Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-58
Chương 58: Không đáng 300 tỷ
La Chí Thanh hơi sửng sốt trước lời nói của Lập Gia Khiêm, cuối cùng anh ta lái xe đi mà không nói tiếng nào.
Vào ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Mai thức dậy, cảnh tượng xung quanh khiến cô ngạc nhiên đến mức lập tức bật dậy.
Cô nhìn Lập Gia Khiêm đang ngồi phía đối diện, hỏi: "Tại sao chúng ta lại ở trên máy bay? Chúng ta sẽ đi đâu?"
Lập Gia Khiêm đang viết mail, ngước mắt nhìn cô một cái: "Đi Hy Lạp."
“Tại sao lại đi Hy Lạp?” Giờ phút này, Lâm Thanh Mai có cảm giác vẫn đang ở trong mộng, cô nhìn thấy trên người mình đắp chăn điều hòa, nhìn xung quanh giống như phi cơ riêng.
"Đi nghỉ phép."
Lời nói của anh rất đơn giản, khiến Lâm Thanh Mai vẫn không thể tiếp nhận: "Vậy còn công việc của tôi? Tôi đột ngột ra nước ngoài, còn chưa nói với ba mẹ, lỡ như họ tìm tôi có việc gì thì sao..."
Lập Gia Khiêm đóng máy tính và nói: "Tôi cũng đoán rằng cô sẽ hỏi nhiều vậy, lười nói với cô nên đã tiêm cho cô một liều thuốc an thần."
Lâm Thanh Mai kinh ngạc nhìn anh, chẳng trách cô lại ngủ say như chết, đến lên máy bay mà cũng không biết!
"Nếu là đi nghỉ phép thì anh có thể nói cho tôi biết mà, không cần phải tiêm cho tôi thuốc an thần gì cả..."
Thấy cô bắt đầu muốn huyên thuyên không ngừng, Lập Gia Khiêm đột nhiên hỏi cô: "Lâm Thanh Mai, cô có đói không?"
Anh vừa hỏi, cô liền cảm thấy rất đói, dù sao cô cũng đã ngủ hơn mười giờ liền rồi.
Lập Gia Khiêm nhấn gọi dịch vụ, hai tiếp viên hàng không duyên dáng bước vào cabin trên đôi giày cao gót.
Lâm Thanh Mai nhìn bọn họ, cảm thấy hai nữ tiếp viên hàng không này cũng là vạn người có một, dáng người cực kỳ hoàn mỹ, dung mạo cũng xinh đẹp.
Nhưng cô nhìn biểu cảm của Lập Gia Khiêm khi nói chuyện với họ lại rất lạnh lùng, như thể không nhìn thấy vẻ ngoài của họ, trong mắt không hề có lấy một chút tán thưởng nào.
Ngược lại, khi hai nữ tiếp viên rời đi, Lâm Thanh Mai lại có thể nhìn thấy một chút ghen tị với cô trong mắt họ.
Trong lòng Lâm Thanh Mai có một tia châm chọc, bọn họ còn ghen tị với cô sao, nếu họ biết Lập Gia Khiêm là loại ác ma như thế nào rồi, sợ là họ ghen tị không nổi.
“Lâm Thanh Mai, cô ngẩn ngơ cái gì vậy?” Vừa nói, Lập Gia Khiêm vừa ném một miếng sô cô la lên đầu Lâm Thanh Mai.
May mắn thay, đó là một miếng sô cô la nhỏ được bọc trong giấy, bị ném vào đầu cũng không cảm thấy đau, cô định thần lại: "Này! Sao anh lại cầm đồ đập tôi!"
Nói tới nói lui, Lâm Thanh Mai đã mở ra viên sô cô la ra và cho vào miệng rồi, vừa ăn vừa nói: "Hai người phụ nữ vừa rồi thật đẹp!"
Lập Gia Khiêm chỉ nhìn cô cười mà không nói gì, cô tiếp tục: "Anh không có cảm giác gì khi nhìn thấy người đẹp như vậy sao? Nói không chừng họ chưa từng có người đàn ông nào đâu..."
Cô nhớ rằng lần đầu tiên gặp anh, Lập Gia Khiêm đã hỏi cô rằng đây có phải là lần đầu tiên không, người đàn ông có tính cách phức tạp như thế này, hiện tại lại khiến cô khinh thường.
Lời nói của cô khiến sắc mặt Lập Gia Khiêm lập tức lạnh đi, anh lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô đang muốn nói gì?"
Cô cười nói: "Ý tôi là họ đẹp, sao anh lại không tìm một người phụ nữ như vậy làm tình nhân?"
Mặt anh không chút biểu cảm: "Phụ nữ đẹp thì tôi thấy nhiều rồi, không phải người phụ nữ đẹp nào cũng có thể may mắn như cô."
"May mắn?"
Lâm Thanh Mai có ý muốn cười to, nhưng lại cảm thấy không thể cười nổi.
Cô nhìn ra bầu trời trong veo ngoài cửa sổ, đáng lẽ cô phải cảm thấy thanh thản nhưng trong lòng giờ lại dày đặc mây đen.
Vẻ khinh thường tùy tiện hiện lên trong mắt cô khiến Lập Gia Khiêm khẽ cau mày, trong lòng thoáng nổi lên một tia tức giận nhưng không lại bùng phát.
Vì để chồng cũ của cô không có cơ hội tái hôn, nên anh mới đặc biệt đưa cô ra nước ngoài nghỉ phép, dù sao anh cũng bận rộn một thời gian rồi, coi như là cho mình được nghỉ ngơi.
Nhưng người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này rõ ràng là không tình nguyện, anh chưa từng dỗ dành phụ nữ, trước giờ chỉ biết dùng tiền để sai khiến người ta.
Vừa nghĩ đến tiền, Lập Gia Khiêm nhìn vào gò má cô, suy nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không để cô không được gì."
Lời nói của anh khiến Lâm Thanh Mai quay đầu lại nhìn, cô cười hỏi: "Chẳng lẽ anh còn muốn bồi thường cho tôi cái gì sao?"
Lập Gia Khiêm lấy bút ký và chi phiếu ngân hàng ra, ghi số tiền, ký tên lên đó rồi đưa cho cô: "Cô ở với tôi ba tháng, tôi sẽ cho cô 90 tỷ, tôi nghĩ cô hẳn là sẽ hài lòng với con số này."
Lâm Thanh Mai chợt nhớ tới việc chồng cũ từng muốn cho cô một căn biệt thự trị giá 60 tỷ, nhưng điều kiện là muốn cô sinh một con sau khi ly hôn.
Mà giờ phút này, Lập Gia Khiêm đưa cho cô 90 tỷ, lại chỉ cần làm tình nhân trong ba tháng.
Khoảng chênh lệch này là rất lớn, cô có chút động lòng.
Nhưng lòng tự trọng vô cùng lớn khiến cô cảm thấy nhục nhã nhiều hơn.
Nếu như cô nhận tiền, cô sẽ thật sự trở thành kẻ bán thân.
Lập Gia Khiêm thấy cô nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu trên tay anh nhưng chậm chạp không trả lời, đáy mắt còn ẩn chứa hơi nước.
Anh cười lạnh: "Sao, cảm thấy 90 tỷ còn ít à?"
Trong đầu Lâm Thanh Mai thoáng hiện lên kế hoạch lúc trước, cô tức giận nói: "Không sai! Tôi tôi thấy còn quá ít! Ít nhất anh cũng phải đưa tôi 300 tỷ!"
“300 tỷ?” Một chút ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt Lập Gia Khiêm, nhưng chớp mắt liền biến mất.
Anh đột nhiên bật cười, lúc này, hai cô tiếp viên lại đẩy xe đồ ăn vào cabin.
Cô tiếp viên bày biện đồ ăn cho họ, sau khi sắp xếp xong, một tiếp viên quỳ một chân xuống đất và hỏi Lập Gia Khiêm: "Ngài Lập, xin hỏi ngài muốn uống gì?"
Lập Gia Khiêm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Mai, dường như muốn nhìn thấu cô, nhưng Lâm Thanh Mai lại không dám nhìn vào đôi mắt đen như ưng như báo của anh, cô quay đầu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
“Hai cô nhìn người phụ nữ này, nói xem cô ta có đáng giá 300 tỷ không?” Lập Gia Khiêm ném câu hỏi cho tiếp viên hàng không.
Hai cô tiếp viên nhìn nhau, trong lòng đương nhiên cảm thấy Lâm Thanh Mai không đáng giá 300 tỷ.
Chỉ nhìn vào ngoại hình và dáng người của Lâm Thanh Mai, bọn họ cũng hoàn toàn có thể so sánh được.
Nhưng hai cô tiếp viên không ngốc, họ có thể làm nhân viên phục vụ trong máy bay riêng của Lập Gia Khiêm, đương nhiên cần đoán xem Lập Gia Khiêm thực sự muốn nói gì.
Để tránh nói nhầm, nữ tiếp viên hàng không được hỏi cười đáp: "Ngài Lập, thứ lỗi cho tôi ngu muội không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.”
Khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ của Lập Gia Khiêm nhìn vào cô tiếp viên, nhịp tim của cô ta nhanh chóng tăng nhanh, nhìn một người đàn ông tuyệt vời như vậy, làm gì có người phụ nữ nào sẽ không động lòng đâu!
"Không sao, cô cứ việc nói thật."
Cô tiếp viên không thể chịu nổi sự uy nghiêm và lạnh lẽo nơi đáy mắt anh, nhất thời sợ hãi nói: "Tôi thấy không đáng..."
Lập Gia Khiêm lập nổi giận: "Nói hay lắm! Bây giờ cô đi gọi Đỗ Tuấn tới ngay."
“Vâng.” Cô tiếp viên mang theo ý cười đi tìm Đỗ Tuấn.
Ngay sau đó, Đỗ Tuấn bước vào cabin, anh ta hỏi: "Lập tổng, anh tìm tôi à?"
“Đỗ Tuấn, quay lại thì đưa cho cô tiếp viên này 300 triệu, thưởng cho cô ta vì đã can đảm nói ra sự thật.” Lập Gia Khiêm nói với Đỗ Tuấn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Mai.
Cô tiếp viên đứng bên cạnh không trả lời bỗng chốc nóng lòng, thấy đồng nghiệp nói một câu được 300 triệu, cô ta lập tức nói thêm: “Ngài Lập, tôi cũng nói thật, cô ta không đáng 300 tỷ!"
"Đỗ Tuấn, nhớ cũng đưa cho cô ta 300 triệu."
Đỗ Tuấn nói: "Vâng, Lập tổng."
Lập Gia Khiêm phất tay đuổi họ đi, lúc này trong cabin chỉ còn lại Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai.
Cô đã xoay người, nhìn thức ăn đã được chuẩn bị rồi bắt đầu ăn như thể không có ai bên cạnh, như thể chuyện vừa rồi hoàn toàn không liên quan gì đến cô.
Thấy cô đang cầm dao ăn rất vui vẻ, Lập Gia Khiêm nhìn vào tờ chi phiếu trên tay, lập tức thu lại.
"Lâm Thanh Mai, cô không hiểu được việc thấy thứ tốt thì nên nhận lấy, kết quả sẽ chẳng đạt được thứ gì."
Lời nói của anh rất lạnh lùng, còn ẩn chứa chút chán ghét dành cho cô, nhưng lúc Lâm Thanh Mai ngước mắt lên lại có chút vui vẻ: "Dù sao thì tôi vẫn nghĩ mình đáng giá 300 tỷ!"
La Chí Thanh hơi sửng sốt trước lời nói của Lập Gia Khiêm, cuối cùng anh ta lái xe đi mà không nói tiếng nào.
Vào ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Mai thức dậy, cảnh tượng xung quanh khiến cô ngạc nhiên đến mức lập tức bật dậy.
Cô nhìn Lập Gia Khiêm đang ngồi phía đối diện, hỏi: "Tại sao chúng ta lại ở trên máy bay? Chúng ta sẽ đi đâu?"
Lập Gia Khiêm đang viết mail, ngước mắt nhìn cô một cái: "Đi Hy Lạp."
“Tại sao lại đi Hy Lạp?” Giờ phút này, Lâm Thanh Mai có cảm giác vẫn đang ở trong mộng, cô nhìn thấy trên người mình đắp chăn điều hòa, nhìn xung quanh giống như phi cơ riêng.
"Đi nghỉ phép."
Lời nói của anh rất đơn giản, khiến Lâm Thanh Mai vẫn không thể tiếp nhận: "Vậy còn công việc của tôi? Tôi đột ngột ra nước ngoài, còn chưa nói với ba mẹ, lỡ như họ tìm tôi có việc gì thì sao..."
Lập Gia Khiêm đóng máy tính và nói: "Tôi cũng đoán rằng cô sẽ hỏi nhiều vậy, lười nói với cô nên đã tiêm cho cô một liều thuốc an thần."
Lâm Thanh Mai kinh ngạc nhìn anh, chẳng trách cô lại ngủ say như chết, đến lên máy bay mà cũng không biết!
"Nếu là đi nghỉ phép thì anh có thể nói cho tôi biết mà, không cần phải tiêm cho tôi thuốc an thần gì cả..."
Thấy cô bắt đầu muốn huyên thuyên không ngừng, Lập Gia Khiêm đột nhiên hỏi cô: "Lâm Thanh Mai, cô có đói không?"
Anh vừa hỏi, cô liền cảm thấy rất đói, dù sao cô cũng đã ngủ hơn mười giờ liền rồi.
Lập Gia Khiêm nhấn gọi dịch vụ, hai tiếp viên hàng không duyên dáng bước vào cabin trên đôi giày cao gót.
Lâm Thanh Mai nhìn bọn họ, cảm thấy hai nữ tiếp viên hàng không này cũng là vạn người có một, dáng người cực kỳ hoàn mỹ, dung mạo cũng xinh đẹp.
Nhưng cô nhìn biểu cảm của Lập Gia Khiêm khi nói chuyện với họ lại rất lạnh lùng, như thể không nhìn thấy vẻ ngoài của họ, trong mắt không hề có lấy một chút tán thưởng nào.
Ngược lại, khi hai nữ tiếp viên rời đi, Lâm Thanh Mai lại có thể nhìn thấy một chút ghen tị với cô trong mắt họ.
Trong lòng Lâm Thanh Mai có một tia châm chọc, bọn họ còn ghen tị với cô sao, nếu họ biết Lập Gia Khiêm là loại ác ma như thế nào rồi, sợ là họ ghen tị không nổi.
“Lâm Thanh Mai, cô ngẩn ngơ cái gì vậy?” Vừa nói, Lập Gia Khiêm vừa ném một miếng sô cô la lên đầu Lâm Thanh Mai.
May mắn thay, đó là một miếng sô cô la nhỏ được bọc trong giấy, bị ném vào đầu cũng không cảm thấy đau, cô định thần lại: "Này! Sao anh lại cầm đồ đập tôi!"
Nói tới nói lui, Lâm Thanh Mai đã mở ra viên sô cô la ra và cho vào miệng rồi, vừa ăn vừa nói: "Hai người phụ nữ vừa rồi thật đẹp!"
Lập Gia Khiêm chỉ nhìn cô cười mà không nói gì, cô tiếp tục: "Anh không có cảm giác gì khi nhìn thấy người đẹp như vậy sao? Nói không chừng họ chưa từng có người đàn ông nào đâu..."
Cô nhớ rằng lần đầu tiên gặp anh, Lập Gia Khiêm đã hỏi cô rằng đây có phải là lần đầu tiên không, người đàn ông có tính cách phức tạp như thế này, hiện tại lại khiến cô khinh thường.
Lời nói của cô khiến sắc mặt Lập Gia Khiêm lập tức lạnh đi, anh lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô đang muốn nói gì?"
Cô cười nói: "Ý tôi là họ đẹp, sao anh lại không tìm một người phụ nữ như vậy làm tình nhân?"
Mặt anh không chút biểu cảm: "Phụ nữ đẹp thì tôi thấy nhiều rồi, không phải người phụ nữ đẹp nào cũng có thể may mắn như cô."
"May mắn?"
Lâm Thanh Mai có ý muốn cười to, nhưng lại cảm thấy không thể cười nổi.
Cô nhìn ra bầu trời trong veo ngoài cửa sổ, đáng lẽ cô phải cảm thấy thanh thản nhưng trong lòng giờ lại dày đặc mây đen.
Vẻ khinh thường tùy tiện hiện lên trong mắt cô khiến Lập Gia Khiêm khẽ cau mày, trong lòng thoáng nổi lên một tia tức giận nhưng không lại bùng phát.
Vì để chồng cũ của cô không có cơ hội tái hôn, nên anh mới đặc biệt đưa cô ra nước ngoài nghỉ phép, dù sao anh cũng bận rộn một thời gian rồi, coi như là cho mình được nghỉ ngơi.
Nhưng người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này rõ ràng là không tình nguyện, anh chưa từng dỗ dành phụ nữ, trước giờ chỉ biết dùng tiền để sai khiến người ta.
Vừa nghĩ đến tiền, Lập Gia Khiêm nhìn vào gò má cô, suy nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không để cô không được gì."
Lời nói của anh khiến Lâm Thanh Mai quay đầu lại nhìn, cô cười hỏi: "Chẳng lẽ anh còn muốn bồi thường cho tôi cái gì sao?"
Lập Gia Khiêm lấy bút ký và chi phiếu ngân hàng ra, ghi số tiền, ký tên lên đó rồi đưa cho cô: "Cô ở với tôi ba tháng, tôi sẽ cho cô 90 tỷ, tôi nghĩ cô hẳn là sẽ hài lòng với con số này."
Lâm Thanh Mai chợt nhớ tới việc chồng cũ từng muốn cho cô một căn biệt thự trị giá 60 tỷ, nhưng điều kiện là muốn cô sinh một con sau khi ly hôn.
Mà giờ phút này, Lập Gia Khiêm đưa cho cô 90 tỷ, lại chỉ cần làm tình nhân trong ba tháng.
Khoảng chênh lệch này là rất lớn, cô có chút động lòng.
Nhưng lòng tự trọng vô cùng lớn khiến cô cảm thấy nhục nhã nhiều hơn.
Nếu như cô nhận tiền, cô sẽ thật sự trở thành kẻ bán thân.
Lập Gia Khiêm thấy cô nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu trên tay anh nhưng chậm chạp không trả lời, đáy mắt còn ẩn chứa hơi nước.
Anh cười lạnh: "Sao, cảm thấy 90 tỷ còn ít à?"
Trong đầu Lâm Thanh Mai thoáng hiện lên kế hoạch lúc trước, cô tức giận nói: "Không sai! Tôi tôi thấy còn quá ít! Ít nhất anh cũng phải đưa tôi 300 tỷ!"
“300 tỷ?” Một chút ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt Lập Gia Khiêm, nhưng chớp mắt liền biến mất.
Anh đột nhiên bật cười, lúc này, hai cô tiếp viên lại đẩy xe đồ ăn vào cabin.
Cô tiếp viên bày biện đồ ăn cho họ, sau khi sắp xếp xong, một tiếp viên quỳ một chân xuống đất và hỏi Lập Gia Khiêm: "Ngài Lập, xin hỏi ngài muốn uống gì?"
Lập Gia Khiêm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Mai, dường như muốn nhìn thấu cô, nhưng Lâm Thanh Mai lại không dám nhìn vào đôi mắt đen như ưng như báo của anh, cô quay đầu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
“Hai cô nhìn người phụ nữ này, nói xem cô ta có đáng giá 300 tỷ không?” Lập Gia Khiêm ném câu hỏi cho tiếp viên hàng không.
Hai cô tiếp viên nhìn nhau, trong lòng đương nhiên cảm thấy Lâm Thanh Mai không đáng giá 300 tỷ.
Chỉ nhìn vào ngoại hình và dáng người của Lâm Thanh Mai, bọn họ cũng hoàn toàn có thể so sánh được.
Nhưng hai cô tiếp viên không ngốc, họ có thể làm nhân viên phục vụ trong máy bay riêng của Lập Gia Khiêm, đương nhiên cần đoán xem Lập Gia Khiêm thực sự muốn nói gì.
Để tránh nói nhầm, nữ tiếp viên hàng không được hỏi cười đáp: "Ngài Lập, thứ lỗi cho tôi ngu muội không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.”
Khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ của Lập Gia Khiêm nhìn vào cô tiếp viên, nhịp tim của cô ta nhanh chóng tăng nhanh, nhìn một người đàn ông tuyệt vời như vậy, làm gì có người phụ nữ nào sẽ không động lòng đâu!
"Không sao, cô cứ việc nói thật."
Cô tiếp viên không thể chịu nổi sự uy nghiêm và lạnh lẽo nơi đáy mắt anh, nhất thời sợ hãi nói: "Tôi thấy không đáng..."
Lập Gia Khiêm lập nổi giận: "Nói hay lắm! Bây giờ cô đi gọi Đỗ Tuấn tới ngay."
“Vâng.” Cô tiếp viên mang theo ý cười đi tìm Đỗ Tuấn.
Ngay sau đó, Đỗ Tuấn bước vào cabin, anh ta hỏi: "Lập tổng, anh tìm tôi à?"
“Đỗ Tuấn, quay lại thì đưa cho cô tiếp viên này 300 triệu, thưởng cho cô ta vì đã can đảm nói ra sự thật.” Lập Gia Khiêm nói với Đỗ Tuấn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Mai.
Cô tiếp viên đứng bên cạnh không trả lời bỗng chốc nóng lòng, thấy đồng nghiệp nói một câu được 300 triệu, cô ta lập tức nói thêm: “Ngài Lập, tôi cũng nói thật, cô ta không đáng 300 tỷ!"
"Đỗ Tuấn, nhớ cũng đưa cho cô ta 300 triệu."
Đỗ Tuấn nói: "Vâng, Lập tổng."
Lập Gia Khiêm phất tay đuổi họ đi, lúc này trong cabin chỉ còn lại Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai.
Cô đã xoay người, nhìn thức ăn đã được chuẩn bị rồi bắt đầu ăn như thể không có ai bên cạnh, như thể chuyện vừa rồi hoàn toàn không liên quan gì đến cô.
Thấy cô đang cầm dao ăn rất vui vẻ, Lập Gia Khiêm nhìn vào tờ chi phiếu trên tay, lập tức thu lại.
"Lâm Thanh Mai, cô không hiểu được việc thấy thứ tốt thì nên nhận lấy, kết quả sẽ chẳng đạt được thứ gì."
Lời nói của anh rất lạnh lùng, còn ẩn chứa chút chán ghét dành cho cô, nhưng lúc Lâm Thanh Mai ngước mắt lên lại có chút vui vẻ: "Dù sao thì tôi vẫn nghĩ mình đáng giá 300 tỷ!"
Bình luận facebook