuyện, Lâm Thanh Mai đã nói thẳng: “Thật sự xin lỗi, muộn như vậy rồi mà còn quấy rầy anh nữa, trong nhà của tôi có việc gấp, tôi muốn hỏi xem anh có quen biết với nhóm máy bay trực thăng nào không, tôi muốn thuê một chiếc máy bay trực thăng về nhà, mẹ tôi đã uống thuốc ngủ tự sát.”
Cái tay đang cầm lấy khăn lau tóc của Lập Tư Thần dừng lại, dường như là anh ta nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Tôi có biết, em chờ tôi ở cửa một lát nha, bây giờ tôi lập tức đi mặc quần áo ngay.”
“Được rồi.” Trong mắt của Lâm Thanh Mai đầy cảm kích.
Không đến ba phút, Lập Tư Thần mặc áo ngắn tay và quần jean bước ra ngoài, bước chân của anh ta rất nhanh, vừa đi vừa nói: “Để bây giờ tôi lái xe đưa em đến một bệnh viện tư nhân ở thành phố Z, viện trưởng là bạn của tôi, đợi một lát nữa ở trên xe tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta mượn máy bay trực thăng.”
Nghe thấy Lập Tư Thần đánh giá Lâm Thanh Mai như vậy, Bạch Cảnh Thụy bình tĩnh nói: “Có khi những chuyện nhìn bằng mắt thường chưa chắc chắn chính là sự thật.”
“Ồ, tôi thấy Lâm Thanh Mai có vẻ như là rất hưởng thụ... còn nói ra không có quan hệ gì với Tạ Bân, thật sự cho rằng tôi là kẻ ngu à?” Trong lòng Lập Tư Thần có chút không vui, anh ta ghét nhất là phụ nữ trước mặt như thế này sau lưng thì như thế kia.
Từ sau khi bị Chương Ngọc Lan cắm sừng, ấn tượng của anh ta đối với phụ nữ có thể nói là rớt xuống ngàn trượng.
Bạch Cảnh Thụy còn muốn giải thích cho Lâm Thanh Mai gì đó, nhưng mà lúc nãy anh ta cũng đã tận mắt nhìn thấy Tạ Bân và Lâm Thanh Mai ôm hôn nhau.
Lại giải thích thì như thế nào chứ?
Chẳng lẽ cô phản bội Lập Gia Khiêm, hay là nói giữa cô và Lập Gia Khiêm xuất hiện mâu thuẫn gì đó?
Lúc này cánh cửa gỗ đột nhiên bị mở ra, Lâm Thanh Mai với sắc mặt đỏ bừng và ánh mắt tức giận chạy ra bên ngoài.
Vừa đi ra liền nhìn thấy bóng lưng của Bạch Cảnh Thụy và Lập Tư Thần trên bậc thang, trong lòng của cô đoán được chắc là bọn họ đã nhìn thấy được cảnh tượng lúc nãy.
Biểu cảm của Lâm Thanh Mai càng xấu hổ và khó chịu.
Bạch Cảnh Thụy quay người lại nhìn thấy cô, anh ta hỏi: “Thanh Mai, em sao vậy? Sắc mặt của em không tốt lắm.”
Cô cúi thấp mặt xuống rồi nói: “Anh Cảnh Thụy, tôi có chút chuyện không thoải mái, tôi về trước nha, làm phiền anh tính tiền giúp tôi, ngày mai tôi sẽ thanh toán cho anh..."
Lập Tư Thần không hiểu nhìn cô, cảm thấy dường như là chuyện này không giống như là anh ta đã suy nghĩ.
Bạch Cảnh Thụy còn muốn hỏi cái gì nhưng mà Lâm Thanh Mai ở bên cạnh đã né tránh anh ta rồi nhanh chóng đi đến bậc thang.
Lúc Lâm Thanh Mai đi ngang qua người Lập Tư Thần, anh ta vô thức đưa tay ra giữ chặt cánh tay của cô lại rồi hỏi: “Rốt cuộc em với Tạ Bân là có chuyện gì xảy ra?”
Câu hỏi này vừa mới được hỏi thì làm Lâm Thanh Mai xù lông: “Có chuyện gì xảy ra hả? Tôi đã nói là không có quan hệ gì với cậu ta rồi, sau này nếu ai uống nhiều quá mà làm ra hành động bất lịch sự thì tôi sẽ đánh đến nỗi ba mẹ của người đó không nhận ra.”
Cô hung hăng hất tay của Lập Tư Thần ra, nổi giận đùng đùng tiếp tục đi lên phía trước.
Chờ đến lúc Lâm Thanh Mai rẽ ngoặt đi vào hành lang, Tạ Bân vừa vặn mở cửa gỗ bước ra ngoài.
Anh ta mở to mắt, giờ phút này Bạch Cảnh Thụy và Lập Tư Thần đều đang đứng ở trước mặt anh ta.
Giọng điệu của Tạ Bân có hơi mất tự nhiên: “Mọi người... sao đều ở đây vậy?”
Ánh mắt của Bạch Cảnh Thụy rất tối, anh ta đã đọc được gì đó từ trong lời nói mờ ám lúc nãy của Lâm Thanh Mai, giọng điệu của anh ta có chút châm chọc: “Tạ Bân, nếu như cậu còn là một người đàn ông thì làm việc quanh minh lỗi lạc một chút, dùng sức mạnh với một người phụ nữ là có chuyện gì đây hả?”
“Anh đừng có nói chuyện khó nghe như vậy, cái gì mà dùng sức mạnh chứ..." Tạ Bân nhớ đến chuyện lúc nãy thì đã cảm thấy hối hận, sau khi Lâm Thanh Mai đánh anh ta một bàn tay thì đã đánh mất men say của anh ta ba phần.
Bạch Cảnh Thụy cười lạnh một tiếng: “Cậu biết là tôi đang nói cái gì, cậu tự giải quyết cho tốt đi, Lâm Thanh Mai không phải là cô gái mà cậu có thể muốn.”
Tạ Bân nhìn Bạch Cảnh Thụy đi về phía bậc thang, anh ta giận dữ hỏi: “Tại sao tôi không thể muốn được chứ? Cô ấy còn chưa kết hôn, ngay cả bạn trai cũng không có, tại sao tôi lại không thể theo đuổi cô ấy. Bạch Cảnh Thụy, anh đừng có xen vào việc của người khác, đừng tưởng rằng cô ấy là trợ lý của anh thì anh thật sự xem mình như người lớn trong gia đình của cô ấy.”
Bạch Cảnh Thụy đột nhiên quay người lại nhìn anh ta: “Tôi tin tưởng chắc chắn Thanh Mai đã từ chối cậu rất rõ ràng, cậu cần gì phải dây dưa không rõ với cô ấy.”
Thấy anh ta có bộ dạng như là biết mọi chuyện, Tạ Bân nhớ đến trước đó Lâm Thanh Mai đã từng nói là cô có người mình thích, anh ta nhíu mày trực tiếp hỏi: “Bạch Cảnh Thụy, anh đừng nói với tôi rằng người Lâm Thanh Mai thích chính là anh. Mẹ nó, tôi sẽ không tin đâu.”
Chỉ dựa vào mối quan hệ của Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy giống như bạn bè của nhau, anh ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng Bạch Cảnh Thụy là người đàn ông mà Lâm Thanh Mai thích.
Đối mặt với câu hỏi của Tạ Bân, Bạch Cảnh Thụy lại cười thần bí, không giải thích cái gì hết mà đi ngay.
“Bạch Cảnh Thụy, anh giải thích coi?” Tạ Bân quát lên.
Lập Tư Thần xem kịch cả toàn bộ quá trình cũng chậm rãi bước đến bậc thang, anh ta không khỏi cười thầm, xem ra đây là một câu chuyện yêu đương nhiều góc cạnh...
...
Sau khi Lâm Thanh Mai rời khỏi đó một mình, Đại Sơn và Tiểu Sơn vẫn luôn bí mật trốn kỹ ở gần đó nhìn thấy một mình cô rời đi thì lập tức đuổi theo bước chân cô.
Bọn họ phải chịu trách nhiệm âm thầm bảo vệ cô an toàn trở lại khách sạn.
Mà Bạch Cảnh Thụy bởi vì lo lắng cho Lâm Thanh Mai, anh ta nhanh chóng tính tiền rồi sau đó đi ra khỏi quán lẩu đuổi theo Lâm Thanh Mai.
Chờ sau khi anh ta ra tới liền nhìn thấy sau lưng của Lâm Thanh Mai có hai người đàn ông đang đi theo, mới đầu anh ta căng thẳng trong lòng, nhưng rất nhanh anh ta liền nhận ra đó chính là Đại Sơn và Tiểu Sơn, anh ta đã gặp trong đoàn làm phim.
Bọn họ đều là người của Lập Gia Khiêm, Bạch Cảnh Thụy đã từng gặp hai người bọn họ trong nhóm vệ sĩ lính đặc chủng của Lập Gia Khiêm, bởi vì dáng người của hai ngày rất tương tự nhau, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.
Bạch Cảnh Thụy thả chậm bước chân, cũng từ từ đi về phía khách sạn.
...
Chờ sau khi Lâm Thanh Mai trở lại phòng khách sạn thì trực tiếp đi tắm rửa.
Hơn hai mươi phút sau cô mới bước ra từ trong phòng tắm, cô tắm nhanh đến mức độ ngay cả tóc đều đã thổi khô xong rồi.
Bây giờ thời gian đã rất muộn, Lâm Thanh Mai cũng đã rất buồn ngủ.
Lúc nãy cô đã chỉnh điện thoại về chế độ rung, nhìn thấy màn hình điện thoại di động biểu hiện có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Tạ Bân gọi tới.
Lâm Thanh Mai không thèm để ý tới, để điện thoại di động lên trên tủ không thèm tiếp tục quan tâm.
Đợi đến lúc cô tắt đèn nằm xuống chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại lại vang lên.
Cô không muốn nhận, nghĩ thầm chắc là do Tạ Bân gọi tới.
Nhưng mà điện thoại vẫn cứ luôn vang lên không ngừng, cho dù là chế độ rung nhưng mà trong màn đêm yên tĩnh nó cũng rất chói tai.
Cuối cùng Lâm Thanh Mai ngồi dậy ấn nút trả lời liền quát lên: “Cậu có thấy phiền hay không hả? Bây giờ cậu có thể để cho người ta ngủ hay không?”
Đối phương hiển nhiên rất bất ngờ, bỗng nhiên mấy giây sau lại khóc ròng mà nói: “Chị ơi, là em, em là Chính Hải đây..."
Lâm Thanh Mai lập tức mở đèn bàn ra, cô vội nói: “Chính Hải, xin lỗi nha, nhất thời chị nhìn thấy không rõ, giọng điệu lúc nãy của chị có hù dọa đến em không thế? Đã trễ như vậy rồi sao em lại còn gọi điện thoại cho chị?”
Lưu Chính Hải đè nén âm thanh nức nở trong giọng nói: “Chị ơi, chị nhanh về nhà đi, mẹ... bây giờ mẹ đang được chữa trị ở bệnh viện.”
Tin tức này hoàn toàn làm cho Lâm Thanh Mai tỉnh táo, cô tỉnh cả ngủ, trái tim lập tức trở nên bất ổn, giọng nói của cô run rẩy: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chính Hải, em nói cho chị biết đi.”
“Hồi tối này mẹ trở về nhà từ quê rất sớm, nói là muốn đi đưa thức ăn khuyên cho ba, nhưng mà sau khi mẹ trở về từ siêu thị nhỏ thì liền nhốt mình ở trong phòng không chịu bước ra ngoài, em chơi game ở trong phòng mà cũng có thể nghe thấy tiếng mẹ khóc, em đến hỏi mẹ, mẹ nói là không có chuyện gì đâu... nhưng mà nửa tiếng đồng hồ trước em đi nhà vệ sinh thì thấy đèn ở trong phòng mẹ vẫn còn sáng, em lại hỏi nữa nhưng mà mẹ vẫn không nói chuyện, em liền đẩy cửa bước vào trong..."
“Sau đó thì sao? Em nói nhanh đi.” Lâm Thanh Mai thật sự vội muốn chết.
Lưu Chính Hải khóc rống lên: “Em bước vào thì nhìn thấy mẹ đã uống nửa bình thuốc ngủ... em lập tức gọi cho xe cứu thương, hiện tại em đang ở bên ngoài phòng cấp cứu.”
Sau khi nghe xong, xem như là Lâm Thanh Mai đã hiểu rồi, Vương Lệ Hằng lại gặp phải chuyện gì cho nên nghĩ quẩn muốn tự sát.
Cho nên em trai Lưu Chính Hải cũng không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra, Lâm Thanh Mai tiếp tục hỏi: “Ba của em đâu rồi, ông ấy đang ở đâu.”
“Cả đêm nay ba em cũng chưa về nhà, em gọi điện thoại cho ông ấy nhưng mà điện thoại của ông ấy vẫn cứ luôn tắt máy, số máy riêng của siêu thị nhỏ cũng không có ai nhận..."
Lúc này Lâm Thanh Mai đã đứng dậy, nhanh chóng đi đến tủ quần áo tìm quần áo, cô vừa tìm vừa nói: “Chính Hải, bây giờ em đứng canh ở cửa phòng cấp cứu đi, em đừng đi đâu hết biết chưa hả? Em gọi điện thoại cho dì út, kêu dì ấy đến bệnh viện trông coi, bây giờ chị lập tức chạy về nhà đây, có chuyện gì thì em nhớ là phải gọi điện thoại cho chị bất cứ lúc nào, nếu như mẹ ra khỏi phòng cấp cứu rồi thì em cũng phải lập tức gọi điện thoại cho chị, em biết chưa?”
“Em biết rồi, chị, em ở bệnh viện không đi đâu hết.”
Lâm Thanh Mai nhanh chóng cúp điện thoại, hiện tại cô giống như kiến bò trên chảo nóng vô cùng bức bối, trong lòng sợ hãi không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Vừa nghĩ đến nếu như Vương Lệ Hằng thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, quả thật cô không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, nước mắt như dòng suối nhịn không được mà chảy ra.
“Mẹ ơi, mẹ, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì mà mẹ lại nghĩ quẩn vậy chứ? Mẹ phải chờ con... con sẽ trở lại nhanh thôi.” Lâm Thanh Mai nhanh nhẹn mặc quần áo, thậm chí mặc lộn cái áo màu đen.
Sau khi cô đang mặc cái quần jean vào, người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là Lập Gia Khiêm, cô muốn cầu cứu anh, nếu như anh có thể phái máy bay trực thăng đưa cô về nhà thì là tốc độ nhanh nhất.
Nhưng mà điện thoại còn chưa đổ chuông thì cô đã kịp thời nhanh chóng nhấn tắt, cô dùng sức vỗ vào trán của mình, nghĩ đến hiện tại tình hình của ông nội Lập Gia Khiêm đang nguy hiểm, tình huống cụ thể vẫn còn chưa biết, vào loại thời khắc mấu chốt này cô không thể tìm anh gây chuyện được.
Cô là một cô bạn gái hiểu chuyện.
Lâm Thanh Mai rơi nước mắt, mang giày, cầm túi xách đi ra khỏi cửa phòng khách sạn, vừa đi vừa đeo chiếc túi ở trên lưng vội vã đi tìm Bạch Cảnh Thụy.
Vào lúc này cũng chỉ có anh ta mới có thể cho cô sự giúp đỡ.
Nhưng mà cô gõ cửa cả nửa ngày, Bạch Cảnh Thụy lại không ra mở cửa, cô gọi điện thoại di động cho anh ta thì lại nghe thấy âm thanh đối phương đã tắt máy.
Lâm Thanh Mai không ngờ đến là Bạch Cảnh Thụy trở về khách sạn được nửa đường thì điện thoại hết pin rồi, hơn nữa Bạch Cảnh Thụy gặp phải đạo diễn đi mua thuốc lá trở về ở dưới lầu khách sạn, sau đó hai người vào quán bar trong khách sạn trò chuyện về bộ phim...
Không tìm được Bạch Cảnh Thụy, Lâm Thanh Mai chỉ có thể nghĩ đến Lập Tư Thần. Về phần Tạ Bân, cô cũng bởi vì chuyện anh ta uống say mà hôn mình cho nên cô còn đang rất tức giận, không muốn để ý đến anh ta.
Lúc Lâm Thanh Mai gõ cửa phòng khách sạn của Lập Tư Thần, anh ta quả thật hơi sửng sốt một chút, lúc này anh ta vừa mới tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước.
Còn không đợi Lập Tư Thần nói chuyện, Lâm Thanh Mai đã nói thẳng: “Thật sự xin lỗi, muộn như vậy rồi mà còn quấy rầy anh nữa, trong nhà của tôi có việc gấp, tôi muốn hỏi xem anh có quen biết với nhóm máy bay trực thăng nào không, tôi muốn thuê một chiếc máy bay trực thăng về nhà, mẹ tôi đã uống thuốc ngủ tự sát.”
Cái tay đang cầm lấy khăn lau tóc của Lập Tư Thần dừng lại, dường như là anh ta nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Tôi có biết, em chờ tôi ở cửa một lát nha, bây giờ tôi lập tức đi mặc quần áo ngay.”
“Được rồi.” Trong mắt của Lâm Thanh Mai đầy cảm kích.
Không đến ba phút, Lập Tư Thần mặc áo ngắn tay và quần jean bước ra ngoài, bước chân của anh ta rất nhanh, vừa đi vừa nói: “Để bây giờ tôi lái xe đưa em đến một bệnh viện tư nhân ở thành phố Z, viện trưởng là bạn của tôi, đợi một lát nữa ở trên xe tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta mượn máy bay trực thăng.”
Bình luận facebook