Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274
Lâm Thanh Mai và Nhậm Dung Cảnh rời khỏi phòng bệnh, toàn bộ quá trình đều không nói gì.
Nhưng họ đi cùng một thang máy xuống dưới.
Trong thang máy, Nhậm Dung Cảnh nói: “Lâm Thanh Mai, ân tình cô nợ tôi sẽ tiếp tục đến đòi, lần này chuyện thành ra như vậy tôi cũng có trách nhiệm, do trước đó tôi không nói cho cô biết chuyện liên quan đến anh trai tôi.”
Nghe anh ta khách khí, Lâm Thanh Mai cũng thở dài nói: “Không có gì, trùng hợp mà thôi, chuyện anh và anh trai anh tranh đoạt tài sản tôi sẽ không tham dự vào nữa đâu, dù sao Nhậm Bách cũng là bạn của chồng tôi, tôi không tiện xen vào.”
“Ừ, tôi hiểu. Lần sau nếu cô cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi, coi như chúng ta là bạn.” Nhậm Dung Cảnh chủ động đưa tay phải ra lấy lòng.
Lâm Thanh Mai suy nghĩ trong lòng, đương nhiên cô công nhận năng lực của Nhậm Dung Cảnh, có thể trở thành bạn bè với người như vậy, cô cầu còn không được, ai biết ngày nào lại cần đến sự giúp đỡ của anh ta.
Lúc cô tính chạm vào bàn tay của anh ta thì đột nhiên dừng lại hỏi: “Nếu như sau này anh lại tìm tôi thì sẽ không yêu cầu mấy việc kì lạ nữa chứ?”
“Ha ha, không, cô cũng thấy rồi, tôi yêu cầu chuyện kia chỉ vì tài sản, cô là bạn của Đông Phương Trực, đương nhiên tôi sẽ tin tưởng hơn chút, nếu là người phụ nữ xa lạ khác thì tôi không yên tâm đâu…”
Lâm Thanh Mai chấp nhận lời giải thích này, cuối cùng cô yên tâm nắm lấy tay anh ta, hai người lắc lắc tượng trưng rồi buông ra.
“Bây giờ anh đi đâu? Cần tôi đưa đi không?” Lâm Thanh Mai khách sáo hỏi.
Nhậm Dung Cảnh lắc đầu nói không cần.
Sau khi ra khỏi thang máy, hai người tạm biệt nhau rồi rời đi.
…
Năm phút sau, Lâm Thanh Mai vừa ngồi vào trong xe, Lập Gia Khiêm đã gọi điện thoại tới.
Cô cảm thấy đây là cuộc gọi hỏi tội.
Vừa nghe máy thì quả nhiên là vậy!
“Lâm Thanh Mai, tốt nhất em nên cho anh một lời giải thích hợp lý! Sao em lại chạy đến bệnh viện của La Chí Thanh giả làm vị hôn thê của người khác? Còn muốn lừa tài sản của ba Nhậm Bách? Chú Nhậm còn chưa chết đâu!” Giọng nói Lập Gia Khiêm hơi lạnh còn mang theo chút trách cứ.
Lâm Thanh Mai nhíu mày nghĩ thầm Nhậm Bách thật là nhiều chuyện, cô còn chưa ra khỏi bệnh viện, anh ta đã gọi một cuộc điện thoại mách Lập Gia Khiêm.
Ấn tượng của cô với Nhậm Bách lập tức trở nên tồi tệ, nghĩ thầm sau này phải chú ý người đàn ông này, thân là một cái người đàn ông mà mồm miệng như thế cũng không phải chuyện vinh quang gì.
“Lập Gia Khiêm, bây giờ em đang lái xe, lúc về em sẽ giải thích với anh.” Cô không vui, cảm thấy Lập Gia Khiêm tin vào bạn bè mà chất vấn cô, làm cô cảm thấy không được tin tưởng.
Lập Gia Khiêm nghe ra giọng nói của cô không vui, kiềm chế tâm trạng của mình, bình tĩnh nói: “Được, chờ em về rồi nói.”
Dù sao trước đó cô đã hẹn Đường Văn Tú hôm khác bàn về kịch bản, nên cô lái xe về thẳng nhà.
…
Lúc Lâm Thanh Mai về đến biệt thự, cô vừa xuống xe đã thấy ba người Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh còn có Asa đang cắt hoa bách hợp trong sân.
Asa nhìn thấy cô đầu tiên, chạy về phía cô: “Mẹ đã về! Mẹ thấy hoa trong tay con đẹp không? Con tặng cho mẹ đó!”
Lâm Thanh Mai mỉm cười đón nhận lấy bó hoa bách hợp từ tay con trai, rồi ngồi xổm xuống hôn Asa: “Cảm ơn con trai, những bông hoa thật đẹp, mẹ rất thích chúng!”
Vương Gia Linh đứng phía sau Asa cách đó không xa, mỉm cười đi tới, mặt cô ta đầy vẻ day dứt: “Thanh Mai, tôi thực sự rất xin lỗi! Vẫn chưa kịp gặp mặt chúc mừng cô và Gia Khiêm. Tôi chúc hai người đám cưới hạnh phúc! Trăm năm hòa thuận!”
Chẳng mấy chốc, nụ cười trên mặt cô ta biến mất, Vương Gia Linh nói với vẻ băn khoăn: “Gia Khiêm đã kể cho tôi biết những chuyện về cô… Mấy năm qua cô thật sự đã vất vả nhiều…”
Lâm Thanh Mai từ từ đứng dậy, không hiểu sao cô luôn cảm thấy là lạ khi chính mắt trông thấy Vương Gia Linh rơi lệ.
“Cảm ơn lời chúc phúc của cô, tôi hy vọng từ nay về sau chúng ta có thể sống chúng hòa hợp với nhau…” Lâm Thanh Mai nói một cách chân thành với nụ cười trên môi.
Vương Gia Linh đi về phía cô, ôm choàng qua vai Lâm Thanh Mai thân thiết nói: “Mau vào nhà thôi, hai chúng ta đã nhiều năm không gặp, chúng ta phải từ từ trò chuyện với nhau! Tôi đã mua rất nhiều quà cho cô… ”
Lập Gia Khiêm nhìn thấy Lâm Thanh Mai và Vương Gia Linh sống chung hòa hợp với nhau thì cảm thấy vui vẻ yên tâm, anh nhìn bóng lưng họ và nói: “Thanh Mai, tối nay ba sẽ đến ăn cơm tối cùng với chúng ta.”
Lâm Thanh Mai quay đầu lại gật đầu không nói gì.
Chuyện không vui giữa cô và anh trước đó qua điện thoại vẫn chưa biến mất, chỉ là lúc này đang ở ngay trước mặt Vương Gia Linh nên cũng không tiện nói tới.
Vương Gia Linh và Lâm Thanh Mai bước vào phòng khách của biệt thự, Lập Gia Khiêm và Asa vẫn đang tiếp tục cắt hoa bách hợp. Trước đó, Asa đã nói muốn chính tay tặng hai chậu hoa bách hợp cho mẹ Lâm Thanh Mai và mẹ Vương Gia Linh.
Hễ là tự mình làm thì ba Lập Gia Khiêm chắc chắn là người đầu tiên hỗ trợ con trai.
…
Nhưng họ đi cùng một thang máy xuống dưới.
Trong thang máy, Nhậm Dung Cảnh nói: “Lâm Thanh Mai, ân tình cô nợ tôi sẽ tiếp tục đến đòi, lần này chuyện thành ra như vậy tôi cũng có trách nhiệm, do trước đó tôi không nói cho cô biết chuyện liên quan đến anh trai tôi.”
Nghe anh ta khách khí, Lâm Thanh Mai cũng thở dài nói: “Không có gì, trùng hợp mà thôi, chuyện anh và anh trai anh tranh đoạt tài sản tôi sẽ không tham dự vào nữa đâu, dù sao Nhậm Bách cũng là bạn của chồng tôi, tôi không tiện xen vào.”
“Ừ, tôi hiểu. Lần sau nếu cô cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi, coi như chúng ta là bạn.” Nhậm Dung Cảnh chủ động đưa tay phải ra lấy lòng.
Lâm Thanh Mai suy nghĩ trong lòng, đương nhiên cô công nhận năng lực của Nhậm Dung Cảnh, có thể trở thành bạn bè với người như vậy, cô cầu còn không được, ai biết ngày nào lại cần đến sự giúp đỡ của anh ta.
Lúc cô tính chạm vào bàn tay của anh ta thì đột nhiên dừng lại hỏi: “Nếu như sau này anh lại tìm tôi thì sẽ không yêu cầu mấy việc kì lạ nữa chứ?”
“Ha ha, không, cô cũng thấy rồi, tôi yêu cầu chuyện kia chỉ vì tài sản, cô là bạn của Đông Phương Trực, đương nhiên tôi sẽ tin tưởng hơn chút, nếu là người phụ nữ xa lạ khác thì tôi không yên tâm đâu…”
Lâm Thanh Mai chấp nhận lời giải thích này, cuối cùng cô yên tâm nắm lấy tay anh ta, hai người lắc lắc tượng trưng rồi buông ra.
“Bây giờ anh đi đâu? Cần tôi đưa đi không?” Lâm Thanh Mai khách sáo hỏi.
Nhậm Dung Cảnh lắc đầu nói không cần.
Sau khi ra khỏi thang máy, hai người tạm biệt nhau rồi rời đi.
…
Năm phút sau, Lâm Thanh Mai vừa ngồi vào trong xe, Lập Gia Khiêm đã gọi điện thoại tới.
Cô cảm thấy đây là cuộc gọi hỏi tội.
Vừa nghe máy thì quả nhiên là vậy!
“Lâm Thanh Mai, tốt nhất em nên cho anh một lời giải thích hợp lý! Sao em lại chạy đến bệnh viện của La Chí Thanh giả làm vị hôn thê của người khác? Còn muốn lừa tài sản của ba Nhậm Bách? Chú Nhậm còn chưa chết đâu!” Giọng nói Lập Gia Khiêm hơi lạnh còn mang theo chút trách cứ.
Lâm Thanh Mai nhíu mày nghĩ thầm Nhậm Bách thật là nhiều chuyện, cô còn chưa ra khỏi bệnh viện, anh ta đã gọi một cuộc điện thoại mách Lập Gia Khiêm.
Ấn tượng của cô với Nhậm Bách lập tức trở nên tồi tệ, nghĩ thầm sau này phải chú ý người đàn ông này, thân là một cái người đàn ông mà mồm miệng như thế cũng không phải chuyện vinh quang gì.
“Lập Gia Khiêm, bây giờ em đang lái xe, lúc về em sẽ giải thích với anh.” Cô không vui, cảm thấy Lập Gia Khiêm tin vào bạn bè mà chất vấn cô, làm cô cảm thấy không được tin tưởng.
Lập Gia Khiêm nghe ra giọng nói của cô không vui, kiềm chế tâm trạng của mình, bình tĩnh nói: “Được, chờ em về rồi nói.”
Dù sao trước đó cô đã hẹn Đường Văn Tú hôm khác bàn về kịch bản, nên cô lái xe về thẳng nhà.
…
Lúc Lâm Thanh Mai về đến biệt thự, cô vừa xuống xe đã thấy ba người Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh còn có Asa đang cắt hoa bách hợp trong sân.
Asa nhìn thấy cô đầu tiên, chạy về phía cô: “Mẹ đã về! Mẹ thấy hoa trong tay con đẹp không? Con tặng cho mẹ đó!”
Lâm Thanh Mai mỉm cười đón nhận lấy bó hoa bách hợp từ tay con trai, rồi ngồi xổm xuống hôn Asa: “Cảm ơn con trai, những bông hoa thật đẹp, mẹ rất thích chúng!”
Vương Gia Linh đứng phía sau Asa cách đó không xa, mỉm cười đi tới, mặt cô ta đầy vẻ day dứt: “Thanh Mai, tôi thực sự rất xin lỗi! Vẫn chưa kịp gặp mặt chúc mừng cô và Gia Khiêm. Tôi chúc hai người đám cưới hạnh phúc! Trăm năm hòa thuận!”
Chẳng mấy chốc, nụ cười trên mặt cô ta biến mất, Vương Gia Linh nói với vẻ băn khoăn: “Gia Khiêm đã kể cho tôi biết những chuyện về cô… Mấy năm qua cô thật sự đã vất vả nhiều…”
Lâm Thanh Mai từ từ đứng dậy, không hiểu sao cô luôn cảm thấy là lạ khi chính mắt trông thấy Vương Gia Linh rơi lệ.
“Cảm ơn lời chúc phúc của cô, tôi hy vọng từ nay về sau chúng ta có thể sống chúng hòa hợp với nhau…” Lâm Thanh Mai nói một cách chân thành với nụ cười trên môi.
Vương Gia Linh đi về phía cô, ôm choàng qua vai Lâm Thanh Mai thân thiết nói: “Mau vào nhà thôi, hai chúng ta đã nhiều năm không gặp, chúng ta phải từ từ trò chuyện với nhau! Tôi đã mua rất nhiều quà cho cô… ”
Lập Gia Khiêm nhìn thấy Lâm Thanh Mai và Vương Gia Linh sống chung hòa hợp với nhau thì cảm thấy vui vẻ yên tâm, anh nhìn bóng lưng họ và nói: “Thanh Mai, tối nay ba sẽ đến ăn cơm tối cùng với chúng ta.”
Lâm Thanh Mai quay đầu lại gật đầu không nói gì.
Chuyện không vui giữa cô và anh trước đó qua điện thoại vẫn chưa biến mất, chỉ là lúc này đang ở ngay trước mặt Vương Gia Linh nên cũng không tiện nói tới.
Vương Gia Linh và Lâm Thanh Mai bước vào phòng khách của biệt thự, Lập Gia Khiêm và Asa vẫn đang tiếp tục cắt hoa bách hợp. Trước đó, Asa đã nói muốn chính tay tặng hai chậu hoa bách hợp cho mẹ Lâm Thanh Mai và mẹ Vương Gia Linh.
Hễ là tự mình làm thì ba Lập Gia Khiêm chắc chắn là người đầu tiên hỗ trợ con trai.
…
Bình luận facebook