Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-215
Chương 215: Bắt đầu nghi ngờ
Tám giờ tối ngày cuối tuần, Lập Gia Khiêm bước xuống xe Maybach của bản thân, anh ngẩng đầu nhìn khu chung cư cũ xưa có hơi cảm khái.
Nhóm hacker bốn người đã giải tán vào hai năm trước.
Bốn người đều đã “bỏ xấu theo tốt”, mọi người đều cầm số tiền hưu vô cùng lớn do Lập Gia Khiêm cho về quê cưới vợ sinh con rồi.
Từ trước đến này Lập Gia Khiêm chưa từng đi điều tra thông tin về bọn họ, cho bốn người hacker vô cùng trung thành và tận tâm này đủ quyền riêng tư.
Ba trong số đó bây giờ đã không còn liên lạc gì nữa.
Chỉ có đội trưởng hacker lúc trước vẫn còn giữ liên lạc với Lập Gia Khiêm.
Đội trưởng hacker cũng để lộ thông tin cho anh biết, thì ra đội trưởng hacker là dân bản xứ, anh ta tên Lục Tam, sau khi về thì đã mở một văn phòng điều tra thám tử tư.
Bình thường cũng chỉ tìm chó mèo mất tích giúp hàng xóm, vì chút tiền ít ỏi mà giúp người đã có gia đình tìm chứng cứ bạn đời ngoại tình, cuộc sống cũng khá phong phú và giản dị.
Những người dân sống trong khu cũ nát này, chỉ sợ không có ai biết, ở đây có một vị hacker.
Sau khi Lập Gia Khiêm đi đến khu chung cư của Lục Tam thì lập tức lên lầu, trên hàng hiên dán đầy tờ rơi, tràn ngập hơi thở sinh hoạt phố phường.
Đợi đến khi lên đến lầu ba, Lập Gia Khiêm nhấn chuông cửa số nhà 302.
Tiếng chuông cửa chói tai như bị hết điện vang lên.
Không lâu sao, Lục Tam mặc đồ ngủ ra mở cửa.
“Anh đến rồi, mau vào đi, trong nhà hơi bừa bộn, anh thứ lỗi cho.” Lục Tam khoảng ba mươi mấy tuổi, hơi mập mạp, từ bề ngoài đúng là cực kỳ giống hình tượng của một nam kỹ thuật, anh còn đeo kính đen.
Lập Gia Khiêm bình thản bước vào nhà, nhìn thấy trong phòng khách có một người phụ nữ mặc đồ ngủ đang đút cơm cho một bé gái hơn một tuổi.
Người phụ nữ cười nói: “Anh là đồng nghiệp của Lục Tam sao? Xin lỗi, trong nhà có con nít nên hơi bừa bộn...”
Lập Gia Khiêm nói với người phụ nữ: “Không sao, tôi cũng có con trai, trong nhà cũng bừa bộn lắm.”
Anh thông cảm và khách sáo làm Lục Tam có hơi biết ơn, anh mời Lập Gia Khiêm vào phòng sách.
Chờ đóng cửa phòng sách lại rồi, Lục Tam vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi, dạo gần đây vợ tôi cứ hay nghĩ bậy bạ, tôi không tiện đi ra ngoài, đến lúc con ngủ tôi còn phải kể chuyện cổ tích, chỉ có thể là phiền anh đến đây.”
Lập Gia Khiêm nhìn lướt qua phòng sách một vòng, anh lựa chọn đi đến ghế đơn bằng gỗ đỏ ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh nói: “Giữa hai chúng ta cũng không cần khách sáo, đàn ông đúng là nên lấy gia đình là chính, làm vợ con vui vẻ hai lòng thì đàn ông mới có cảm giác tồn tại thật sự.”
Lập Gia Khiêm, ông vua oai phong một cõi của giới thương nghiệp, bây giờ gặp loại người nào cũng có thể trò chuyện được.
Trong suốt bảy năm tìm kiếm Lâm Thanh Mai, có rất nhiều lần Lập Gia Khiêm phải đích thân đến tận các nơi để tìm, từ một đứa con cưng của trời như lúc trước, giờ đã biến thành một người chu đáo về mọi mặt, anh đưa công ty lên đến tận trời cao, nhắc đến Lập Thị, trong giới thương nghiệp không có ai là không biết,
“Một khoảng thời gian không gặp, anh lại thay đổi không ít... Ha ha, nói về đống hồ sơ anh gửi cho tôi ngày hôm qua đi, thông qua nội dung truyện tranh anh gửi cho tôi, tôi đã tìm được trên một trang web truyện tranh, tên của tác giả truyện tranh này rất đặc biêt, anh xem.” Lục Tam mở trang web truyện tranh kia lên màn hình, còn click mở hồ sơ cá nhân của tác giả truyện tranh.
Lập Gia Khiêm lập tức đứng lên đi đến trước bàn làm việc của Lục Tam, anh hơi cúi người nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, sau khi nhìn thấy tên tác giả thì lập tức giật mình.
Tác giả truyện tranh: Mẹ Sa.
Anh lập tức liên tưởng đến con trai Asa của anh, tuy tên có một khác nhau, nhưng Lập Gia Khiêm lại có trực giác, anh đang đoán người tên mẹ Sa này có thể có quan hệ gì với Lâm Thanh Mai hay không?
Lục Tam tiếp tục nói: “Tác giả này đã ngưng cập nhật chương mới mấy ngày qua, tôi đã điều tra địa chỉ mỗi khi tác giả này cập nhật truyện tranh rồi, ở trên một hòn đảo nhỏ, sau khi tôi điều tra sâu hơn thì đã tra được truyện tranh được gửi từ một công ty khoa học kỹ thuật tên là Vườn Địa Đàng.
“Tôi cũng đã điều tra về Vườn Địa Đàng, đây cũng là bệnh viện lúc trước của anh bạn Bạch Cảnh Thụy của anh, có một lần anh đã vô tình nhắc đến Vườn Địa Đàng, bởi vì tên này theo phong cách Tây lại rất dễ nhớ nên tôi có một chút ấn tượng, tôi cảm thấy có lẽ Bạch Cảnh Thụy có quen biết với tác giả truyện tranh mà anh muốn điều tra...”
Lời Lục Tam nói làm Lập Gia Khiêm lập tức chìm vào suy nghĩ, anh lại ngồi xuống ghế gỗ đỏ lần nữa.
Chỉ chốc lát sau, Lập Gia Khiêm ngước mắt nhìn Lục Tam hỏi: “Anh tra được bao nhiêu về Đông Phương Diễm...”
Lục Tam có hơi bất đắc dĩ, anh lắc đầu: “Không tra được gì cả, tin tức cô ấy quá đơn giản, trừ bỏ việc là em họ bên ngoại của ông chủ Đông Phương Trực đứng sau Vườn Địa Đàng ra, cô ấy vẫn dùng hộ chiếu nước ngoài, hơn nữa còn là hộ chiếu mới, không tra được bất cứ tin tức trước đây nào của cô ấy cả, giống như cô ấy đột nhiên chui ra từ cái lỗ nào vậy...”
Đột nhiên chui ra từ cái lỗ nào?
Lập Gia Khiêm nhíu mày lại bắt đầu suy nghĩ tiếp, anh không tự chủ được lấy một gói thuốc lá từ trong áo khoác màu đen, Lục Tam nhìn thấy lập tức cầm đồ gạt tàn thuốc trên bàn làm việc đưa qua, anh ngồi xuống cái ghế gỗ đỏ bên cạnh Lập Gia Khiêm.
Hai người đàn ông ngồi hút thuốc, mỗi người đều suy nghĩ khoảng năm phút, Lập Gia Khiêm hỏi trước: “Anh nói ông chủ phía sau Vườn Địa Đàng là Đông Phương Trực, anh có ảnh của anh ta không?”
“Có!” Lục Tam lập tức đứng lên đi lại bàn làm việc, nói: “Đông Phương Trực này rất thần bí, anh ta chưa bao giờ chụp ảnh với người khác ở những lúc công khai, khi bàn chuyện làm ăn với người khác cũng đều phải tắt điện thoại. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện hoàn mỹ chứ, có một bà chủ thích anh ta đã công khai ảnh chụp lén của anh ta lên trên web chuyên up ảnh của các trai xinh gái đẹp, tôi còn tìm được ảnh chụp của anh trên trang web đó nữa...”
Lục Tam cười nói: “Anh đứng hạng nhất đó, nhận được hơn tám mươi lăm lượt like từ các phụ nữ trên toàn thế giới...”
Lập Gia Khiêm hỏi: “Ảnh của anh ta đâu?”
Lúc này Lục Tam mới phát hiện ra Lập Gia Khiêm không có hứng thú với đề tài mà anh nói, anh lập tức chuyển sang giao diện ảnh chụp của Đông Phương Trực.
Chuyển màn hình máy tình về hướng Lập Gia Khiêm, Lục Tam nghiêm mặt nói: “Là anh ta.”
Hai mắt Lập Gia Khiêm lập tức lóe lên chút sâu thẳm, ánh mắt âm trầm nói: “Thì ra là anh ta...”
“Anh gặp anh ta rồi à?” Lục Tam hơi tò mò.
“Ừ, hôm qua mới vừa gặp, thì ra anh ta là anh họ của Đông Phương Diễm...” Chuyện này là Lập Gia Khiêm lại chìm vào một vòng xoáy khác, hôm qua rõ ràng anh nhìn thấy Đông Phương Trực ôm eo Lâm Thanh Mai, còn hôn trán cô...
Quan hệ anh em họ hình như quá mập mờ.
“Lục Tam, anh tiếp tục điều tra sâu hơn về tin tức cá nhân của Đông Phương Trực, còn cả Đông Phương Diễm, anh lại điều tra thêm, xem có thể điều tra được chút tin tức đáng ngờ nào không?” Lập Gia Khiêm dụi thuốc lá vào gạt tàn thuốc, anh đã đứng lên chuẩn bị ra về.
Lục Tam nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ tiếp tục tra, tôi cũng đang theo dõi người có bút danh Mẹ Sa đó, chỉ cần lần sau khi cô ấy update tác phẩm truyện tranh lên, tôi có thể điều tra được địa chỉ của cô ấy ngay lập tức, chính xác đến địa chỉ nhà luôn.”
“Ừ, giao chuyện này cho anh tôi cũng yên tâm.” Lập Gia Khiêm đã đi đến cửa phòng sách, đang chuẩn bị mở cửa.
Trước khi mở cửa ra, anh lại nghĩ đến một chuyện, Lập Gia Khiêm bổ sung thêm: “Tôi đoán, không biết Đông Phương Diễm có ca bệnh nào ở Vườn Địa Đàng hay không... Anh cũng điều tra ca bệnh của Bạch Cảnh Thụy đi, lúc trước anh ta giấu mọi người lén đi chữa trị, bây giờ nghĩ lại thì hành vi này có gì đó không đúng cho lắm, còn cả chuyện anh ta nói anh ta vô tình bị phỏng cũng rất đáng ngờ...”
“Tôi quen với anh ta bao lâu nay, anh ta là người rất cẩn thận, sau khi uống say còn tự làm bản thân bị phỏng, không biết lúc trước cuộc sống của anh ta đã gặp phải đả kích gì...”
Lập Gia Khiêm nhíu mày thở dài nói: “Anh cứ điều tra trước đi, nếu thật sự tra không được thì tôi lại đi hỏi Bạch Cảnh Thụy, tuy anh ta rất kín miệng, nhưng có một số việc không hỏi cho rõ thì trong lòng luôn khó chịu!”
Lục Tam đã đứng lên mở cửa phòng sách ra cho Lập Gia Khiêm, anh tiễn Lập Gia Khiêm ra đến tận cửa.
Lập Gia Khiêm tạm biệt rồi rời khỏi khu chung cư.
Trên đường quay về biệt thự, mặt mày anh vẫn luôn hiện lên chút nghi ngờ mãi không biến mất.
Bạch Cảnh Thụy dẫn theo một người phụ nữ tự xưng là bạn thân của anh, giới thiệu làm giáo viên dạy vẽ cho Asa, bây giờ xem ra chuyện này đã biến thành một điểm rất khả nghi.
Đầu óc Lập Gia Khiêm bắt đầu liên tục nhớ lại cảnh Lâm Thanh Mai đối xử vô cùng tận tâm với Asa, chỉ là một gia sư dạy vẽ mà thôi, vì tiền mà có thể thể hiện ra được tình cảm chân thành tha thiết thậm chí còn có chút mất khống chế, điểm này thân là ba của Asa cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đông Phương Diễm, rốt cuộc cô là thần thánh phương nào...
Tiếp cận Asa có mục đích gì...
Tám giờ tối ngày cuối tuần, Lập Gia Khiêm bước xuống xe Maybach của bản thân, anh ngẩng đầu nhìn khu chung cư cũ xưa có hơi cảm khái.
Nhóm hacker bốn người đã giải tán vào hai năm trước.
Bốn người đều đã “bỏ xấu theo tốt”, mọi người đều cầm số tiền hưu vô cùng lớn do Lập Gia Khiêm cho về quê cưới vợ sinh con rồi.
Từ trước đến này Lập Gia Khiêm chưa từng đi điều tra thông tin về bọn họ, cho bốn người hacker vô cùng trung thành và tận tâm này đủ quyền riêng tư.
Ba trong số đó bây giờ đã không còn liên lạc gì nữa.
Chỉ có đội trưởng hacker lúc trước vẫn còn giữ liên lạc với Lập Gia Khiêm.
Đội trưởng hacker cũng để lộ thông tin cho anh biết, thì ra đội trưởng hacker là dân bản xứ, anh ta tên Lục Tam, sau khi về thì đã mở một văn phòng điều tra thám tử tư.
Bình thường cũng chỉ tìm chó mèo mất tích giúp hàng xóm, vì chút tiền ít ỏi mà giúp người đã có gia đình tìm chứng cứ bạn đời ngoại tình, cuộc sống cũng khá phong phú và giản dị.
Những người dân sống trong khu cũ nát này, chỉ sợ không có ai biết, ở đây có một vị hacker.
Sau khi Lập Gia Khiêm đi đến khu chung cư của Lục Tam thì lập tức lên lầu, trên hàng hiên dán đầy tờ rơi, tràn ngập hơi thở sinh hoạt phố phường.
Đợi đến khi lên đến lầu ba, Lập Gia Khiêm nhấn chuông cửa số nhà 302.
Tiếng chuông cửa chói tai như bị hết điện vang lên.
Không lâu sao, Lục Tam mặc đồ ngủ ra mở cửa.
“Anh đến rồi, mau vào đi, trong nhà hơi bừa bộn, anh thứ lỗi cho.” Lục Tam khoảng ba mươi mấy tuổi, hơi mập mạp, từ bề ngoài đúng là cực kỳ giống hình tượng của một nam kỹ thuật, anh còn đeo kính đen.
Lập Gia Khiêm bình thản bước vào nhà, nhìn thấy trong phòng khách có một người phụ nữ mặc đồ ngủ đang đút cơm cho một bé gái hơn một tuổi.
Người phụ nữ cười nói: “Anh là đồng nghiệp của Lục Tam sao? Xin lỗi, trong nhà có con nít nên hơi bừa bộn...”
Lập Gia Khiêm nói với người phụ nữ: “Không sao, tôi cũng có con trai, trong nhà cũng bừa bộn lắm.”
Anh thông cảm và khách sáo làm Lục Tam có hơi biết ơn, anh mời Lập Gia Khiêm vào phòng sách.
Chờ đóng cửa phòng sách lại rồi, Lục Tam vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi, dạo gần đây vợ tôi cứ hay nghĩ bậy bạ, tôi không tiện đi ra ngoài, đến lúc con ngủ tôi còn phải kể chuyện cổ tích, chỉ có thể là phiền anh đến đây.”
Lập Gia Khiêm nhìn lướt qua phòng sách một vòng, anh lựa chọn đi đến ghế đơn bằng gỗ đỏ ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh nói: “Giữa hai chúng ta cũng không cần khách sáo, đàn ông đúng là nên lấy gia đình là chính, làm vợ con vui vẻ hai lòng thì đàn ông mới có cảm giác tồn tại thật sự.”
Lập Gia Khiêm, ông vua oai phong một cõi của giới thương nghiệp, bây giờ gặp loại người nào cũng có thể trò chuyện được.
Trong suốt bảy năm tìm kiếm Lâm Thanh Mai, có rất nhiều lần Lập Gia Khiêm phải đích thân đến tận các nơi để tìm, từ một đứa con cưng của trời như lúc trước, giờ đã biến thành một người chu đáo về mọi mặt, anh đưa công ty lên đến tận trời cao, nhắc đến Lập Thị, trong giới thương nghiệp không có ai là không biết,
“Một khoảng thời gian không gặp, anh lại thay đổi không ít... Ha ha, nói về đống hồ sơ anh gửi cho tôi ngày hôm qua đi, thông qua nội dung truyện tranh anh gửi cho tôi, tôi đã tìm được trên một trang web truyện tranh, tên của tác giả truyện tranh này rất đặc biêt, anh xem.” Lục Tam mở trang web truyện tranh kia lên màn hình, còn click mở hồ sơ cá nhân của tác giả truyện tranh.
Lập Gia Khiêm lập tức đứng lên đi đến trước bàn làm việc của Lục Tam, anh hơi cúi người nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, sau khi nhìn thấy tên tác giả thì lập tức giật mình.
Tác giả truyện tranh: Mẹ Sa.
Anh lập tức liên tưởng đến con trai Asa của anh, tuy tên có một khác nhau, nhưng Lập Gia Khiêm lại có trực giác, anh đang đoán người tên mẹ Sa này có thể có quan hệ gì với Lâm Thanh Mai hay không?
Lục Tam tiếp tục nói: “Tác giả này đã ngưng cập nhật chương mới mấy ngày qua, tôi đã điều tra địa chỉ mỗi khi tác giả này cập nhật truyện tranh rồi, ở trên một hòn đảo nhỏ, sau khi tôi điều tra sâu hơn thì đã tra được truyện tranh được gửi từ một công ty khoa học kỹ thuật tên là Vườn Địa Đàng.
“Tôi cũng đã điều tra về Vườn Địa Đàng, đây cũng là bệnh viện lúc trước của anh bạn Bạch Cảnh Thụy của anh, có một lần anh đã vô tình nhắc đến Vườn Địa Đàng, bởi vì tên này theo phong cách Tây lại rất dễ nhớ nên tôi có một chút ấn tượng, tôi cảm thấy có lẽ Bạch Cảnh Thụy có quen biết với tác giả truyện tranh mà anh muốn điều tra...”
Lời Lục Tam nói làm Lập Gia Khiêm lập tức chìm vào suy nghĩ, anh lại ngồi xuống ghế gỗ đỏ lần nữa.
Chỉ chốc lát sau, Lập Gia Khiêm ngước mắt nhìn Lục Tam hỏi: “Anh tra được bao nhiêu về Đông Phương Diễm...”
Lục Tam có hơi bất đắc dĩ, anh lắc đầu: “Không tra được gì cả, tin tức cô ấy quá đơn giản, trừ bỏ việc là em họ bên ngoại của ông chủ Đông Phương Trực đứng sau Vườn Địa Đàng ra, cô ấy vẫn dùng hộ chiếu nước ngoài, hơn nữa còn là hộ chiếu mới, không tra được bất cứ tin tức trước đây nào của cô ấy cả, giống như cô ấy đột nhiên chui ra từ cái lỗ nào vậy...”
Đột nhiên chui ra từ cái lỗ nào?
Lập Gia Khiêm nhíu mày lại bắt đầu suy nghĩ tiếp, anh không tự chủ được lấy một gói thuốc lá từ trong áo khoác màu đen, Lục Tam nhìn thấy lập tức cầm đồ gạt tàn thuốc trên bàn làm việc đưa qua, anh ngồi xuống cái ghế gỗ đỏ bên cạnh Lập Gia Khiêm.
Hai người đàn ông ngồi hút thuốc, mỗi người đều suy nghĩ khoảng năm phút, Lập Gia Khiêm hỏi trước: “Anh nói ông chủ phía sau Vườn Địa Đàng là Đông Phương Trực, anh có ảnh của anh ta không?”
“Có!” Lục Tam lập tức đứng lên đi lại bàn làm việc, nói: “Đông Phương Trực này rất thần bí, anh ta chưa bao giờ chụp ảnh với người khác ở những lúc công khai, khi bàn chuyện làm ăn với người khác cũng đều phải tắt điện thoại. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện hoàn mỹ chứ, có một bà chủ thích anh ta đã công khai ảnh chụp lén của anh ta lên trên web chuyên up ảnh của các trai xinh gái đẹp, tôi còn tìm được ảnh chụp của anh trên trang web đó nữa...”
Lục Tam cười nói: “Anh đứng hạng nhất đó, nhận được hơn tám mươi lăm lượt like từ các phụ nữ trên toàn thế giới...”
Lập Gia Khiêm hỏi: “Ảnh của anh ta đâu?”
Lúc này Lục Tam mới phát hiện ra Lập Gia Khiêm không có hứng thú với đề tài mà anh nói, anh lập tức chuyển sang giao diện ảnh chụp của Đông Phương Trực.
Chuyển màn hình máy tình về hướng Lập Gia Khiêm, Lục Tam nghiêm mặt nói: “Là anh ta.”
Hai mắt Lập Gia Khiêm lập tức lóe lên chút sâu thẳm, ánh mắt âm trầm nói: “Thì ra là anh ta...”
“Anh gặp anh ta rồi à?” Lục Tam hơi tò mò.
“Ừ, hôm qua mới vừa gặp, thì ra anh ta là anh họ của Đông Phương Diễm...” Chuyện này là Lập Gia Khiêm lại chìm vào một vòng xoáy khác, hôm qua rõ ràng anh nhìn thấy Đông Phương Trực ôm eo Lâm Thanh Mai, còn hôn trán cô...
Quan hệ anh em họ hình như quá mập mờ.
“Lục Tam, anh tiếp tục điều tra sâu hơn về tin tức cá nhân của Đông Phương Trực, còn cả Đông Phương Diễm, anh lại điều tra thêm, xem có thể điều tra được chút tin tức đáng ngờ nào không?” Lập Gia Khiêm dụi thuốc lá vào gạt tàn thuốc, anh đã đứng lên chuẩn bị ra về.
Lục Tam nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ tiếp tục tra, tôi cũng đang theo dõi người có bút danh Mẹ Sa đó, chỉ cần lần sau khi cô ấy update tác phẩm truyện tranh lên, tôi có thể điều tra được địa chỉ của cô ấy ngay lập tức, chính xác đến địa chỉ nhà luôn.”
“Ừ, giao chuyện này cho anh tôi cũng yên tâm.” Lập Gia Khiêm đã đi đến cửa phòng sách, đang chuẩn bị mở cửa.
Trước khi mở cửa ra, anh lại nghĩ đến một chuyện, Lập Gia Khiêm bổ sung thêm: “Tôi đoán, không biết Đông Phương Diễm có ca bệnh nào ở Vườn Địa Đàng hay không... Anh cũng điều tra ca bệnh của Bạch Cảnh Thụy đi, lúc trước anh ta giấu mọi người lén đi chữa trị, bây giờ nghĩ lại thì hành vi này có gì đó không đúng cho lắm, còn cả chuyện anh ta nói anh ta vô tình bị phỏng cũng rất đáng ngờ...”
“Tôi quen với anh ta bao lâu nay, anh ta là người rất cẩn thận, sau khi uống say còn tự làm bản thân bị phỏng, không biết lúc trước cuộc sống của anh ta đã gặp phải đả kích gì...”
Lập Gia Khiêm nhíu mày thở dài nói: “Anh cứ điều tra trước đi, nếu thật sự tra không được thì tôi lại đi hỏi Bạch Cảnh Thụy, tuy anh ta rất kín miệng, nhưng có một số việc không hỏi cho rõ thì trong lòng luôn khó chịu!”
Lục Tam đã đứng lên mở cửa phòng sách ra cho Lập Gia Khiêm, anh tiễn Lập Gia Khiêm ra đến tận cửa.
Lập Gia Khiêm tạm biệt rồi rời khỏi khu chung cư.
Trên đường quay về biệt thự, mặt mày anh vẫn luôn hiện lên chút nghi ngờ mãi không biến mất.
Bạch Cảnh Thụy dẫn theo một người phụ nữ tự xưng là bạn thân của anh, giới thiệu làm giáo viên dạy vẽ cho Asa, bây giờ xem ra chuyện này đã biến thành một điểm rất khả nghi.
Đầu óc Lập Gia Khiêm bắt đầu liên tục nhớ lại cảnh Lâm Thanh Mai đối xử vô cùng tận tâm với Asa, chỉ là một gia sư dạy vẽ mà thôi, vì tiền mà có thể thể hiện ra được tình cảm chân thành tha thiết thậm chí còn có chút mất khống chế, điểm này thân là ba của Asa cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đông Phương Diễm, rốt cuộc cô là thần thánh phương nào...
Tiếp cận Asa có mục đích gì...
Bình luận facebook