Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241: Tức giận
Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Trực bước ra khỏi bệnh viện tư nhân của La Chí Thanh.
Anh ta bước đến một chiếc xe thể thao Aston Martin màu đen đang đỗ ở phía đối diện.
Đông Phương Trực mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi xuống.
Chờ anh ta ngồi xuống vững vàng rồi, thư ký Jenny ngồi ở ghế lái mới hỏi: "Ông chủ, cô Lâm nói như thế nào?"
Đông Phương Trực nhìn về phía trước, bất đắc dĩ nói: "Ba ngày này cô ấy sẽ sống ở đây."
Jenny vẫn còn bất bình vì ông chủ của mình, cô ta đưa ra ý kiến nói: "Ông chủ, nếu không tôi sẽ đi nói chuyện với cô Lâm, bảo cô ấy không nên ở chỗ này, ít nhất là không nên ở cùng phòng bệnh với Lập Gia Khiêm!"
Cô ta nhìn chằm chằm Đông Phương Trực chờ anh ta đưa ra chỉ thị, không nghĩ rằng anh ta lại phản đối: "Quên đi, tôi đã khảo sát qua cái bệnh viện tư nhân này, quả thật hơn hẳn bệnh viện nhân dân số một về mọi mặt, rất nhiều bác sĩ đều là chuyên gia nổi tiếng được mời từ nước ngoài. Thanh Mai ở nơi này tôi cũng yên tâm..."
"Quan trọng nhất chính là, cô không phát hiện ra hay sao, Jenny? Xung quanh bệnh viện toàn là bộ đội đặc chủng mặc thường phục, nếu không phải vườn địa đàng cũng có lính đánh thuê tinh nhuệ, tôi cũng không thể nhận ra những người này một cách nhanh chóng. Xem ra vụ bắt cóc Asa lần này làm cho Lập Gia Khiêm cũng không thể chủ quan được nữa, cũng tốt, như vậy cũng có thể bảo vệ Thanh Mai thật tốt, ít nhất Đồng Dao cũng không thể dễ dàng gây rắc rối cho Thanh Mai được nữa."
Lúc sáng sớm, anh ta đã cố ý đi ‘kiểm tra phòng’, muốn nhìn xem Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm ở cùng một phòng bệnh có nảy sinh tình cảm không, không nghĩ rằng lúc Lâm Thanh Mai đang tự bôi thuốc trên mặt, nhân khoảng thời gian Lập Gia Khiêm đi toilet đánh răng rửa mặt, Lâm Thanh Mai nói toàn những lời phàn nàn với Lập Gia Khiêm.
Nói Lập Gia Khiêm suốt ngày có tư thế của một ông chủ, thật đúng là nghĩ rằng ai cũng quỳ trước anh, tự cao tự đại! Người đầy mùi tiền!
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lâm Thanh Mai lúc này, trong lòng của Đông Phương Trực cảm thấy rất vui mừng.
Lúc trước khi nhìn gương mặt mới toanh của Lâm Thanh Mai trong lần đầu đối mặt với anh ta, anh ta có thể cảm giác được cô vẫn hơi tự ti, nhiều ngày trôi qua như vậy, cô thích ứng còn tốt hơn so với anh ta tưởng tượng, xem ra công lao lớn nhất chính là nhờ con trai Asa của cô.
Làm sao anh ta có thể không cho Lâm Thanh Mai tiếp xúc với Lập Gia Khiêm vì sự ích kỷ của bản thân, dù sao Lập Gia Khiêm cũng là ba đẻ của Asa, chuyện này cả đời này cũng không thay đổi được.
Nếu phải so sánh từ vị trí không thể thay thế này, anh ta đã thua Lập Gia Khiêm ngay từ đầu.
Anh ta cũng không so đo nhiều như vậy.
Nếu Thanh Mai nếu không thích, thì người đó dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Trong lòng Đông Phương Trực quyết định, việc theo đuổi Lâm Thanh Mai vẫn nên đi từng bước tính từng bước.
Trước khi cô thực sự nhận lại đứa con trai Asa, Lâm Thanh Mai cũng sẽ không bàn đến chuyện tình cảm nam nữ.
Đông Phương Trực cảm thấy mừng thầm khi tưởng tượng đến việc Lập Gia Khiêm làm cho Vương Gia Linh to bụng, ít nhất khi so sánh với Lập Gia Khiêm, anh ta có hy vọng gây được ấn tượng tốt với Lâm Thanh Mai hơn Lập Gia Khiêm.
"Ông chủ, Đồng Dao thông qua người quen giới thiệu tìm được tôi, hy vọng Vườn địa đàng chúng ta có thể phối chế riêng thuốc mỡ và mặt nạ để cho cô ta chữa vết sẹo." Jenny lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo đưa cho Đông Phương Trực.
Sau đó, cô ta tiếp tục bổ sung, nói: "Tôi đã hỏi trợ lý của cô ta xem sản phẩm chăm sóc da mà Đồng Dao thường dùng là gì, thông tin cho thấy cô ta sử dụng nó hàng ngày."
Ánh mắt Đông Phương Trực lạnh lùng cầm lấy rồi đọc kỹ, nhìn không đến hai phút, khóe miệng của anh ta lộ ra vẻ nghiền ngẫm: "A, cô ta còn dùng mặt nạ nhân sâm, không tồi, mặt nạ này vừa vặn không hợp với mặt nạ của Vườn địa đàng chúng ta, cô phái người đưa cho cô ta, các ta muốn bao nhiêu thì cấp bấy nhiêu, tôi cũng không tin là vết sẹo trên trán của cô ta có thể biến mất!"
Anh ta đang buồn vì không có cơ hội trả thù cho Lâm Thanh Mai, không ngờ Đồng Dao này ngu xuẩn lại tự mình đưa đến trước cửa.
Jenny cũng nở nụ cười: "Vâng! Tôi cũng muốn trút giận thay cho cô Lâm! Tôi không ngờ rằng Đồng Dao ở trước mặt truyền thông chuyên môn làm từ thiện hoặc là quyên tiền, còn là đại sứ phản đối bạo lực gia đình, ai biết được ở sau lưng cô ta lại chính là người thích bạo lực!"
Đông Phương Trực lạnh lùng cười: "Đơn giản là cô ta dựa vào việc có một đội ngũ marketing hùng hậu, chính đội ngũ marketing đã giúp cô ta giải quyết nhiều chuyện không hay, có lẽ tôi thực nên tìm Smoker đi đào móc bí mật của Đồng Dao, tìm thời điểm thích hợp tung tin nóng..."
Jenny nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, Smoker thật sự yêu cầu cô Lâm làm bạn gái của ông ta hay sao? Ngày hôm qua không phải anh nói Smoker chỉ là một ông già hay sao?"
Vừa nói đến chuyện này, Đông Phương Trực tức giận đá một cước vào kính thủy tinh của xe ô tô, may mắn là thủy tinh rất rắn chắc, không bị vỡ.
Khuôn mặt của Jenny lộ vẻ ngạc nhiên, không kêu một tiếng nào. Ông chủ kỳ thật rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận quả thật là rất bạo lực…
"Lão già chết tiệt này! Uổng công tôi mấy năm nay cho ông ta nhiều tiền như vậy, lần này tôi có việc cần ông ta giúp, không ngờ ông ta lại dám chơi tôi một vố!" Đông Phương Trực quả thật hận đến mức nghiến răng, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ âm nhu giờ phút này thoạt nhìn hơi dữ tợn, khủng bố.
"Ông chủ, Smoker thực ra luôn lấy tiền làm việc, lần này chẳng qua chỉ là không cần tiền, thay đổi lấy một yêu cầu khác..." Jenny muốn Đông Phương Trực nghĩ thoáng một chút.
Nhưng chưa nói dứt lời, cô ta làm cho Đông Phương Trực càng tức giận hơn: "Jenny! Cô rốt cuộc là người của ai? Không ngờ cô lại ăn cây táo, rào cây sung nói giúp cho lão già đó! Cô thấy việc Lâm Thanh Mai làm tình nhân của lão già đó là chuyện đáng vui mừng?"
Jenny bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, liên tục xua tay gần như sắp khóc: "Ông chủ! Việc này anh nói oan uổng tôi rồi! Tôi đi theo bên cạnh anh đã nhiều năm như vậy, tôi là người như thế nào anh cũng biết, tôi cũng cảm thấy cô Lâm làm như vậy là không đáng giá! Nhưng yêu cầu của Smoker cũng không phải do tôi nói ra...Ông chủ anh cũng phải nói đạo lý chứ......"
Đông Phương Trực cũng lười tiếp tục nói những điều vô nghĩa Jenny, anh ta hét lên: "Đừng khóc ở trong xe! Tôi đã đủ phiền rồi, lái xe!"
Jenny giật mình nhanh chóng nén lại cảm giác ủy khuất trong lòng, coi như miệng cô đê tiện, biết rõ ràng trong lòng ông chủ rất quan tâm đến cô Lâm, cô ta còn không biết điều nói những lời đó, cái này không phải là muốn ăn mắng hay sao, cô ta coi như chính mình xứng đáng bị mắng.
Nhưng cô ta hiểu rõ tính tình của ông chủ, càng tức giận, cô ta lại càng không thể không để ý Đông Phương Trực, bằng không sẽ chỉ làm cho anh ta càng tức giận hơn.
Cho nên sau khi xe đi ra ngoài được năm phút đồng hồ sau, Jenny lại đi chủ động lấy lòng Đông Phương Trực: "Ông chủ, bên phía Smoker, chúng ta có phải có thể hoãn thời gian cho cô Lâm được hay không? Anh xem, hiên tại có Lâm đang bị thương, cho dù là hứa hẹn cũng là có thể hoãn lại chứ, đúng không?"
Lời của Jenny làm cho Đông Phương Trực trong nháy mắt nhìn sang cô ta, vẻ tức giận trong ánh mắt của anh ta đột nhiên tiêu tan không ít, anh ta chỉ chỉ nói: "Jenny, không tồi, cái đề nghị này rất tốt! Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho tên vô liêm sỉ kia...... Tôi thật sự hy vọng ông ta đột nhiên lên cơn đau tim mà chết, hãy quên nó đi!"
Jenny da đầu run lên khi lái xe, chính tai cô ta nghe được ông chủ nguyền rủa người bạn lâu năm của anh ta mà thấy khiếp sợ, cô ta nghĩ thầm rằng tương lai tuyệt đối không thể đắc tội ông chủ, càng đừng nói chuyện phản bội ong chủ, nếu làm không tốt thì có khi phần mộ tổ tiên của nhà cô ta đều bị đào ra...
Ông chủ quả thực là người đáng sợ nhất!
Giờ phút này, Đông Phương Trực bấm số điện thoại duy nhất còn lưu lại của Smoker, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, may mà số điện thoại di động này vẫn còn liên lạc được.
Trong vòng vài giây, người ở đầu dây bên kia trả lời.
Âm thanh già nua của Smoker truyền đến: "Anh nóng lòng tìm tôi thực hiện lời hứa hay sao? Thời gian gần đây tôi không rảnh."
Đông Phương Trực thầm nguyền rủa trong lòng.
Anh ta nghiêm túc nói: "Lão già kia, tôi muốn nói với ông một việc quan trọng, chân của Thanh Mai bị thương, lúc trước cô ấy bị em gái đánh, cô ấy cần nghỉ ngơi an dưỡng một khoảng thời gian, yêu cầu của ông sẽ bị hoãn lại."
Đầu bên kia di động đột nhiên im lặng, trong giây lát, Đông Phương Trực cũng không biết Smoker đang suy nghĩ cái gì, ông ta trầm mặc không nói lời nào.
Đại khái khoảng nửa phút sau, Smoker nói: "Ngại quá, vừa rồi tôi đi ra mở cửa, con chó của tôi vừa đi dạo trở về."
Đông Phương Trực: "..."
"Tôi hiểu tình huống anh nói rồi, anh bảo Lâm Thanh Mai chờ tôi liên lạc lại, gần đây tôi cũng không có hứng thú với một người phụ nữ bị thương. Cứ như vậy nhé, tôi cúp máy đây."
Ngay sau khi điện thoại bị cúp, Đông Phương Trực lập tức nổi giận, ném ngay chiếc điện thoại di động ra ngoài...
Không may, chiếc di động đập vào kính chắn gió của ô tô bay ngược trở về, vừa vặn trúng mũi Đông Phương Trực!
Jenny sốc đến mức không dám nói gì, nhìn thấy anh ta bị như vậy đến nỗi cô cũng cảm thấy đau.
Nửa ngày sau, Đông Phương Trực đang ôm mũi, âm thầm rút khăn giấy từ trong hộp giấy lau máu mũi cho mình.
Anh ta yếu ớt nói: "Jenny, chuyện này không được nói cho Lâm Thanh Mai biết, nếu không tôi sẽ gọi người đến trước hiếp sau giết cô..."
Anh ta bước đến một chiếc xe thể thao Aston Martin màu đen đang đỗ ở phía đối diện.
Đông Phương Trực mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi xuống.
Chờ anh ta ngồi xuống vững vàng rồi, thư ký Jenny ngồi ở ghế lái mới hỏi: "Ông chủ, cô Lâm nói như thế nào?"
Đông Phương Trực nhìn về phía trước, bất đắc dĩ nói: "Ba ngày này cô ấy sẽ sống ở đây."
Jenny vẫn còn bất bình vì ông chủ của mình, cô ta đưa ra ý kiến nói: "Ông chủ, nếu không tôi sẽ đi nói chuyện với cô Lâm, bảo cô ấy không nên ở chỗ này, ít nhất là không nên ở cùng phòng bệnh với Lập Gia Khiêm!"
Cô ta nhìn chằm chằm Đông Phương Trực chờ anh ta đưa ra chỉ thị, không nghĩ rằng anh ta lại phản đối: "Quên đi, tôi đã khảo sát qua cái bệnh viện tư nhân này, quả thật hơn hẳn bệnh viện nhân dân số một về mọi mặt, rất nhiều bác sĩ đều là chuyên gia nổi tiếng được mời từ nước ngoài. Thanh Mai ở nơi này tôi cũng yên tâm..."
"Quan trọng nhất chính là, cô không phát hiện ra hay sao, Jenny? Xung quanh bệnh viện toàn là bộ đội đặc chủng mặc thường phục, nếu không phải vườn địa đàng cũng có lính đánh thuê tinh nhuệ, tôi cũng không thể nhận ra những người này một cách nhanh chóng. Xem ra vụ bắt cóc Asa lần này làm cho Lập Gia Khiêm cũng không thể chủ quan được nữa, cũng tốt, như vậy cũng có thể bảo vệ Thanh Mai thật tốt, ít nhất Đồng Dao cũng không thể dễ dàng gây rắc rối cho Thanh Mai được nữa."
Lúc sáng sớm, anh ta đã cố ý đi ‘kiểm tra phòng’, muốn nhìn xem Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm ở cùng một phòng bệnh có nảy sinh tình cảm không, không nghĩ rằng lúc Lâm Thanh Mai đang tự bôi thuốc trên mặt, nhân khoảng thời gian Lập Gia Khiêm đi toilet đánh răng rửa mặt, Lâm Thanh Mai nói toàn những lời phàn nàn với Lập Gia Khiêm.
Nói Lập Gia Khiêm suốt ngày có tư thế của một ông chủ, thật đúng là nghĩ rằng ai cũng quỳ trước anh, tự cao tự đại! Người đầy mùi tiền!
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lâm Thanh Mai lúc này, trong lòng của Đông Phương Trực cảm thấy rất vui mừng.
Lúc trước khi nhìn gương mặt mới toanh của Lâm Thanh Mai trong lần đầu đối mặt với anh ta, anh ta có thể cảm giác được cô vẫn hơi tự ti, nhiều ngày trôi qua như vậy, cô thích ứng còn tốt hơn so với anh ta tưởng tượng, xem ra công lao lớn nhất chính là nhờ con trai Asa của cô.
Làm sao anh ta có thể không cho Lâm Thanh Mai tiếp xúc với Lập Gia Khiêm vì sự ích kỷ của bản thân, dù sao Lập Gia Khiêm cũng là ba đẻ của Asa, chuyện này cả đời này cũng không thay đổi được.
Nếu phải so sánh từ vị trí không thể thay thế này, anh ta đã thua Lập Gia Khiêm ngay từ đầu.
Anh ta cũng không so đo nhiều như vậy.
Nếu Thanh Mai nếu không thích, thì người đó dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Trong lòng Đông Phương Trực quyết định, việc theo đuổi Lâm Thanh Mai vẫn nên đi từng bước tính từng bước.
Trước khi cô thực sự nhận lại đứa con trai Asa, Lâm Thanh Mai cũng sẽ không bàn đến chuyện tình cảm nam nữ.
Đông Phương Trực cảm thấy mừng thầm khi tưởng tượng đến việc Lập Gia Khiêm làm cho Vương Gia Linh to bụng, ít nhất khi so sánh với Lập Gia Khiêm, anh ta có hy vọng gây được ấn tượng tốt với Lâm Thanh Mai hơn Lập Gia Khiêm.
"Ông chủ, Đồng Dao thông qua người quen giới thiệu tìm được tôi, hy vọng Vườn địa đàng chúng ta có thể phối chế riêng thuốc mỡ và mặt nạ để cho cô ta chữa vết sẹo." Jenny lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo đưa cho Đông Phương Trực.
Sau đó, cô ta tiếp tục bổ sung, nói: "Tôi đã hỏi trợ lý của cô ta xem sản phẩm chăm sóc da mà Đồng Dao thường dùng là gì, thông tin cho thấy cô ta sử dụng nó hàng ngày."
Ánh mắt Đông Phương Trực lạnh lùng cầm lấy rồi đọc kỹ, nhìn không đến hai phút, khóe miệng của anh ta lộ ra vẻ nghiền ngẫm: "A, cô ta còn dùng mặt nạ nhân sâm, không tồi, mặt nạ này vừa vặn không hợp với mặt nạ của Vườn địa đàng chúng ta, cô phái người đưa cho cô ta, các ta muốn bao nhiêu thì cấp bấy nhiêu, tôi cũng không tin là vết sẹo trên trán của cô ta có thể biến mất!"
Anh ta đang buồn vì không có cơ hội trả thù cho Lâm Thanh Mai, không ngờ Đồng Dao này ngu xuẩn lại tự mình đưa đến trước cửa.
Jenny cũng nở nụ cười: "Vâng! Tôi cũng muốn trút giận thay cho cô Lâm! Tôi không ngờ rằng Đồng Dao ở trước mặt truyền thông chuyên môn làm từ thiện hoặc là quyên tiền, còn là đại sứ phản đối bạo lực gia đình, ai biết được ở sau lưng cô ta lại chính là người thích bạo lực!"
Đông Phương Trực lạnh lùng cười: "Đơn giản là cô ta dựa vào việc có một đội ngũ marketing hùng hậu, chính đội ngũ marketing đã giúp cô ta giải quyết nhiều chuyện không hay, có lẽ tôi thực nên tìm Smoker đi đào móc bí mật của Đồng Dao, tìm thời điểm thích hợp tung tin nóng..."
Jenny nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, Smoker thật sự yêu cầu cô Lâm làm bạn gái của ông ta hay sao? Ngày hôm qua không phải anh nói Smoker chỉ là một ông già hay sao?"
Vừa nói đến chuyện này, Đông Phương Trực tức giận đá một cước vào kính thủy tinh của xe ô tô, may mắn là thủy tinh rất rắn chắc, không bị vỡ.
Khuôn mặt của Jenny lộ vẻ ngạc nhiên, không kêu một tiếng nào. Ông chủ kỳ thật rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận quả thật là rất bạo lực…
"Lão già chết tiệt này! Uổng công tôi mấy năm nay cho ông ta nhiều tiền như vậy, lần này tôi có việc cần ông ta giúp, không ngờ ông ta lại dám chơi tôi một vố!" Đông Phương Trực quả thật hận đến mức nghiến răng, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ âm nhu giờ phút này thoạt nhìn hơi dữ tợn, khủng bố.
"Ông chủ, Smoker thực ra luôn lấy tiền làm việc, lần này chẳng qua chỉ là không cần tiền, thay đổi lấy một yêu cầu khác..." Jenny muốn Đông Phương Trực nghĩ thoáng một chút.
Nhưng chưa nói dứt lời, cô ta làm cho Đông Phương Trực càng tức giận hơn: "Jenny! Cô rốt cuộc là người của ai? Không ngờ cô lại ăn cây táo, rào cây sung nói giúp cho lão già đó! Cô thấy việc Lâm Thanh Mai làm tình nhân của lão già đó là chuyện đáng vui mừng?"
Jenny bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, liên tục xua tay gần như sắp khóc: "Ông chủ! Việc này anh nói oan uổng tôi rồi! Tôi đi theo bên cạnh anh đã nhiều năm như vậy, tôi là người như thế nào anh cũng biết, tôi cũng cảm thấy cô Lâm làm như vậy là không đáng giá! Nhưng yêu cầu của Smoker cũng không phải do tôi nói ra...Ông chủ anh cũng phải nói đạo lý chứ......"
Đông Phương Trực cũng lười tiếp tục nói những điều vô nghĩa Jenny, anh ta hét lên: "Đừng khóc ở trong xe! Tôi đã đủ phiền rồi, lái xe!"
Jenny giật mình nhanh chóng nén lại cảm giác ủy khuất trong lòng, coi như miệng cô đê tiện, biết rõ ràng trong lòng ông chủ rất quan tâm đến cô Lâm, cô ta còn không biết điều nói những lời đó, cái này không phải là muốn ăn mắng hay sao, cô ta coi như chính mình xứng đáng bị mắng.
Nhưng cô ta hiểu rõ tính tình của ông chủ, càng tức giận, cô ta lại càng không thể không để ý Đông Phương Trực, bằng không sẽ chỉ làm cho anh ta càng tức giận hơn.
Cho nên sau khi xe đi ra ngoài được năm phút đồng hồ sau, Jenny lại đi chủ động lấy lòng Đông Phương Trực: "Ông chủ, bên phía Smoker, chúng ta có phải có thể hoãn thời gian cho cô Lâm được hay không? Anh xem, hiên tại có Lâm đang bị thương, cho dù là hứa hẹn cũng là có thể hoãn lại chứ, đúng không?"
Lời của Jenny làm cho Đông Phương Trực trong nháy mắt nhìn sang cô ta, vẻ tức giận trong ánh mắt của anh ta đột nhiên tiêu tan không ít, anh ta chỉ chỉ nói: "Jenny, không tồi, cái đề nghị này rất tốt! Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho tên vô liêm sỉ kia...... Tôi thật sự hy vọng ông ta đột nhiên lên cơn đau tim mà chết, hãy quên nó đi!"
Jenny da đầu run lên khi lái xe, chính tai cô ta nghe được ông chủ nguyền rủa người bạn lâu năm của anh ta mà thấy khiếp sợ, cô ta nghĩ thầm rằng tương lai tuyệt đối không thể đắc tội ông chủ, càng đừng nói chuyện phản bội ong chủ, nếu làm không tốt thì có khi phần mộ tổ tiên của nhà cô ta đều bị đào ra...
Ông chủ quả thực là người đáng sợ nhất!
Giờ phút này, Đông Phương Trực bấm số điện thoại duy nhất còn lưu lại của Smoker, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, may mà số điện thoại di động này vẫn còn liên lạc được.
Trong vòng vài giây, người ở đầu dây bên kia trả lời.
Âm thanh già nua của Smoker truyền đến: "Anh nóng lòng tìm tôi thực hiện lời hứa hay sao? Thời gian gần đây tôi không rảnh."
Đông Phương Trực thầm nguyền rủa trong lòng.
Anh ta nghiêm túc nói: "Lão già kia, tôi muốn nói với ông một việc quan trọng, chân của Thanh Mai bị thương, lúc trước cô ấy bị em gái đánh, cô ấy cần nghỉ ngơi an dưỡng một khoảng thời gian, yêu cầu của ông sẽ bị hoãn lại."
Đầu bên kia di động đột nhiên im lặng, trong giây lát, Đông Phương Trực cũng không biết Smoker đang suy nghĩ cái gì, ông ta trầm mặc không nói lời nào.
Đại khái khoảng nửa phút sau, Smoker nói: "Ngại quá, vừa rồi tôi đi ra mở cửa, con chó của tôi vừa đi dạo trở về."
Đông Phương Trực: "..."
"Tôi hiểu tình huống anh nói rồi, anh bảo Lâm Thanh Mai chờ tôi liên lạc lại, gần đây tôi cũng không có hứng thú với một người phụ nữ bị thương. Cứ như vậy nhé, tôi cúp máy đây."
Ngay sau khi điện thoại bị cúp, Đông Phương Trực lập tức nổi giận, ném ngay chiếc điện thoại di động ra ngoài...
Không may, chiếc di động đập vào kính chắn gió của ô tô bay ngược trở về, vừa vặn trúng mũi Đông Phương Trực!
Jenny sốc đến mức không dám nói gì, nhìn thấy anh ta bị như vậy đến nỗi cô cũng cảm thấy đau.
Nửa ngày sau, Đông Phương Trực đang ôm mũi, âm thầm rút khăn giấy từ trong hộp giấy lau máu mũi cho mình.
Anh ta yếu ớt nói: "Jenny, chuyện này không được nói cho Lâm Thanh Mai biết, nếu không tôi sẽ gọi người đến trước hiếp sau giết cô..."
Bình luận facebook