• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cạm bẫy tổng tài (107 Viewers)

  • Chương 249: Ra oai phủ đầu+250

Ánh mắt chăm chú và thâm thuý của Lập Gia Khiêm khiến Lâm Thanh Mai cuối cùng cũng bị đánh bại, hai má cô hơi ửng đỏ, cụp mắt xuống nói: “Tôi vẫn cần cân nhắc chuyện dọn vào biệt thự…”

Anh cố ý nói: “Nghe theo cô, cô muốn ở bao lâu tuỳ ý… Chỉ là nếu có thể chuyển vào sớm thì cô có thể nói lời chúc ngủ ngon với Asa mỗi tối, buổi sáng thức dậy có thể cùng nhau ăn sáng, gặp nhau sẽ dễ dàng hơn.”

Anh nói khiến lòng Lâm Thanh Mai cực kỳ rung động, ngay cả đôi tay cô lúc này cũng lộ ra vẻ chờ mong.

Lòng Lập Gia Khiêm thực sự ghen tỵ với con trai, Asa có thể không cần xuất hiện, chỉ cần nói đến tên thôi đã có thể thu hút sự chú ý của Lâm Thanh Mai, còn anh nói ẩn ý đưa tình cả buổi trời cô cũng lười chả thèm nhìn anh.

Con đường theo đuổi vợ của anh còn rất dài…

“Anh Lập…”

Cô vừa nói câu này, Lập Gia Khiêm đã khẽ cau mày, “Cô Diễm, nếu cô thực sự không thể gọi tên tôi thì cô có thể gọi tôi là “ba Asa” không? Cô đừng gọi tôi là anh Lập nữa, tôi thực sự nghe không quen.”

Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông có thái độ thay đổi lớn trước mặt, trong lòng có cảm giác kỳ quái nhưng nhất thời nói không ra lời.

Mà ánh mắt anh nhìn cô đầy mong đợi lúc này, không biết có phải là ảo giác của cô không, ánh mắt Lập Gia Khiêm không chỉ mang theo tia cầu xin mà còn mang theo sự kìm nén cô không thể hiểu được…

Cuối cùng cô thoả hiệp: “Được, ba Asa, vậy sau này em sẽ gọi anh như vậy.”

“Ừ, anh thích cái tên này.” Anh cười ngốc nghếch, người đàn ông có tướng mạo đẹp trai ngút trời này cười kiểu gì cũng 100% gây chết người.

Lâm Thanh Mai ngẩn người nhìn nụ cười rạng rỡ xuất phát từ nội tâm anh, trong phút chốc dường như họ đã cùng nhau quay lại thời kỳ tươi đẹp trước đây.

Ngay khi Lập Gia Khiêm định lên tiếng lần nữa thì cánh cửa phòng ngủ của anh đột nhiên đị đẩy nhẹ ra.

Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai đồng thời nhìn ra cửa, thấy Vương Gia Linh xách túi đồ hàng hiệu nở nụ cười ngọt ngào: “Gia Khiêm, em về rồi, em mua cho anh với Asa quần áo mới đó…”

Ánh mắt cô ta đột nhiên bị Lâm Thanh Mai hấp dẫn, vẻ mặt Vương Gia Linh hơi kinh ngạc: “Cô giáo Diễm cũng ở đây à?”

Lâm Thanh Mai lập tức đứng lên, cô khẽ mỉm cười: “Chào bà Lập.”

Ngay khi cô vừa thốt ra xưng hô này, đáy mắt Lập Gia Khiêm lướt qua vẻ không hài lòng, anh nhìn Lâm Thanh Mai, cô gái ngốc này… anh đã nói thật với cô rồi mà cô còn gọi Vương Gia Linh là bà Lập!

Vương Gia Linh lại rất vui với xưng hô “bà Lập” này, cô ta lịch sự nói: “Cô giáo Diễm ăn cơm chưa? Hay là cô ở lại đây ăn tối luôn nhé?”

“Gia Linh, cô Diễm sẽ ở lại đây ăn tối, chúng tôi đã nói trước rồi.” Giọng điệu Lập Gia Khiêm hơi lạnh lùng, anh không hài lòng lắm với việc Vương Gia Linh đột nhiên ra vẻ nữ chủ nhân.

Giọng điệu và thái độ của anh khiến người tinh ý như Vương Gia Linh phải ngạc nhiên, dường như cô ta nhận ra được anh đối xử với cô giáo Diễm này có chút gì đó đặc biệt.

Vương Gia Linh vẫn cười nói: “Nếu đã nói trước rồi thì chúng ta xuống nhà ăn cơm đi… Gia Khiêm, chân anh có đi được không? Hay là để chú Trung mang bữa tối vào phòng cho anh nhé?”

Lập Gia Khiêm từ chối: “Không sao, tôi nghỉ ngơi ở nhà một tuần rồi, chỉ là gãy xương thôi, bác sĩ còn chẳng bó bột cho tôi, mọi người yên tâm đi.”

Nói là “mọi người”, nhưng ánh mắt anh chỉ nhìn Lâm Thanh Mai.

Anh đối xử khác biệt trong vô thức khiến vẻ mặt Vương Gia Linh hơi cứng đờ, cô ta quay người nói: “Được rồi, vậy em đi xuống trước…”

Lâm Thanh Mai nhìn Vương Gia Linh biến mất ở cửa, thậm chí cô ta còn quên đóng cửa, cô cảm nhận được cô ta không vui cho lắm.

Lúc này Lập Gia Khiêm đang định đứng dậy, anh ngước mắt nhìn Lâm Thanh Mai đang đứng đó như có điều suy nghĩ, anh rất lịch sự hỏi: “Cô Diễm, em có thể lại đây đỡ anh không?”

Thái độ của anh thành khẩn, giống như một người yếu đuối cần giúp đỡ, Lâm Thanh Mai lập tức quên mất sự thật anh là đàn ông, lập tức bước tới cẩn thận đỡ anh.

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Lập Gia Khiêm, anh không dám đặt toàn bộ sức nặng lên người cô, người cô nhỏ như vậy làm sao anh đành lòng?. TruyenHD

Khi đặt tay lên vai cô, anh cảm nhận rõ ràng chiều cao và khung xương của cô chính là Thanh Mai của anh…

Lòng anh cuộn trào, kím nén sự sung sướиɠ trong lòng, may là cơn đau từ bắp chân bị thương đã khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn rất nhiều.

Lâm Thanh Mai cẩn thận đỡ anh đi về phía trước hai bước, cô nói: “Tốc độ này có được không?”

Lập Gia Khiêm cúi xuống nhìn người con gái nhỏ bé nghiêm túc này, thật sự muốn ôm eo cô rồi đè cô xuống.

Anh nhẹ giọng dịu dàng nói: “Được rồi, cảm ơn cô.”

Lập Gia Khiêm khách sáo nên đương nhiên Lâm Thanh Mai cũng thẳng thắn: “Đừng khách sáo, anh cẩn thận cái chân bị thương kia, hình như anh cũng không nặng lắm, em vẫn có thể đỡ được anh.”

Anh khẽ cườ: “Ừ…” Cô sẽ không biết anh chỉ đặt một chút sức nặng lên vai cô, anh là một người đàn ông cao 1,9 mét, cơ bắp cuồn cuộn. Nếu thật sự đè lên người cô thì thân hình nhỏ bé của cô nào có thể đỡ nổi?

Khi họ chầm chậm bước ra khỏi phòng ngủ đi về phía thang máy, chú Trung và Vương Gia Linh vừa bước ra khỏi thang máy đều sững sờ.

Lâm Thanh Mai nhìn chú Trung đang đẩy xe lăn trước mặt, cô tự mắng mình ngu ngốc, sao lại quên dùng công cụ thần kỳ là chiếc xe lăn này, còn phải dìu anh làm gì, đúng là tự tìm khổ mà!

Vương Gia Linh đã đi về phía họ, lòng cô ta hơi nghi hoặc, vừa rồi cô ta vội vàng xuống lầu tìm một chiếc xe lăn, chiếc xe lăn hôm qua còn ở trong phòng ngủ đã biến mất.

Sau khi xuống lầu thì cô ta nghe chú Trung nói, chính cậu chủ đã bảo chú mang xe lăn đi, không cho đặt trong phòng ngủ.

Nhìn thấy bàn tay Lập Gia Khiêm đang đặt trêи vai Lâm Thanh Mai lúc này, dường như cô ta đã hiểu ý anh.

“Gia Khiêm, anh là đàn ông to cao thế kia lại để cô Diễm đỡ anh đi lại, cô Diễm quá gầy làm gì đỡ được chứ, chú Trung mau đẩy xe lăn qua cho cậu chủ ngồi xuống đi.” Giọng điệu và thần thái Vương Gia Linh lúc này đúng là hình tượng của nữ chủ nhân nhà họ Lập vừa thân thiện vừa uy nghiêm.

Chú Trung gật đầu: “Vâng thưa cô.”

Lập Gia Khiêm nhìn Vương Gia Linh, không biết có phải do anh đa nghi không, anh luôn cảm thấy hôm nay cô ta rất khác.

Anh không nói gì, nhìn thấy mồ hôi trêи trán Lâm Thanh Mai, anh từ bỏ ý định để cô giúp, nhanh chóng ngồi lên xe lăn.

Chú Trung vừa định đẩy anh đi thì anh đã nói: “Chú Trung, tôi tự đẩy được.”

Xe lăn hoàn toàn tự động, trêи thực tế nó hoàn toàn có thể tách rời khỏi sự trợ giúp ngoại lực.

Lập Gia Khiêm và chú Trung đi phía trước, nhanh chóng bước vào thang máy, họ đang đợi Vương Gia Linh và Lâm Thanh Mai.

Nhưng Vương Gia Linh và Lâm Thanh Mai đều chưa xuất hiện, chẳng mấy chốc họ nghe thấy Vương Gia Linh nói vọng lại từ hành lang: “Gia Khiêm, anh với chú Trung xuống trước đi, em có vài lời muốn nói với cô Diễm.”

Lập Gia Khiêm hơi nhướng mày, anh nói: “Chú Trung, chúng ta xuống trước đi.”

“Vâng thưa cậu chủ.”

Đợi họ rời đi, Vương Gia Linh người vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâm Thanh Mai mới cười nhẹ bảo: “Thật ngại quá cô Diễm, cho tôi xin ít thời gian của cô.”

“Không sao, bà Lập có lời gì cứ nói.”

Nụ cười của Vương Gia Linh dần trở nên lạnh hơn: “Lần trước tôi nghe Asa nói đã nhận cô làm mẹ Diễm, chuyện này cô có thể không cần coi là thật, cô biết lần trước Asa vì đến bệnh viện thăm cô nên mới xảy ra chuyện, vậy nên tôi hy vọng sau này cô hãy ở yên vị trí của mình, làm tốt vai trò giáo viên dạy vẽ của Asa là được rồi.”
CHƯƠNG 250: GHEN TỴ

Lời nói của Vương Gia Linh khiến người Lâm Thanh Mai cứng đờ, một người phụ nữ không có quan hệ huyết thống với Asa nhắc nhở cô phải giữ khoảng cách với con trai ruột mình, điều này khiến Lâm Thanh Mai lập tức nổi giận, nhưng khi nghĩ đến thân phận hiện tại, lửa giận của cô lại bị dập tắt.

Lâm Thanh Mai mỉm cười khéo léo: “Bà Lập, tôi sẽ là một giáo viên dạy vẽ tốt, nhưng nếu Asa thích tôi, tôi sẽ không từ chối lòng tốt của cậu bé, hơn nữa tôi cũng thích Asa.”

Những gì cô nói không phải là những gì Vương Gia Linh muốn nghe, sắc mặt cô ta kém hơn một chút.

Vương Gia Linh nghiêm mặt bảo: “Được rồi, có lẽ vừa nãy tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng. Cô Diễm, nói thật với cô, tôi biết chồng tôi rất hấp dẫn phụ nữ từ mọi mặt, nhưng cô đã gọi tôi là ‘bà Lập’ thì trong lòng cô cũng rõ, anh ấy là người đàn ông đã có gia đình!”

“Hơn nữa chúng tôi đã có con, mong cô Diễm biết cách xử lý mối quan hệ giữa chủ nhà nam giới. Dù sao cô cũng là giáo viên, mong cô hãy giữ hình tượng cho mình.”

Vương Gia Linh như nữ chủ nhân cảnh cáo cô không được vượt quá giới hạn, nhòm ngó Lập Gia Khiêm, thái độ của cô ta khiến Lâm Thanh Mai nảy sinh nghi ngờ, không phải Lập Gia Khiêm đã nói với cô quan hệ của anh và Vương Gia Linh chỉ là bạn thân thôi sao?

Tại sao bây giờ Vương Gia Linh lại nói như vậy?

Lâm Thanh Mai không tin ngay lời nói của Vương Gia Linh, dựa theo vẻ mặt nghiêm túc và biểu cảm thâm trầm trên khuôn mặt Lập Gia Khiêm khi ở bệnh viện, cô tin những gì anh nói lúc đó.

Nhưng cô cũng không dám hoàn toàn tin tưởng Lập Gia Khiêm, dù sao anh đã từng nói dối cô, lúc đó anh giấu cô kết hôn với Âu Dương Lan Lan khiến lòng cô vẫn còn ám ảnh.

Lúc này, ánh mắt Lâm Thanh Mai lạnh đi rất nhiều: “Bà Lập, cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn làm giáo viên dạy vẽ cho Asa thôi. Xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ ra biên tập muốn nói với tôi chuyện xuất bản truyện tranh. Tôi không ở lại đây ăn tối nữa.”

Cô nở nụ cười tự nhiên, khéo léo rồi xoay người đi về phía đầu cầu thang.

Vương Gia Linh đứng sau lưng Lâm Thanh Mai nhìn cô biến mất ở cầu thang, trong lòng luôn mơ hồ có cảm giác không lành.

Cô ta luôn cảm thấy người phụ nữ này sẽ là vật cản phá hoại gia đình họ trong tương lai!

Vương Gia Linh từ lâu đã quen với mọi thứ trong biệt thự của Lập Gia Khiêm, cô ta đã quen với mối quan hệ thân mật với anh. Mặc dù hai người không ngủ cùng phòng, cũng chưa từng xảy ra bất kỳ quan hệ gì, nhưng dù là ở trong biệt thự hay ở ngoài, thân phận của cô ta đều là bà Lập!

Cô ta còn là mẹ Gia Linh của Asa, ngoài mẹ ruột Lâm Thanh Mai, không ai có thể so sánh với cô ta.

Nhưng trong thời gian ngắn, người phụ nữ tên Đông Phương Diễm này lại vô hình bước vào cuộc đời Asa và Lập Gia Khiêm, cũng can thiệp mạnh mẽ vào cuộc sống cô ta!

Vương Gia Linh hơi hoảng, cô ta đối với Lập Gia Khiêm thực sự không được coi là kiểu tình yêu nam nữ, dù sao quen nhau bao nhiêu năm, cô ta đã dần quen với sự chăm sóc của Lập Gia Khiêm dành cho mình.

Lập Gia Khiêm luôn giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác, nhưng chỉ có cô ta và chị gái Vương Thư Hân của cô ta được anh đối xử như người thân trong gia đình. Vương Gia Linh từ lâu đã quen với cách đối xử đặc biệt này và cô ta không thể chấp nhận một người phụ nữ xa lạ cướp đi quyền lợi của mình!

Cô ta cho rằng mình dùng thân phận bà Lập để chèn ép Đông Phương Diễm, như vậy Đông Phương Diễm sẽ biết khó mà lui, nhưng hiển nhiên là không.

Vương Gia Linh không xuống nhà ăn ngay, cô ta về thẳng phòng mình.

Vừa bước vào phòng, cô ta đã lấy điện thoại di động trong tủ ra gọi cho chị gái Vương Thư Hân.

Vương Gia Linh đi tới ghế sofa kiểu châu Âu cạnh cửa sổ sát đất rồi ngồi xuống, giọng Vương Thư Hân nhanh chóng vang lên từ trong điện thoại: “Gia Linh, em may mắn đó! Chị vừa mới xuống máy bay không lâu, nếu không cũng không thể trả lời cuộc gọi của em.”

“Chị, chị có nhớ giáo viên dạy vẽ cho Asa lần trước em nói với chị không?” Vương Gia Linh hỏi thẳng.

Vương Thư Hân vừa ngồi lên chiếc xe hơi sang trọng của mình, cô ta ra hiệu cho tài xế lái xe.

Rồi cô ta thản nhiên hỏi: “Nhớ, sao thế?”

“Người phụ nữ Đông Phương Diễm đó rất không đơn giản, ban đầu em cũng có ấn tượng khá tốt về cô ta, bây giờ em thay đổi cái nhìn rồi. Ngoài mặt cô ta là giáo viên dạy vẽ cho Asa, nhưng em cảm thấy mục đích thực sự của cô ta là tiếp cận Gia Khiêm.”

Vương Thư Hân bật cười: “Em gái của chị, sao chị lại nghe ra mùi chua từ trong lời nói của em nhỉ? Không phải quan hệ của em và Gia Khiêm vẫn như trước kia sao? Sao chị cảm thấy tình cảm em dành cho cậu ấy hình như có gì đó đã thay đổi…”

Vương Gia Linh không phản bác lời chị ngay, cô ta cau mày suy nghĩ rồi hỏi: “Chị thật sự cảm thấy vậy à? Lẽ nào em thật sự đã thích người bạn thân khác giới này sao?”

“Hahaha… Có gì lạ đâu! Dù sao hai đứa đã tổ chức đám cưới rồi, mặc dù là giả nhưng trong mắt người ngoài em là con dâu nhà họ Lập, hơn nữa em ở chung với cậu ấy lâu như thế, hai người không có tình ý với nhau sao?” Vương Thư Hân trêu đùa.

Vương Gia Linh trợn mắt: “Em với Gia Khiêm không có quan hệ đó! Chị đừng nói linh tinh, hơn nữa bây giờ em đang mang thai con của Nhất Đao, em cũng không thể có loại tình cảm đó với anh ấy!”

Lời giải thích của Vương Gia Linh khiến nụ cười trên mặt Vương Thư Hân biến mất, cô ta nghiêm mặt nói: “Gia Linh! Em nghe xem em vừa nói gì! Ý em là bây giờ em không mang thai thì em sẽ có ý đó?”

Vương Thư Hân nghe ra tâm sự của em gái, ánh mắt cô ta trở nên phức tạp, không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Vương Gia Linh ở đầu bên kia im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Xong rồi! Vừa nãy em thử tưởng tượng nếu bây giờ Gia Khiêm có người phụ nữ khác, trong lòng em sẽ khó chịu và ghen tỵ! Chị, có phải em thích Gia Khiêm rồi không?”

Nếu không sao cô ta lại không ưa giáo viên dạy vẽ của Asa đến vậy?

Vương Thư Hân thở dài: “Chuyện này chỉ có em mới biết được, nhưng cho dù em thật sự thích Gia Khiêm thì cũng tốt! Hai đứa nhìn như một đôi trời đất tác thành, hơn nữa hai em cũng kết hôn rồi, nếu em thật sự có ý đó thì cũng có thể phát triển với cậu ấy. Hơn nữa hai bên đều biết rõ về nhau là tốt nhất rồi…”

Cô ta vừa nói xong, trong lòng Vương Gia Linh nghĩ tới, tim đập hơi nhanh hơn một nhịp.

Trước đây cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ thực sự ở bên Lập Gia Khiêm, bây giờ chị gái nhắc nhở như vậy, cô ta cũng cảm thấy ý tưởng này khá hay.

Dù sao người yêu cô ta là Nhất Đao đã không còn nữa, bây giờ cô ta chỉ còn lại đứa con với Nhất Đao.

Ý nghĩ muốn chết cùng Nhất Đao lúc đầu cũng biến mất từ lâu, Vương Gia Linh nhớ lại Lập Gia Khiêm đã âm thầm ở bên mình suốt 3 năm, thực sự có thể nói anh là người tình lý tưởng nhất trong lòng phụ nữ.

Vương Gia Linh động lòng, thích bạn thân của mình có được không?

Nếu cô ta có thể sống hạnh phúc với Asa, Lập Gia Khiêm và đứa con trong bụng thì cuộc sống như thế cũng rất tươi đẹp…

“Gia Linh, chị biết bây giờ suy nghĩ của em có thể hơi rối, em đừng lo lắng về việc xác định nó! Bỏ tâm tư của mình sang một bên, dù em có thích Gia Khiêm hay không, em nhất định phải làm rõ vấn đề này. Nếu em thích cậu ấy thì chị sẽ ủng hộ em vô điều kiện! Bao gồm việc giúp em xua đuổi bất kỳ người tình nào quanh Gia Khiêm!” Vương Thư Hân như nữ tổng giám đốc bá đạo cưng chiều em gái.

Vương Gia Linh đột nhiên nghĩ đến một người, cô ta hơi ngập ngừng hỏi: “Chị, nếu một ngày nào đó Lâm Thanh Mai trở về thì sao?”

Lời cô ta nói khiến vẻ mặt Vương Thư Hân hơi khó xử.

Nhưng vừa nghĩ đến hạnh phúc của em gái, Vương Thư Hân lại nói với vẻ rất kiên định: “Cho dù ngày nào đó Lâm Thanh Mai trở về, nếu em và Gia Khiêm đã ván đã đóng thuyền thì cô ấy cũng chỉ có thể rút lui! Trước tình yêu, em đừng nhượng bộ!”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom