• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cạm bẫy tổng tài (107 Viewers)

  • Chương 246: Đau Khổ Tột Cùng

Lập Gia Khiêm đau khổ cùng cực quỳ hai chân xuống, quay về phía bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, điên cuồng hét: “Thanh Mai…”

Tiếng gào thét nghẹn ngào đầy tuyệt vọng khiến Lâm Thanh Mai vốn đã nằm xuống đột nhiên mở hai mắt.

Dường như cô nghe thấy có người đang gọi tên mình?

Lâm Thanh Mai lắng nghe một lúc lâu, nhưng không nghe thấy tiếng gì nữa, cô lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Sáng sớm mai còn phải vẽ manga, cô yên tâm đi ngủ tiếp.



Rạng sáng bốn giờ, phòng làm việc của Lập Gia Khiêm tối om, anh sợ gặp ánh sáng, dù chỉ là ánh sao ảm đạm.

Anh cuộn mình trong góc, hai tay ôm đầu gối, trên cánh tay phải đã sớm rịn ra máu tươi, nhưng dường như anh không cảm thấy đau đớn, hoàn toàn ném mình vào vực sâu vô tận.

Tấm hình Lục Tam đưa cho anh kia, chỉ liếc một cái thôi anh cũng lập tức nhận ra, bên trên hoàn toàn không phải là Lâm Thanh Mai.

Sau khi khóc rống đến mức cuống họng đã hoàn toàn nghẹn lại, Lập Gia Khiêm dùng chút chút lý trí còn sót lại xâu chuỗi toàn bộ điểm đáng ngờ với nhau.

Anh hoàn toàn tin tưởng Đông Phương Diễm chính là Lâm Thanh Mai.

Cuối cùng anh đã hiểu vì sao mấy năm nay Bạch Cảnh Thụy không nhắc đến chuyện tìm Lâm Thanh Mai trước mặt anh rồi, anh vẫn cho là Bạch Cảnh Thụy đã từ bỏ.

Thì ra Bạch Cảnh Thụy đã tìm được cô từ lâu, còn chữa trị vết bỏng cùng cô ở trong Vườn Địa Đàng.

Anh cũng hiểu rõ vì sao Bạch Cảnh Thụy muốn giới thiệu để Đông Phương Diễm đến gần Asa rồi.

Lập Gia Khiêm nhớ lại lời Đông Phương Trực cảnh cáo anh tại bãi đỗ xe bệnh viện Nhân Sân số một, anh ta bảo anh đừng đi thăm dò quá khứ của Đông Phương Diễm.

Anh cũng nhớ lại khi Đông Phương Diễm nhớ lại quá khứ trong bệnh viện, trên mặt cô xuất hiện đau khổ và sợ hãi kia.

Lập Gia Khiêm không cách nào tha thứ cho việc mình không tìm được Lâm Thanh Mai!

Anh chợt đứng bật dậy, vọt đến trước cửa sổ sát đất, mạnh tay kéo rèm cửa vừa dày vừa nặng ra, anh mất khống chế cầm một cái ghế lên đập vào cửa sổ!

Ngay sau đó, một khoảng cửa sổ sát đất bị vỡ vụn, Lập Gia Khiêm dứt khoát nhảy xuống mảnh vườn trồng hoa bách hợp ở dưới tầng…

Tiếng động hấp dẫn sự chú ý của chú Trung quản gia và người giúp việc nữ, ngay cả vệ sĩ là lính đặc chủng trông coi ở xung quanh cũng nhanh chóng chạy đến.

Khi mọi người nhìn thấy người đàn ông cao lớn khập khiễng đi ra khỏi biển hoa bách hợp thì sợ hãi không thôi.




Bọn họ không hiểu rốt cuộc Lập Gia Khiêm đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng là anh không cẩn thận trượt chân ngã xuống.

Chú Trung chạy đến, trong mắt chứa đầy lo lắng: “Cậu cả… cậu làm sao vậy?”



Asa ở trong phòng ngủ của mình cũng tỉnh giấc, thằng bé mơ hồ nghe thấy xung quanh có tiếng động, lập tức mặc đồ ngủ đứng dậy, đi đến cửa phòng ngủ mở ra.

Mới vừa đi ra được mấy bước, hai vệ sĩ là lính đặc chủng nữ đi lên tầng nhìn thấy lập tức ngăn cản không cho thằng bé xuống tầng, một người trong đó nói: “Asa, cháu ngoan ngoãn quay về ngủ đi, đừng xuống dưới.”

“Dì, trong biệt thự xảy ra chuyện gì? Vì sao lại ầm ĩ vậy?”

Nữ vệ sĩ nói: “Không có chuyện gì, cháu không cần lo lắng, có một con sói hoang nhảy vào trong sân, bọn dì đang vây bắt, tốt nhất là cháu về phòng đóng cửa đừng đi ra ngoài!”

Để chính mắt con trai nhìn thấy tinh thần ba mình bất thường, không bằng nói dối lấp liếm cho qua.

Asa không khăng khăng đòi xuống tầng nữa: “Dạ, vậy các dì cũng phải cẩn thận chút, ba cũng đang ở trong phòng ngủ sao?”

“Ừ, Tổng giám đốc Lập ở trong phòng ngủ, cháu yên tâm đi.”

Asa gật đầu ôm búp bê trong tay quay về phòng ngủ.

Hai nữ vệ sĩ này cũng không dám rời đi, các cô giống như hộ pháp đứng canh giữ hai bên cửa phòng ngủ của Asa.



Tám giờ sáng hôm sau, khi Lâm Thanh Mai đi thang máy xuống nhà ăn, cô nhìn thấy Bạch Cảnh Thụy đang sầm mặt cầm di động.

Đông Phương Trực đứng ở bên cạnh cũng như đang suy ngẫm điều gì.

“Các anh còn sững sờ đứng đây làm gì nữa, tối qua uống nhiều sao?”

Lâm Thanh Mai mỉm cười đi đến trước bàn ăn, cầm cốc thủy tinh lên, cô vừa định rót nước vào, Bạch Cảnh Thụy nghiêm mặt nói: “Thanh Mai, sáng sớm anh nhận được tin tức, Gia Linh gọi điện thoại đến nói Lập Gia Khiêm ngã gãy xương tay chân phải vào bệnh viện…”

“Cái gì? Sao anh ấy lại bị thương?” Lâm Thanh Mai khiếp sợ, không thể tin nổi.

Bạch Cảnh Thụy nói: “Anh cũng không rõ tình huống cụ thể, hai ngày nay Gia Linh về nhà ba mẹ cô ta, cô ta không có ở trong biệt thự, sáu giờ sáng nay cô ta vừa trở về biệt thự thì nhận được tin tức này, nghe nói rạng sáng năm giờ Lập Gia Khiêm bị cưỡng ép đưa ra khỏi biệt thự.”

Trong mắt Lâm Thanh Mai đầy lo lắng: “Vậy anh đi bệnh viện thăm anh ấy không?”

“Anh cũng muốn đi, nhưng bây giờ Lập Gia Khiêm không phối hợp chữa trị! Tất cả mọi người đều không biết anh ta đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết là bị kích thích gì, mặc dù bây giờ đang ở bệnh viện của La Chí Thanh, nhưng không có bác sĩ nào lại gần anh ta được…” Bạch Cảnh Thụy đặt điện thoại lên bàn, bất đắc dĩ nói.

Lâm Thanh Mai lại sợ hãi, lắp bắp: “Trời ạ, anh ấy làm cái gì thế? Anh ấy bị ngã gãy xương rồi mà còn không chữa trị? Chẳng lẽ anh ấy không cảm thấy đau sao? Anh ấy đã trưởng thành vậy rồi còn giở tính trẻ con! Asa có biết chuyện anh ấy bị thương không?”




Đông Phương Trực bực bội nói: “Asa vẫn chưa biết, khi Lập Kỳ Sơn gọi điện thoại cho Bạch Cảnh Thụy đã nói rất rõ ràng, bây giờ bọn họ cũng đang lừa Asa đấy, Lập Kỳ Sơn còn muốn Bạch Cảnh Thụy đến bệnh viện khuyên Lập Gia Khiêm tiếp nhận chữa trị, nhưng chúng ta không biết Lập Gia Khiêm đã xảy ra chuyện gì thì khuyên như thế nào?”

“Đông Phương, Cảnh Thụy, chúng ta mau đi đến bệnh viện một chuyến đi! Cho dù như thế nào, đi thăm Lập Gia Khiêm rồi nói tiếp!” Lâm Thanh Mai quay người bước nhanh rời đi.

Bạch Cảnh Thụy lập tức nhanh chân chạy lên đỡ cô: “Em cẩn thận chút, vết thương ở chân của em còn chưa khỏi đâu!”

“Đi nhanh đi, em không sao!”

Đông Phương Trực nhíu mày đi theo bọn họ.



Hơn một tiếng sau, khi mấy người Lâm Thanh Mai đến phòng bệnh của Lập Gia Khiêm, đúng lúc nhìn thấy mấy bác sĩ bị người trong phòng bệnh đuổi ra.

Trùng hợp Đỗ Tuấn đang đứng ở cửa phòng bệnh, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Thanh Mai, anh ta lập tức đi vào phòng bệnh đóng cửa lại.

Cũng không lâu lắm, Đỗ Tuấn lại đi ra khỏi phòng bệnh.

Ba người Lâm Thanh Mai, Bạch Cảnh Thụy, Đông Phương Trực không dám tùy tiện đi vào, đợi sau khi nhìn thấy Đỗ Tuấn, Lâm Thanh Mai vội hỏi: “Thư ký Đỗ, rốt cuộc ngài Lập đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không tiếp nhận chữa trị?”

Đỗ Tuấn mặt không đổi sắc nói: “Ngài Bạch, ngài Đông Phương, Tổng giám đốc Lập bảo các anh đi về trước.”

Bạch Cảnh Thụy liếc nhìn Lâm Thanh Mai, hỏi Đỗ Tuấn: “Gia Khiêm chỉ muốn gặp Đông Phương Diễm?”

Đỗ Tuấn gật đầu.

Trong mắt Đông Phương Trực đều là không vui, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, anh ta vừa đi vừa nói: “Bạch Cảnh Thụy, đừng ở bệnh viện nữa, miễn lại bị người ta ghét bỏ.”

“Tiểu Diễm, chờ em khuyên tên thần kinh này xong thì gọi điện thoại cho bọn anh, anh và Bạch Cảnh Thụy đi ăn sáng trước.”

Bạch Cảnh Thụy nhìn thấy Đông Phương Trực đã đi được vài bước, anh ta cũng không do dự nữa, nói với Lâm Thanh Mai: “Vậy em mau vào đi, có chuyện gì gọi điện thoại cho bọn anh.”

Lâm Thanh Mai nói một chữ ‘được’ rồi đi theo Đỗ Tuấn vào phòng bệnh.

Đợi sau khi Đỗ Tuấn đưa Lâm Thanh Mai vào phòng bệnh, anh ta cung kính cúi người với cô: “Tất cả đều phải nhờ cô Đông Phương rồi.”

Lâm Thanh Mai đưa mắt nhìn Đỗ Tuấn rời đi, chờ cửa phòng đóng lại, cô đảo mắt nhìn bóng lưng cao lớn đang quay về phía cô kia.

Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà chỉ nhìn vậy thôi, cô đã cảm thấy bóng lưng này tràn đầy cảm giác vắng lặng đau buồn và cực kỳ đè nén.

Lâm Thanh Mai lấy can đảm nói: “Ngài Lập, anh làm sao vậy? Vì sao lại bị thương? Vì sao lại không tiếp nhận chữa trị?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom