Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-204
Chương 204: Thiếu thốn tình thương của mẹ
Không nghĩ đến, cô và Đường Văn Tú vậy mà lại gặp mặt ở trong bệnh viện.
Lâm Thanh Mai nhanh chóng che giấu sự ngạc nhiên ở trong đáy mắt, cô nhìn thấy bó hoa ở bên chân liền hiểu mục đích Đường Văn Tú đến đây.
Hẳn là anh ta đến thăm Vương Gia Linh.
Lâm Thanh Mai thoáng dùng sức đẩy anh ta ra, giọng nói lạnh nhạt: “Thưa anh, anh có thể buông tôi ra, tôi không sao.”
Khi Đường Văn Tú nhìn thấy Lâm Thanh Mai, đôi mắt hơi xuất thần, đến khi nghe được giọng nói của cô, anh ta không thể khống chế được, khẽ nói: “Thanh Mai…”
Thân hình Lâm Thanh Mai cứng đờ, Đường Văn Tú vẫn ôm cô không buông ra như cũ, giọng điệu của cô đã có chút không vui: “Thưa anh, xin buông tôi ra!”
Mắt cô rất sắc lạnh, ngay lập tức đã khiến Đường Văn Tú buông cô ra, trên tay còn có nhiệt độ cơ thể cô, anh ta có chút lúng túng nói: “Thật xin lỗi... Mắt và giọng nói của cô rất giống một người bạn của tôi.”
Lâm Thanh Mai cụp đôi mắt đen long lanh xuống, cả trái tim của cô đang rung động, vừa rồi ở trong phòng bệnh ngay cả Lập Gia Khiêm cũng không cảm thấy cô có gì đặc biệt cả, ngược lại lại do Đường Văn Tú phát hiện...
Cô cúi thấp mặt xuống, không nói chuyện, đưa tay vuốt nết nhăn ở trên bộ váy, cô biết Đường Văn Tú vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô.
Càng như vậy thì cô càng phải giả bộ như rất bình tĩnh, Lâm Thanh Mai ngước mắt nhìn về phía anh ta lần nữa: “Thưa anh, vừa rồi là do tôi đụng vào anh, thật xin lỗi, tôi còn có việc đi trước, nếu như hoa của anh cần tôi bồi thường, tôi không có ý kiến, xin anh nói giá cả của nó cho tôi.”
Đường Văn Tú nghe lời của cô, tùy ý quét mắt nhìn bó hoa trên đất, anh ta lập tức ngồi xuống nhặt lên.
Bên trên gương mặt tuấn mỹ tinh xảo đã sớm không còn trắng nõn giống như năm đó, bây giờ Đường Văn Tú bởi vì đã xuất ngũ hai năm, phơi nắng màu da thành màu lúa mì, lộ ra hương vị nam tính.
Anh để tóc màu đen tự nhiên, không dùng keo xịt tóc nào cả, trên thân Đường Văn Tú truyền đến một hương vị xà bông tươi mát, quần bò một thân cũng lộ ra sự hưu nhàn, tùy ý.
“Chào cô, hoa thì không cần phải bồi thường, chỉ là tôi có vấn đề muốn hỏi cô.” Biểu cảm của anh ta có chút nghiêm túc.
Lâm Thanh Mai điều chỉnh túi ở trên vai, cô nhìn anh ta một chút: “Anh hỏi đi.”
Đường Văn Tú bỗng nhiên tới gần cô khoảng mười centimet, Lâm Thanh Mai vô ý dựa vào phía vách tường, đáy mắt có chút khẩn trương.
Anh ta khẽ híp đôi mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Cô xác định là chúng ta chưa từng gặp qua ở đâu?”
Cảm giác quen thuộc không hiểu sao lại có kia khiến cho cả trái tim của anh ta đều tràn ngập nghi vấn, vì sao người phụ nữ này lại có đôi mắt và giọng nói giống như Lâm Thanh Mai, loại sự tình tương tự này cũng không phải là không có, nhưng ở trên một người lại có hai điểm giống nhau, trùng hợp như vậy khiến cho anh ta không thể không bắt đầu suy nghĩ…
Lâm Thanh Mai khẽ cười một tiếng, rất khẳng định nói: “Anh hỏi như vậy, tôi cũng cảm thấy anh có chút quen thuộc, vừa rồi tôi đã nhớ tới... Anh là đạo diễn phim hành động nổi danh Đường Văn Tú, tôi nghĩ rất nhiều người đều biết anh.”
Mặc dù cô đang khen anh ta, nhưng nghe ở trong tai của Đường Văn Tú cũng nghe không ra cô đang lấy lòng hay muốn bấu víu quan hệ gì cả…
Người phụ nữ thanh cao như thế, đã rất nhiều năm rồi anh ta không thấy.
Đường Văn Tú không tự chủ được nghĩ đến Lâm Thanh Mai.
Năm đó Lâm Thanh Mai cũng là người không nhận tiền chỉ nhận người.
Đối mặt với người phụ nữ xa lạ lại có cảm giác quen thuộc này, Đường Văn Tú lập tức cảm thấy trong lòng mệt mỏi, cái tên Lâm Thanh Mai này, anh thật sự không dám nghĩ đến.
Mà người phụ nữ hôm nay, lại dễ dàng khiến anh ta nhiều lần nghĩ đến Lâm Thanh Mai, Đường Văn Tú bỗng nhiên lùi lại một bước chuẩn bị rời đi.
Ý tứ muốn rời đi của anh ta rõ ràng như thế, Lâm Thanh Mai cũng không nhìn anh ta nữa, chuẩn bị đi về phía trước.
Giọng nói của người đàn ông phía sau lại vang lên một lần nữa: “Thưa cô, không biết cô có cảm thấy hứng thú thử diễn kịch?”
Ở trong phạm vi mà anh ta biết, anh ta chưa hề gặp người phụ nữ trước mặt này xuất hiện ở bất luận tác phẩm truyền hình điện ảnh nào cả, cho dù là một quảng cáo nhỏ cũng chưa từng thấy qua.
Lấy điều kiện ngoại hình hoàn hảo của người phụ nữ này, không tiến vào vòng truyền hình điện ảnh thì thật sự đáng tiếc.
Lâm Thanh Mai không quay người lại, từ chối nói: “Cảm ơn, tôi không cảm thấy hứng thú.”
Cô nhấc chân lên, liền hướng về phía trước, không muốn tiếp tục tiếp xúc với Đường Văn Tú nữa, dù sao cô chưa có dự định muốn anh ta nhận ra mình.
Giờ phút này cô cũng bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu, trước đó khi gặp Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh dường như đã khiến cô móc rỗng tất cả cảm xúc.
Đường Văn Tú nhìn bóng lưng Lâm Thanh Mai rời đi, anh không khỏi cảm khái, thì thào tự nói: “Thật sự là gặp quỷ, đến cả bóng lưng cũng giống như vậy...”
...
Ba ngày sau, lúc mười giờ sáng, Lâm Thanh Mai đúng giờ xuất hiện ở văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Lập thị.
Sau khi Đỗ Tuấn đưa Lâm Thanh Mai tiến đến đã đóng cửa lại rời đi.
Giờ phút này Lập Gia Khiêm đang ngồi ở trên ghế xoay da thật, anh nghiêm túc, cẩn thận nhìn sơ yếu lí lịch mà Lâm Thanh Mai đã chuẩn bị, sau khi xem xong lại nhìn những tác phẩm hội họa trước kia của Lâm Thanh Mai ở trên máy tính.
Không có bất kì tác phẩm nào có quan hệ với Lâm Thanh Mai lúc trước, những tác phẩm cho Lập Gia Khiêm nhìn đều là những tác phẩm mới mà Lâm Thanh Mai sáng tác ở vườn địa đàng.
Trong thời gian chờ đợi, Lâm Thanh Mai nhìn lại toàn bộ văn phòng chung quanh một vòng.
Cái gì cũng thay đổi...
Tất cả đồ dùng bên trong văn phòng Tổng giám đốc đều đổi mới rực rỡ hơn, thậm chí đến cả phong cách trang trí cũng hoàn toàn khác biệt.
Hiện tại văn phòng càng giống như phong cách mà các tổng giám đốc các tập đoàn phổ thông sẽ trang trí, vừa nhìn liền lộ ra phong cách “tôi là ông chủ, tôi rất có tiền”.
Lâm Thanh Mai cười lạnh một tiếng ở trong lòng, cô cũng giống như văn phòng này, tất cả đều đã để lại ở bên trong quá khứ.
Nhân sinh của Lập Gia Khiêm đã đi vào giai đoạn hoàn toàn mới, người vợ Vương Gia Linh đã mang thai, bọn họ sẽ nghênh đón những đứa con thuộc về bọn họ.
Mà cô thì sao? Cô chỉ có Asa.
Cô đã không trở về là Lâm Thanh Mai của quá khứ, đã không phải, cô sẽ dùng khuôn mặt mới này đi vào trong cuộc sống của con trai cô- Asa.
Nhưng trong cuộc sống của Asa có một người cha Lập Gia Khiêm khống chế tất cả.
Lâm Thanh Mai cho dù không muốn gặp lại anh, cũng không thể thay đổi việc này, cô chỉ có thể thử dùng trái tim bình tĩnh để đối mặt với anh.
“Cô Đông Phương, tôi đã xem hết các tác phẩm của cô, không thể không nói, trình độ hội họa của cô rất cao, có thể nhìn ra cô đã bỏ không ít thời gian. Nhưng năng lực hội họa của cô cũng không phải là mạnh nhất, sở dĩ tôi có thể tiếp nhận phỏng vấn cô, một là bởi vì chúng ta có bạn chung là Bạch Cảnh Thụy, hai là bởi vì cô rất hiểu tâm lý học của trẻ em, điều này đối với Asa thì rất quan trọng.”
Lúc này Lập Gia Khiêm đã đứng dậy, anh đi đến trước cửa sổ sát đất, rất thoải mái nhìn về một hướng, bóng lưng cao lớn tồn tại như một ngọn núi cường thế,
Không biết vì sao, Lâm Thanh Mai nhìn qua bóng lưng của anh, mơ hồ cảm thấy một cảm giác cô đơn...
Lập Gia Khiêm nói tiếp: “Mẹ của Asa đã mất tích bảy năm, chuyện này thực sự khiến cho ngay từ đầu Asa đã mắc bệnh tự kỷ, về sau bởi vì có dì và vợ tôi làm bạn lâu dài với cậu bé, tạm thời đền bù cho việc cậu bé thiếu thốn tình thương của mẹ.”
“Ngoại trừ bà ngoại, dì ra, còn có vợ của tôi, thì cậu bé rất khó tiếp nhận người xa lạ, cho nên ban đầu khi cô dạy học, có thể cậu bé sẽ không thích cô, thậm chí chán ghét cô, hi vọng cô có thể chuẩn bị tâm lý.”
Anh đã quay người lại, một đôi mắt ưng thâm thúy sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Thanh Mai đang ngồi ở trên ghế sa lon.
Lâm Thanh Mai bị cái nhìn đột ngột này của anh làm cho không dám nhìn thẳng, cô đổi mắt nhìn qua bàn trà pha lê, nhịp tim gia tốc có chút bất ổn.
Lập Gia Khiêm đang bước đôi chân dài đi tới phía cô, Lâm Thanh Mai nhíu đôi lông mày nói: “Ngài Lập, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình để khuyên bảo Asa.”
Cô vẫn luôn cúi đầu, không đối mắt với ánh mắt của anh, đôi giày da của Lập Gia Khiêm đã xuất hiện trong tầm mắt của cô, theo đó anh cách cô càng ngày càng gần, Lâm Thanh Mai cũng không tránh được càng ngày càng khẩn trương.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt của quá khứ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một mùi thơm hoa bách hợp tự nhiên dễ ngửi.
Hoa bách hợp là hoa cô thích, cũng không biết có phải là một loại trùng hợp hay không...
Lập Gia Khiêm ngồi xuống ở bên cạnh cô, hai người cách nhau ba mươi centimet, có thể nói là đã rất gần, hoàn toàn vượt khỏi khoảng cách ngồi nhất quán của Lập Gia Khiêm cùng người khác.
Ánh mắt của anh cực kỳ phức tạp nhìn qua người phụ nữ đang có chút thấp thỏm, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự bình tĩnh này, làm sao anh lại không nghe ra giọng nói của cô giống với Lâm Thanh Mai như vậy được chứ…
Giống đến mức anh có loại ảo giác điên cuồng, phảng phất như người phụ nữ ngồi bên cạnh anh chính là Lâm Thanh Mai.
Tiếng hít thở có chút hỗn hoạn của Lập Gia Khiêm khiến cho trái tim của Lâm Thanh Mai ngồi ở bên cạnh anh cũng bị nhấc lên, sau lưng cô cũng bắt đầu có chút cảm giác phát lạnh.
“Liệu có người đã từng nói với cô, là giọng nói của cô rất giống với một diễn viên nữ?” Môi mỏng của anh khẽ mở, đôi mắt đen kia giống như dừng lại ở một không gian khác.
Diễn viên nữ?
Đây là điều mà Lâm Thanh Mai không nghĩ đến, cô ngước mắt hỏi: “Diễn viên nữ nào?”
Lập Gia Khiêm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cô, trả lời: “Cô ấy là Lâm Thanh Mai, là mẹ ruột của con trai tôi- Asa.”
Không nghĩ đến, cô và Đường Văn Tú vậy mà lại gặp mặt ở trong bệnh viện.
Lâm Thanh Mai nhanh chóng che giấu sự ngạc nhiên ở trong đáy mắt, cô nhìn thấy bó hoa ở bên chân liền hiểu mục đích Đường Văn Tú đến đây.
Hẳn là anh ta đến thăm Vương Gia Linh.
Lâm Thanh Mai thoáng dùng sức đẩy anh ta ra, giọng nói lạnh nhạt: “Thưa anh, anh có thể buông tôi ra, tôi không sao.”
Khi Đường Văn Tú nhìn thấy Lâm Thanh Mai, đôi mắt hơi xuất thần, đến khi nghe được giọng nói của cô, anh ta không thể khống chế được, khẽ nói: “Thanh Mai…”
Thân hình Lâm Thanh Mai cứng đờ, Đường Văn Tú vẫn ôm cô không buông ra như cũ, giọng điệu của cô đã có chút không vui: “Thưa anh, xin buông tôi ra!”
Mắt cô rất sắc lạnh, ngay lập tức đã khiến Đường Văn Tú buông cô ra, trên tay còn có nhiệt độ cơ thể cô, anh ta có chút lúng túng nói: “Thật xin lỗi... Mắt và giọng nói của cô rất giống một người bạn của tôi.”
Lâm Thanh Mai cụp đôi mắt đen long lanh xuống, cả trái tim của cô đang rung động, vừa rồi ở trong phòng bệnh ngay cả Lập Gia Khiêm cũng không cảm thấy cô có gì đặc biệt cả, ngược lại lại do Đường Văn Tú phát hiện...
Cô cúi thấp mặt xuống, không nói chuyện, đưa tay vuốt nết nhăn ở trên bộ váy, cô biết Đường Văn Tú vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô.
Càng như vậy thì cô càng phải giả bộ như rất bình tĩnh, Lâm Thanh Mai ngước mắt nhìn về phía anh ta lần nữa: “Thưa anh, vừa rồi là do tôi đụng vào anh, thật xin lỗi, tôi còn có việc đi trước, nếu như hoa của anh cần tôi bồi thường, tôi không có ý kiến, xin anh nói giá cả của nó cho tôi.”
Đường Văn Tú nghe lời của cô, tùy ý quét mắt nhìn bó hoa trên đất, anh ta lập tức ngồi xuống nhặt lên.
Bên trên gương mặt tuấn mỹ tinh xảo đã sớm không còn trắng nõn giống như năm đó, bây giờ Đường Văn Tú bởi vì đã xuất ngũ hai năm, phơi nắng màu da thành màu lúa mì, lộ ra hương vị nam tính.
Anh để tóc màu đen tự nhiên, không dùng keo xịt tóc nào cả, trên thân Đường Văn Tú truyền đến một hương vị xà bông tươi mát, quần bò một thân cũng lộ ra sự hưu nhàn, tùy ý.
“Chào cô, hoa thì không cần phải bồi thường, chỉ là tôi có vấn đề muốn hỏi cô.” Biểu cảm của anh ta có chút nghiêm túc.
Lâm Thanh Mai điều chỉnh túi ở trên vai, cô nhìn anh ta một chút: “Anh hỏi đi.”
Đường Văn Tú bỗng nhiên tới gần cô khoảng mười centimet, Lâm Thanh Mai vô ý dựa vào phía vách tường, đáy mắt có chút khẩn trương.
Anh ta khẽ híp đôi mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Cô xác định là chúng ta chưa từng gặp qua ở đâu?”
Cảm giác quen thuộc không hiểu sao lại có kia khiến cho cả trái tim của anh ta đều tràn ngập nghi vấn, vì sao người phụ nữ này lại có đôi mắt và giọng nói giống như Lâm Thanh Mai, loại sự tình tương tự này cũng không phải là không có, nhưng ở trên một người lại có hai điểm giống nhau, trùng hợp như vậy khiến cho anh ta không thể không bắt đầu suy nghĩ…
Lâm Thanh Mai khẽ cười một tiếng, rất khẳng định nói: “Anh hỏi như vậy, tôi cũng cảm thấy anh có chút quen thuộc, vừa rồi tôi đã nhớ tới... Anh là đạo diễn phim hành động nổi danh Đường Văn Tú, tôi nghĩ rất nhiều người đều biết anh.”
Mặc dù cô đang khen anh ta, nhưng nghe ở trong tai của Đường Văn Tú cũng nghe không ra cô đang lấy lòng hay muốn bấu víu quan hệ gì cả…
Người phụ nữ thanh cao như thế, đã rất nhiều năm rồi anh ta không thấy.
Đường Văn Tú không tự chủ được nghĩ đến Lâm Thanh Mai.
Năm đó Lâm Thanh Mai cũng là người không nhận tiền chỉ nhận người.
Đối mặt với người phụ nữ xa lạ lại có cảm giác quen thuộc này, Đường Văn Tú lập tức cảm thấy trong lòng mệt mỏi, cái tên Lâm Thanh Mai này, anh thật sự không dám nghĩ đến.
Mà người phụ nữ hôm nay, lại dễ dàng khiến anh ta nhiều lần nghĩ đến Lâm Thanh Mai, Đường Văn Tú bỗng nhiên lùi lại một bước chuẩn bị rời đi.
Ý tứ muốn rời đi của anh ta rõ ràng như thế, Lâm Thanh Mai cũng không nhìn anh ta nữa, chuẩn bị đi về phía trước.
Giọng nói của người đàn ông phía sau lại vang lên một lần nữa: “Thưa cô, không biết cô có cảm thấy hứng thú thử diễn kịch?”
Ở trong phạm vi mà anh ta biết, anh ta chưa hề gặp người phụ nữ trước mặt này xuất hiện ở bất luận tác phẩm truyền hình điện ảnh nào cả, cho dù là một quảng cáo nhỏ cũng chưa từng thấy qua.
Lấy điều kiện ngoại hình hoàn hảo của người phụ nữ này, không tiến vào vòng truyền hình điện ảnh thì thật sự đáng tiếc.
Lâm Thanh Mai không quay người lại, từ chối nói: “Cảm ơn, tôi không cảm thấy hứng thú.”
Cô nhấc chân lên, liền hướng về phía trước, không muốn tiếp tục tiếp xúc với Đường Văn Tú nữa, dù sao cô chưa có dự định muốn anh ta nhận ra mình.
Giờ phút này cô cũng bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu, trước đó khi gặp Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh dường như đã khiến cô móc rỗng tất cả cảm xúc.
Đường Văn Tú nhìn bóng lưng Lâm Thanh Mai rời đi, anh không khỏi cảm khái, thì thào tự nói: “Thật sự là gặp quỷ, đến cả bóng lưng cũng giống như vậy...”
...
Ba ngày sau, lúc mười giờ sáng, Lâm Thanh Mai đúng giờ xuất hiện ở văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Lập thị.
Sau khi Đỗ Tuấn đưa Lâm Thanh Mai tiến đến đã đóng cửa lại rời đi.
Giờ phút này Lập Gia Khiêm đang ngồi ở trên ghế xoay da thật, anh nghiêm túc, cẩn thận nhìn sơ yếu lí lịch mà Lâm Thanh Mai đã chuẩn bị, sau khi xem xong lại nhìn những tác phẩm hội họa trước kia của Lâm Thanh Mai ở trên máy tính.
Không có bất kì tác phẩm nào có quan hệ với Lâm Thanh Mai lúc trước, những tác phẩm cho Lập Gia Khiêm nhìn đều là những tác phẩm mới mà Lâm Thanh Mai sáng tác ở vườn địa đàng.
Trong thời gian chờ đợi, Lâm Thanh Mai nhìn lại toàn bộ văn phòng chung quanh một vòng.
Cái gì cũng thay đổi...
Tất cả đồ dùng bên trong văn phòng Tổng giám đốc đều đổi mới rực rỡ hơn, thậm chí đến cả phong cách trang trí cũng hoàn toàn khác biệt.
Hiện tại văn phòng càng giống như phong cách mà các tổng giám đốc các tập đoàn phổ thông sẽ trang trí, vừa nhìn liền lộ ra phong cách “tôi là ông chủ, tôi rất có tiền”.
Lâm Thanh Mai cười lạnh một tiếng ở trong lòng, cô cũng giống như văn phòng này, tất cả đều đã để lại ở bên trong quá khứ.
Nhân sinh của Lập Gia Khiêm đã đi vào giai đoạn hoàn toàn mới, người vợ Vương Gia Linh đã mang thai, bọn họ sẽ nghênh đón những đứa con thuộc về bọn họ.
Mà cô thì sao? Cô chỉ có Asa.
Cô đã không trở về là Lâm Thanh Mai của quá khứ, đã không phải, cô sẽ dùng khuôn mặt mới này đi vào trong cuộc sống của con trai cô- Asa.
Nhưng trong cuộc sống của Asa có một người cha Lập Gia Khiêm khống chế tất cả.
Lâm Thanh Mai cho dù không muốn gặp lại anh, cũng không thể thay đổi việc này, cô chỉ có thể thử dùng trái tim bình tĩnh để đối mặt với anh.
“Cô Đông Phương, tôi đã xem hết các tác phẩm của cô, không thể không nói, trình độ hội họa của cô rất cao, có thể nhìn ra cô đã bỏ không ít thời gian. Nhưng năng lực hội họa của cô cũng không phải là mạnh nhất, sở dĩ tôi có thể tiếp nhận phỏng vấn cô, một là bởi vì chúng ta có bạn chung là Bạch Cảnh Thụy, hai là bởi vì cô rất hiểu tâm lý học của trẻ em, điều này đối với Asa thì rất quan trọng.”
Lúc này Lập Gia Khiêm đã đứng dậy, anh đi đến trước cửa sổ sát đất, rất thoải mái nhìn về một hướng, bóng lưng cao lớn tồn tại như một ngọn núi cường thế,
Không biết vì sao, Lâm Thanh Mai nhìn qua bóng lưng của anh, mơ hồ cảm thấy một cảm giác cô đơn...
Lập Gia Khiêm nói tiếp: “Mẹ của Asa đã mất tích bảy năm, chuyện này thực sự khiến cho ngay từ đầu Asa đã mắc bệnh tự kỷ, về sau bởi vì có dì và vợ tôi làm bạn lâu dài với cậu bé, tạm thời đền bù cho việc cậu bé thiếu thốn tình thương của mẹ.”
“Ngoại trừ bà ngoại, dì ra, còn có vợ của tôi, thì cậu bé rất khó tiếp nhận người xa lạ, cho nên ban đầu khi cô dạy học, có thể cậu bé sẽ không thích cô, thậm chí chán ghét cô, hi vọng cô có thể chuẩn bị tâm lý.”
Anh đã quay người lại, một đôi mắt ưng thâm thúy sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Thanh Mai đang ngồi ở trên ghế sa lon.
Lâm Thanh Mai bị cái nhìn đột ngột này của anh làm cho không dám nhìn thẳng, cô đổi mắt nhìn qua bàn trà pha lê, nhịp tim gia tốc có chút bất ổn.
Lập Gia Khiêm đang bước đôi chân dài đi tới phía cô, Lâm Thanh Mai nhíu đôi lông mày nói: “Ngài Lập, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình để khuyên bảo Asa.”
Cô vẫn luôn cúi đầu, không đối mắt với ánh mắt của anh, đôi giày da của Lập Gia Khiêm đã xuất hiện trong tầm mắt của cô, theo đó anh cách cô càng ngày càng gần, Lâm Thanh Mai cũng không tránh được càng ngày càng khẩn trương.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt của quá khứ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một mùi thơm hoa bách hợp tự nhiên dễ ngửi.
Hoa bách hợp là hoa cô thích, cũng không biết có phải là một loại trùng hợp hay không...
Lập Gia Khiêm ngồi xuống ở bên cạnh cô, hai người cách nhau ba mươi centimet, có thể nói là đã rất gần, hoàn toàn vượt khỏi khoảng cách ngồi nhất quán của Lập Gia Khiêm cùng người khác.
Ánh mắt của anh cực kỳ phức tạp nhìn qua người phụ nữ đang có chút thấp thỏm, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự bình tĩnh này, làm sao anh lại không nghe ra giọng nói của cô giống với Lâm Thanh Mai như vậy được chứ…
Giống đến mức anh có loại ảo giác điên cuồng, phảng phất như người phụ nữ ngồi bên cạnh anh chính là Lâm Thanh Mai.
Tiếng hít thở có chút hỗn hoạn của Lập Gia Khiêm khiến cho trái tim của Lâm Thanh Mai ngồi ở bên cạnh anh cũng bị nhấc lên, sau lưng cô cũng bắt đầu có chút cảm giác phát lạnh.
“Liệu có người đã từng nói với cô, là giọng nói của cô rất giống với một diễn viên nữ?” Môi mỏng của anh khẽ mở, đôi mắt đen kia giống như dừng lại ở một không gian khác.
Diễn viên nữ?
Đây là điều mà Lâm Thanh Mai không nghĩ đến, cô ngước mắt hỏi: “Diễn viên nữ nào?”
Lập Gia Khiêm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cô, trả lời: “Cô ấy là Lâm Thanh Mai, là mẹ ruột của con trai tôi- Asa.”
Bình luận facebook