Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-176
Chương 176: Là song sinh
Sau khi trở về thành phố, Trần Hoàng Khôi đã gác lại mọi công việc và mang theo một số sản phẩm chăm sóc sức khỏe nhập khẩu từ châu Âu và Mỹ đến thăm Vương Lệ Hằng.
Trong thời gian này, Vương Lệ Hằng sống một mình trong một biệt thự nhỏ ở vùng ngoại thành. Đây là điều bà yêu cầu. Ban đầu, Lập Gia Khiêm đã sắp xếp cho bà một ngôi nhà sang trọng trong thành phố, nhưng Vương Lệ Hằng đã từ chối.
Nói sống trong thành phố có bóng dáng con gái, chỉ càng tăng thêm sự nhớ nhung con gái nhiều hơn, bà thà sống ở vùng ngoại thành xa xôi, trồng hoa, nuôi chó trong sân và học nấu canh mỗi ngày, đợi Lâm Thanh Mai trở về cho cô bồi bổ cơ thể.
Khi Trần Hoàng Khôi đến, đúng lúc là giờ ăn trưa, Vương Lệ Hằng xào thêm món thịt bò khoai tây rồi cùng con rể trước ăn cơm trưa trong phòng khách.
Nhìn mẹ vợ trước đầu tóc dần bạc, trong lòng Trần Hoàng Khôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, đũa cầm trong tay vẫn không nhúc nhích, trong cổ họng dường như có một cơn đau nhói khiến anh không thể nuốt nổi.
"Hoàng Khôi, sao con không ăn? Có phải thức ăn không hợp khẩu vị? Con cũng thật là, nếu đã đến thì gọi điện nói với dì trước một tiếng, để dì đi chợ mua ít đồ ăn con thích về nấu."
Gương mặt gầy gò của Vương Lệ Hằng lộ rõ vẻ phờ phạc, vành mắt thâm quầng hốc hác cùng với mí mắt sưng húp khiến bà vốn đã không còn trẻ trung trông như già hơn mười tuổi.
Nghe những lời bà nói khiến Trần Hoàng Khôi xót xa trong lòng, anh đặt đôi đũa trên tay xuống, điềm đạm nói: "Mẹ, mẹ và con không cần phải như người ngoài. Tuy là con và Thanh Mai đã ly hôn, nhưng trong lòng con mẹ vẫn là của mẹ vợ của con, là mẹ của con và Thanh Mai."
Lời nói của anh khiến vẻ mặt của Vương Lệ Hằng có chút bối rối, dù sao thì trong lòng bà cũng đã coi Lập Gia Khiêm là con rể của mình rồi, thân phận con rể của Trần Hoàng Khôi trước đây đã bị mờ đi theo thời gian.
Đối mặt với người đàn ông đã làm tổn thương con gái và con gái cũng không còn yêu nữa, một người mẹ vợ trước như bà vẫn có thể đối đãi nhã nhặn đã rất không dễ dàng rồi.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi Lâm Thanh Mai mất tích, Vương Lệ Hằng đột nhiên tin Phật, mỗi ngày bà đều thành tâm thiện niệm, ngày thường khi ở một mình thì ăn chay niệm phật, cầu khấn Lâm Thanh Mai có thể sớm trở về bình an.
Vương Lệ Hằng cũng đặt đũa xuống, bà thở dài: "Hoàng Khôi, con và Thanh Mai đều đã là quá khứ, chúng ta cũng nên buông bỏ rồi."
"Mẹ, con không bắt mẹ phải tiếp tục chấp nhận con, con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ. Nhưng việc tìm kiếm Thanh Mai, con chưa từ bỏ một ngày nào. Chỉ cần có tin tức mới, con sẽ tới báo cho mẹ trước nhất." Lời nói đầy thật tâm. Mặc dù Trần Hoàng Khôi không có quyền có thế bằng Lập Gia Khiêm, nhưng anh ta cũng đang dốc toàn sức mình để tìm kiếm tăm tích của Lâm Thanh Mai.
Cho dù anh ta và Lâm Thanh Mai đã trở thành người trước kia của nhau, nhưng tình nghĩa vẫn còn, ít ra Trần Hoàng Khôi vẫn chưa từ bỏ.
Vương Lệ Hằng đột nhiên rơi lệ nói lời cảm ơn anh: "Cảm ơn! Cảm ơn con vẫn còn nghĩ đến Thanh Mai nhà chúng ta..."
Vừa nói đến Lâm Thanh Mai, Vương Lệ Hằng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, Trần Hoàng Khôi thầm nghĩ, tốt hơn vẫn là không nên tiếp tục nhắc đến Lâm Thanh Mai, huống chi lần này anh ta đến là có mục đích.
Trần Hoàng Khôi vào phòng khách lấy mấy tờ khăn giấy để trên bàn cà phê rồi quay lại phòng ăn và đưa cho Vương Lệ Hằng, sau đó tùy tiện hỏi: "Mẹ, mẹ cứ để Chính Hải tiếp tục đi du học ở nước ngoài sao? Nếu có cậu ấy ở cạnh bầu bạn với mẹ thì tốt rồi."
Vương Lệ Hằng lắc đầu: "Không cần thiết. Bây giờ Chính Hải vào được ngôi trường mà nó mơ ước, dì không thể làm lỡ tiền đồ của nó. Hơn nữa, dì cũng không muốn phụ đi tấm lòng của Gia Khiêm... Ngay cả khi Chính Hải ở bên cạnh dì, đối với việc tìm kiếm chị gái của nó cũng không giúp được gì.”
"Mẹ, sao mẹ không để chú Lưu ở cạnh mẹ? Để chú ấy ở bên chăm sóc mẹ cũng tốt..." Đây là câu hỏi Trần Hoàng Khôi thắc mắc. Từ sau khi Vương Lệ Hằng vào thành phố, anh ta chưa từng nhìn thấy Lưu Ái Quốc xuất hiện.
Không ngờ, Vương Lệ Hằng vừa nghe Trần Hoàng Khôi nói đến Lưu Ái Quốc, liền kích động mắng mỏ: "Thôi đừng có nhắc đến ông ta! Con chó súc sinh đó không thay đổi được bản tính ăn phân, lại bị con đĩ Vương Lệ Đan dụ dỗ đi rồi, đến cả căn nhà ông ta cho dì trước đây cũng bị ông ta tìm cách lấy lại! Thì ra căn nhà ông ta xác nhận cho dì đó chỉ là công chứng giả!"
"Vương Lệ Đan còn luôn miệng nói nhìn Lưu Ái Quốc chướng mắt. Lời nói khi đó chỉ thốt ra được vài ngày đã tự vả vào mặt..." Vương Lệ Hằng đột nhiên ngừng mắng. Tay đang lau nước mắt có chút mất tự nhiên, bà bối rối nghẹn ngào: "Xin lỗi, việc nhà của dì đã làm cho con chê cười..."
Vẻ mặt của Trần Hoàng Khôi cũng có chút lúng túng, anh an ủi: "Không có gì, nếu Lưu Ái Quốc đã là loại người như vậy, đi rồi cũng tốt..."
“Ừm, đừng nhắc đến ông ta nữa. Hoàng Khôi, sao hôm nay lại nghĩ tới thăm dì? Có phải có chuyện gì?” Trong mắt Vương Lệ Hằng hiện lên thắc mắc. Nếu con gái có tin tức gì, bà tin Trần Hoàng Khôi đã sớm nói ra lâu rồi.
Vẻ mặt của Trần Hoàng Khôi có chút nặng nề, anh lấy hết can đảm hỏi thẳng: "Mẹ, thật ra hôm nay con đến là có chuyện muốn hỏi mẹ, Thanh Mai có chị em sinh đôi gì không?"
Câu hỏi này khiến Vương Lệ Hằng đột nhiên hoảng sợ đứng dậy, vết thương lòng chôn giấu bấy lâu nay bị Trần Hoàng Khôi trực tiếp đào ra, cả khuôn mặt bà đều run lên.
Ánh mắt Vương Lệ Hằng khó tin, hỏi: "Làm thế nào mà con biết được chuyện này?"
Câu hỏi ngược lại của bà không nghi ngờ gì đã xác nhận lại sự thật rằng Lâm Thanh Mai quả thực có chị gái hoặc em gái.
Trần Hoàng Khôi liền nghiêm túc nói: "Xin lỗi vì con đột ngột nhắc đến chuyện này, nhưng con rất muốn biết sự thật năm đó, nên mới muốn đến trực tiếp hỏi mẹ."
Anh ta thấy Vương Lệ Hằng đứng đó có vẻ không vững, cho nên nhanh chóng đứng lên đỡ Vương Lệ Hằng, nhưng Vương Lệ Hằng xua tay tỏ ý không cần rồi tiếp tục ngồi xuống.
Vương Lệ Hằng im lặng trong khoảng năm phút và cuối cùng mở miệng: "Dì đoán là Lâm Trường đã nói cho con chuyện này? Hoặc là Vương Lệ Đan. Chuyện này ngoài hai người họ ra, chỉ có chủ nhiệm Chu và một y tá trẻ phụ trách đỡ đẻ năm đó biết... "
"Thanh Mai quả thực còn có một em gái. Năm đó dì đã mang thai đôi, nhưng lúc sinh, Chủ nhiệm Chu thông báo rằng em gái của Thanh Mai không còn nhịp tim và nói rằng nó đã chết..."
Nói đến đây, Vương Lệ Hằng không khỏi nức nở: "Nó vẫn còn nhỏ như vậy, dì chỉ được nhìn nó một cái. Đứa con gái mà dì sinh hạ sau mười tháng mang thai vất vả sao chỉ mới sống..."
Nỗi đau thấu xương này ngay cả bản thân Vương Lệ Hằng cũng không dám bóc ra, nhiều năm qua, bà hoàn toàn đem chuyện này cất vào kho ký ức và chọn cách quên đi.
Vì bà không dám đối mặt!
Loại bi kịch cuộc đời không thể xoay chuyển này đã khiến Vương Lệ Hằng càng thêm yêu thương đứa con gái duy nhất của mình là Lâm Thanh Mai với hai phần tình yêu.
Nhưng bây giờ cô con gái duy nhất lại bị người ta bắt cóc mất tích, Vương Lệ Hằng đã nhiều lần nghĩ đến việc nhảy lầu chết đi cho xong. Nhưng khi nghĩ đến việc lỡ như con gái trở về nhìn không thấy bà thì phải làm sao?
Còn cậu con trai Lưu Chính Hải còn đang đi học, người làm mẹ như bà sao lại có thể không biết thương xót bản thân?
Với tình yêu mãnh liệt dành cho Lâm Thanh Mai, Vương Lệ Hằng đã cố gắng mà sống qua khoảng thời gian khốn khổ này, chỉ cần ngày nào Thanh Mai chưa về nhà, người làm mẹ như bà không thể chết ngày đó!
Sau khi khóc đến sưng đỏ cả mắt, khàn cả cổ họng và không còn sức, Vương Lệ Hằng mới bình tĩnh lại một chút và nói tiếp: "Không giấu gì con, lý do thực sự khiến dì ly hôn với ba Thanh Mai hồi đó, thực ra cũng không phải là do Lâm Tường ghét bỏ vì dì không phải là gái tơ, mà là vì Lâm Tường đã giấu dì để cho Chủ nhiệm Chu lặng lẽ xử lý thi thể em gái của Thanh Mai..."
"Mặc dù nó vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng cũng là một con người nguyên vẹn! Ông ta lại có thể xử lý qua loa tang sự của con gái chúng ta như vậy! Dì sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta! Dì biết là khi đó ông ấy cũng rất buồn, nhưng làm sao có thể so sánh với người làm mẹ là dì? Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đứa con gái chết thảm của dì bị xử lý như rác rưởi đến quan tài cũng không có... ông ta chẳng khác gì đồ vật!"
Nhìn thấy Vương Lệ Hằng run lên vì kích động, Trần Hoàng Khôi không còn bán tín bán nghi mà nói thẳng sự thật, anh nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ đừng buồn nữa! Bây giờ con có thể nói chắc chắn với mẹ rằng em gái của Thanh Mai vẫn còn sống và sống rất tốt. Cô ấy hoàn toàn chưa chết!"
Sau khi trở về thành phố, Trần Hoàng Khôi đã gác lại mọi công việc và mang theo một số sản phẩm chăm sóc sức khỏe nhập khẩu từ châu Âu và Mỹ đến thăm Vương Lệ Hằng.
Trong thời gian này, Vương Lệ Hằng sống một mình trong một biệt thự nhỏ ở vùng ngoại thành. Đây là điều bà yêu cầu. Ban đầu, Lập Gia Khiêm đã sắp xếp cho bà một ngôi nhà sang trọng trong thành phố, nhưng Vương Lệ Hằng đã từ chối.
Nói sống trong thành phố có bóng dáng con gái, chỉ càng tăng thêm sự nhớ nhung con gái nhiều hơn, bà thà sống ở vùng ngoại thành xa xôi, trồng hoa, nuôi chó trong sân và học nấu canh mỗi ngày, đợi Lâm Thanh Mai trở về cho cô bồi bổ cơ thể.
Khi Trần Hoàng Khôi đến, đúng lúc là giờ ăn trưa, Vương Lệ Hằng xào thêm món thịt bò khoai tây rồi cùng con rể trước ăn cơm trưa trong phòng khách.
Nhìn mẹ vợ trước đầu tóc dần bạc, trong lòng Trần Hoàng Khôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, đũa cầm trong tay vẫn không nhúc nhích, trong cổ họng dường như có một cơn đau nhói khiến anh không thể nuốt nổi.
"Hoàng Khôi, sao con không ăn? Có phải thức ăn không hợp khẩu vị? Con cũng thật là, nếu đã đến thì gọi điện nói với dì trước một tiếng, để dì đi chợ mua ít đồ ăn con thích về nấu."
Gương mặt gầy gò của Vương Lệ Hằng lộ rõ vẻ phờ phạc, vành mắt thâm quầng hốc hác cùng với mí mắt sưng húp khiến bà vốn đã không còn trẻ trung trông như già hơn mười tuổi.
Nghe những lời bà nói khiến Trần Hoàng Khôi xót xa trong lòng, anh đặt đôi đũa trên tay xuống, điềm đạm nói: "Mẹ, mẹ và con không cần phải như người ngoài. Tuy là con và Thanh Mai đã ly hôn, nhưng trong lòng con mẹ vẫn là của mẹ vợ của con, là mẹ của con và Thanh Mai."
Lời nói của anh khiến vẻ mặt của Vương Lệ Hằng có chút bối rối, dù sao thì trong lòng bà cũng đã coi Lập Gia Khiêm là con rể của mình rồi, thân phận con rể của Trần Hoàng Khôi trước đây đã bị mờ đi theo thời gian.
Đối mặt với người đàn ông đã làm tổn thương con gái và con gái cũng không còn yêu nữa, một người mẹ vợ trước như bà vẫn có thể đối đãi nhã nhặn đã rất không dễ dàng rồi.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi Lâm Thanh Mai mất tích, Vương Lệ Hằng đột nhiên tin Phật, mỗi ngày bà đều thành tâm thiện niệm, ngày thường khi ở một mình thì ăn chay niệm phật, cầu khấn Lâm Thanh Mai có thể sớm trở về bình an.
Vương Lệ Hằng cũng đặt đũa xuống, bà thở dài: "Hoàng Khôi, con và Thanh Mai đều đã là quá khứ, chúng ta cũng nên buông bỏ rồi."
"Mẹ, con không bắt mẹ phải tiếp tục chấp nhận con, con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ. Nhưng việc tìm kiếm Thanh Mai, con chưa từ bỏ một ngày nào. Chỉ cần có tin tức mới, con sẽ tới báo cho mẹ trước nhất." Lời nói đầy thật tâm. Mặc dù Trần Hoàng Khôi không có quyền có thế bằng Lập Gia Khiêm, nhưng anh ta cũng đang dốc toàn sức mình để tìm kiếm tăm tích của Lâm Thanh Mai.
Cho dù anh ta và Lâm Thanh Mai đã trở thành người trước kia của nhau, nhưng tình nghĩa vẫn còn, ít ra Trần Hoàng Khôi vẫn chưa từ bỏ.
Vương Lệ Hằng đột nhiên rơi lệ nói lời cảm ơn anh: "Cảm ơn! Cảm ơn con vẫn còn nghĩ đến Thanh Mai nhà chúng ta..."
Vừa nói đến Lâm Thanh Mai, Vương Lệ Hằng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, Trần Hoàng Khôi thầm nghĩ, tốt hơn vẫn là không nên tiếp tục nhắc đến Lâm Thanh Mai, huống chi lần này anh ta đến là có mục đích.
Trần Hoàng Khôi vào phòng khách lấy mấy tờ khăn giấy để trên bàn cà phê rồi quay lại phòng ăn và đưa cho Vương Lệ Hằng, sau đó tùy tiện hỏi: "Mẹ, mẹ cứ để Chính Hải tiếp tục đi du học ở nước ngoài sao? Nếu có cậu ấy ở cạnh bầu bạn với mẹ thì tốt rồi."
Vương Lệ Hằng lắc đầu: "Không cần thiết. Bây giờ Chính Hải vào được ngôi trường mà nó mơ ước, dì không thể làm lỡ tiền đồ của nó. Hơn nữa, dì cũng không muốn phụ đi tấm lòng của Gia Khiêm... Ngay cả khi Chính Hải ở bên cạnh dì, đối với việc tìm kiếm chị gái của nó cũng không giúp được gì.”
"Mẹ, sao mẹ không để chú Lưu ở cạnh mẹ? Để chú ấy ở bên chăm sóc mẹ cũng tốt..." Đây là câu hỏi Trần Hoàng Khôi thắc mắc. Từ sau khi Vương Lệ Hằng vào thành phố, anh ta chưa từng nhìn thấy Lưu Ái Quốc xuất hiện.
Không ngờ, Vương Lệ Hằng vừa nghe Trần Hoàng Khôi nói đến Lưu Ái Quốc, liền kích động mắng mỏ: "Thôi đừng có nhắc đến ông ta! Con chó súc sinh đó không thay đổi được bản tính ăn phân, lại bị con đĩ Vương Lệ Đan dụ dỗ đi rồi, đến cả căn nhà ông ta cho dì trước đây cũng bị ông ta tìm cách lấy lại! Thì ra căn nhà ông ta xác nhận cho dì đó chỉ là công chứng giả!"
"Vương Lệ Đan còn luôn miệng nói nhìn Lưu Ái Quốc chướng mắt. Lời nói khi đó chỉ thốt ra được vài ngày đã tự vả vào mặt..." Vương Lệ Hằng đột nhiên ngừng mắng. Tay đang lau nước mắt có chút mất tự nhiên, bà bối rối nghẹn ngào: "Xin lỗi, việc nhà của dì đã làm cho con chê cười..."
Vẻ mặt của Trần Hoàng Khôi cũng có chút lúng túng, anh an ủi: "Không có gì, nếu Lưu Ái Quốc đã là loại người như vậy, đi rồi cũng tốt..."
“Ừm, đừng nhắc đến ông ta nữa. Hoàng Khôi, sao hôm nay lại nghĩ tới thăm dì? Có phải có chuyện gì?” Trong mắt Vương Lệ Hằng hiện lên thắc mắc. Nếu con gái có tin tức gì, bà tin Trần Hoàng Khôi đã sớm nói ra lâu rồi.
Vẻ mặt của Trần Hoàng Khôi có chút nặng nề, anh lấy hết can đảm hỏi thẳng: "Mẹ, thật ra hôm nay con đến là có chuyện muốn hỏi mẹ, Thanh Mai có chị em sinh đôi gì không?"
Câu hỏi này khiến Vương Lệ Hằng đột nhiên hoảng sợ đứng dậy, vết thương lòng chôn giấu bấy lâu nay bị Trần Hoàng Khôi trực tiếp đào ra, cả khuôn mặt bà đều run lên.
Ánh mắt Vương Lệ Hằng khó tin, hỏi: "Làm thế nào mà con biết được chuyện này?"
Câu hỏi ngược lại của bà không nghi ngờ gì đã xác nhận lại sự thật rằng Lâm Thanh Mai quả thực có chị gái hoặc em gái.
Trần Hoàng Khôi liền nghiêm túc nói: "Xin lỗi vì con đột ngột nhắc đến chuyện này, nhưng con rất muốn biết sự thật năm đó, nên mới muốn đến trực tiếp hỏi mẹ."
Anh ta thấy Vương Lệ Hằng đứng đó có vẻ không vững, cho nên nhanh chóng đứng lên đỡ Vương Lệ Hằng, nhưng Vương Lệ Hằng xua tay tỏ ý không cần rồi tiếp tục ngồi xuống.
Vương Lệ Hằng im lặng trong khoảng năm phút và cuối cùng mở miệng: "Dì đoán là Lâm Trường đã nói cho con chuyện này? Hoặc là Vương Lệ Đan. Chuyện này ngoài hai người họ ra, chỉ có chủ nhiệm Chu và một y tá trẻ phụ trách đỡ đẻ năm đó biết... "
"Thanh Mai quả thực còn có một em gái. Năm đó dì đã mang thai đôi, nhưng lúc sinh, Chủ nhiệm Chu thông báo rằng em gái của Thanh Mai không còn nhịp tim và nói rằng nó đã chết..."
Nói đến đây, Vương Lệ Hằng không khỏi nức nở: "Nó vẫn còn nhỏ như vậy, dì chỉ được nhìn nó một cái. Đứa con gái mà dì sinh hạ sau mười tháng mang thai vất vả sao chỉ mới sống..."
Nỗi đau thấu xương này ngay cả bản thân Vương Lệ Hằng cũng không dám bóc ra, nhiều năm qua, bà hoàn toàn đem chuyện này cất vào kho ký ức và chọn cách quên đi.
Vì bà không dám đối mặt!
Loại bi kịch cuộc đời không thể xoay chuyển này đã khiến Vương Lệ Hằng càng thêm yêu thương đứa con gái duy nhất của mình là Lâm Thanh Mai với hai phần tình yêu.
Nhưng bây giờ cô con gái duy nhất lại bị người ta bắt cóc mất tích, Vương Lệ Hằng đã nhiều lần nghĩ đến việc nhảy lầu chết đi cho xong. Nhưng khi nghĩ đến việc lỡ như con gái trở về nhìn không thấy bà thì phải làm sao?
Còn cậu con trai Lưu Chính Hải còn đang đi học, người làm mẹ như bà sao lại có thể không biết thương xót bản thân?
Với tình yêu mãnh liệt dành cho Lâm Thanh Mai, Vương Lệ Hằng đã cố gắng mà sống qua khoảng thời gian khốn khổ này, chỉ cần ngày nào Thanh Mai chưa về nhà, người làm mẹ như bà không thể chết ngày đó!
Sau khi khóc đến sưng đỏ cả mắt, khàn cả cổ họng và không còn sức, Vương Lệ Hằng mới bình tĩnh lại một chút và nói tiếp: "Không giấu gì con, lý do thực sự khiến dì ly hôn với ba Thanh Mai hồi đó, thực ra cũng không phải là do Lâm Tường ghét bỏ vì dì không phải là gái tơ, mà là vì Lâm Tường đã giấu dì để cho Chủ nhiệm Chu lặng lẽ xử lý thi thể em gái của Thanh Mai..."
"Mặc dù nó vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng cũng là một con người nguyên vẹn! Ông ta lại có thể xử lý qua loa tang sự của con gái chúng ta như vậy! Dì sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta! Dì biết là khi đó ông ấy cũng rất buồn, nhưng làm sao có thể so sánh với người làm mẹ là dì? Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đứa con gái chết thảm của dì bị xử lý như rác rưởi đến quan tài cũng không có... ông ta chẳng khác gì đồ vật!"
Nhìn thấy Vương Lệ Hằng run lên vì kích động, Trần Hoàng Khôi không còn bán tín bán nghi mà nói thẳng sự thật, anh nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ đừng buồn nữa! Bây giờ con có thể nói chắc chắn với mẹ rằng em gái của Thanh Mai vẫn còn sống và sống rất tốt. Cô ấy hoàn toàn chưa chết!"
Bình luận facebook