• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cánh Hoa Tàn Trong Gió (11 Viewers)

  • Phần 11: Mạch Mạch của em

Cánh Hoa Tàn Trong Gió​





Phần 11: Mạch Mạch của em


Sáng ngày hôm sau, Quách Dĩ Kiên cùng Vân Trang đến vùng núi nơi máy bay rơi từ rất sớm.
Vùng núi này nhiều cây cối rậm rạp nên hai người bọn họ phải dùng trực thăng để di chuyển, khi vừa hạ cánh xuống một bãi đất trống hiếm hoi trong thung lũng thì Văn Đường cùng vài người quân nhân nữa đã vội vàng từ xa chạy lại, giơ tay hành lễ:
“Chào đại úy”
Dĩ Kiên chậm rãi gật đầu, ánh mắt hướng đến xác chiếc máy bay đã bị cháy thành một mảng đen ngòm cách đó một quãng:
“Thế nào rồi?”
“Báo cáo đại úy, đã mở rộng phạm vi tìm kiếm lên đến 10km nhưng không tìm thấy hộp đen máy bay, theo như tôi suy đoán, bọn chúng biết sẽ bị phát hiện nên không trang bị hộp đen mà chỉ gắn thiết bị truyền tải thông tin về mặt đất”
Văn Đường giơ tay cầm lấy laptop trên tay của một quân nhân đang đứng gần đó, nói tiếp: “Chúng tôi đã làm một bản mô phỏng 3D thiết kế bên trong máy bay dựa trên những mảnh vỡ đã thu thập được, đại úy xem đi”
Màn hình laptop hiện lên một bản thiết kế 3D mô phỏng lại từng chi tiết thiết kế bên trong máy bay Boeing được cải tiến. Quách Dĩ Kiên cau mày chăm chú quan sát, đến khi bản trình chiếu kết thúc, anh mới bình thản nói:
“Thiết kế này rất giống với thiết kế máy bay quân sự ARD34 của Trung Quốc”
“Đúng vậy”. Văn Đường gật đầu: “Độ dày nhựa và mẫu phím bấm của những mảnh vỡ bảng điều khiển còn sót lại tương thích với một số thiết kế máy bay cường kích của Trung Quốc”
“Tuy nhiên, máy bay này không phải của không quân Trung Quốc”
“Đại úy, ý của anh là…?”
“Của bọn phỉ Riley”
Sắc mặt những người ở gần đó lập tức tái nhợt. Vân Trang đang cặm cụi cầm sổ ghi chép bên cạnh Dĩ Kiên cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bọn phỉ Riley là một thế lực chống phá các quốc gia cộng sản (Trên thế giới hiện nay chỉ còn lại 5 nước XHCN là Việt Nam, Lào, CuBa, Trung Quốc và Triều Tiên). Bọn chúng được các nước tư bản bơm tiền nuôi dưỡng nên thực lực kinh tế và quân sự rất lớn, gần đây, có thông tin Riley đã xây dựng một căn cứ ở vùng Tarbagan-Dakh. Có lẽ lần này, bọn chúng cố tình làm như vậy để gây ra hiểu lầm giữa các nước xã hội chủ nghĩa, mà đặc biệt là quan hệ láng giềng đang sứt mẻ của Việt Nam với Trung Quốc.
Vân Trang nghĩ một hồi, cô và Văn Đường gần như cùng đồng thời kêu lên: “Đại úy, sao anh biết?”
Quách Dĩ Kiên bình thản liếc nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi đi đến gần một mảnh vỡ cách đó chừng bốn mét, nhặt lên, chăm chú quan sát: “Bàn điều khiển có thể mô phỏng giống thiết kế của máy bay cường kích Trung Quốc, nhưng loại tên lửa hành trình phóng ra thì không thể giống được. Đầu đạn của tên lửa Trung Quốc có đầu hơi tròn, đầu đạn này lại có hình chóp nhọn, trước khi phát nổ, tôi phát hiện ra trên đó có khắc một chữ X”
Trong hoàn cảnh sắp bị tên lửa thiêu trụi đến nơi mà anh vẫn có thể bình tĩnh để quan sát đầu đạn được sao? Người đàn ông này, trình độ bình tĩnh của anh đã đạt đến mức thượng thừa rồi.
Trịnh Vân Trang thầm đánh giá trong lòng, lát sau, lại nghe Dĩ Kiên nói:
“Ký hiệu X này, là của Riley”
Văn Đường lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng gật gù như bổ củi: “Sếp, nói như vậy, anh đã sớm biết bọn chúng là ai rồi?”
Quách Dĩ Kiên bình thản gật đầu. Còn Văn Đường thì chỉ hận không thể phun máu tươi ra mà chết.
Rõ ràng đã biết từ sớm còn bắt anh ta ở vùng đồi núi tan hoang này một ngày một đêm để điều tra, còn hại anh ta tốn bao nhiêu noron thần kinh mới nhìn ra được bàn điều khiển giống với của máy bay Trung Quốc, vậy mà suy đoán một hồi, cuối cùng lại trở thành múa rìu qua mắt thợ. Đi theo vị Đại úy này bao nhiêu năm, anh ta không bị phát bệnh tim mà chết có lẽ là đã may mắn lắm rồi.
“Vậy… chúng ta phải làm sao?”. Văn Đường hít sâu mấy ngụm không khí mới có thể lên tiếng hỏi.
Vân Trang cắn bút nhìn anh ta: “Suy đoán của chỉ huy rất đúng, nhưng chúng ta không thể kết luận bằng suy đoán được. Hơn nữa đầu đạn nổ kia cũng chỉ có một mình Dĩ Kiên nhìn thấy, bây giờ đã bị hủy cả rồi, không thể không có bằng chứng mà viết báo cáo, sau đó đề nghị phối hợp với không quân các nước xã hội chủ nghĩa khác”.
Anh ngoảnh đầu nhìn cô, khóe miệng hơi cười nhẹ: “Ai nói với em chúng ta cần phối hợp?”
“Hả?”. Vẻ mặt Vân Trang ngơ ra: “Vậy… phải làm sao?”
Văn Đường học theo điệu bộ trầm ngâm của Dĩ Kiên, anh ta sờ sờ cằm, lên tiếng: “Đương nhiên là đến tận hang ổ của bọn chúng tiêu diệt rồi, phải thế không Đại úy”
Quách Dĩ Kiên xoay người đi về phía trực thăng, trước khi trèo lên máy bay còn bỏ lại cho anh ta một câu: “Xin chỉ thị cấp trên rồi tính”.
Vân Trang mất một lúc mới khôi phục lại thần sắc bình thường, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy Dĩ Kiên ngồi ở ghế điều khiển, tai đã đeo tai nghe sẵn sàng. Cô giật mình, vội vội vàng vàng cầm sổ sách co giò chạy về phía trực thăng đang chuẩn bị khởi động: “Đợi em với”
“Điệp vụ Trịnh Vân Trang, em học hành kiểu gì vậy, tác phong quá chậm chạp”
Vân Trang nghiến răng nghiến lợi, lao như bay lên trực thăng: “Anh bỏ đi không nói câu nào, làm sao em biết anh muốn gì?”
“Không phải em nói ‘kề vai sát cánh’ sao? Tốc độ chậm như vậy còn không theo kịp, sau này ngồi ở nhà xem CCTV viết báo cáo đi”
“Quách Dĩ Kiên… cái đồ chết tiệt này”
Có người nào đó không thèm trả lời, chỉ khẽ cong môi mỉm cười, hờ hững khởi động máy bay rồi lái đi. Trực thăng chầm chậm bay lên bầu trời, đem cảnh vật núi rừng hùng vĩ dưới chân thu vào trong tầm mắt. Gió thổi tung mái tóc ngắn của Quách Dĩ Kiên, anh đeo kính mát rất to, gương mặt anh tuấn trắng trẻo dưới ánh nắng lấp lánh lại càng thêm mê hoặc lòng người. Vân Trang chăm chú quan sát gương mặt “mỹ nam cực phẩm” của anh một hồi, rồi lại nghĩ đến trí tuệ phi thường của anh, cuối cùng đành nuốt giận vào trong bụng.
Cô tự nhủ với chính mình: Vì anh đẹp trai nên em tha cho anh đấy. Sau này khi anh là bạn trai em rồi, nhất định em sẽ hành hạ anh để báo thù lại sau. Quách Dĩ Kiên chết tiệt.
Nghĩ xong, cô còn sung sướng tự cười một mình như dở hơi, sau đó mới thỏa mãn tựa đầu vào thành ghế, an tĩnh ngắm nhìn bầu trời trong lành cùng trai đẹp bên cạnh.
Sau khi trở về, Dĩ Kiên một mặt cùng bọn Văn Đường ở trong phòng thông tin bàn bạc kế hoạch, mặt khác viết một báo cáo dài mười mấy trang gửi lên cấp trên, đề nghị cấp trên cho phép một đội lính đặc công đi tiêu diệt bọn phỉ Riley.
Tất nhiên, kế hoạch này quá mạo hiểm, lại khó có thể khả thi. Tuy nhiên vì Quách Dĩ Kiên cam kết không dùng đến chiến đấu cơ mà chỉ xin được cấp một số máy bay chở hàng dân dụng cùng một ít vũ khí chiến đấu. Đồng thời, trong thời gian chờ chỉ thị của cấp trên, một vài máy bay khác cũng xâm phạm lãnh thổ Việt Nam trong khoảng thời gian ngắn rồi lại bay ngược trở ra, khiến không quân phải túc trực ngày đêm trong tình trạng báo động khẩn. Tổng bộ không có phương án xử lý cũng không được.
Tình hình căng thẳng đến mức tiểu đội Z11 lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ, thần kinh ai nấy đều phải căng như dây đàn, đến ngày thứ mười ba thì một chuyện nữa xảy đến khiến cấp trên không thể nào chần chừ được nữa, cuối cùng Tổng bộ đã phải họp khẩn cấp và ký quyết định để một đội lính đặc công đến vùng Tarbagan-Dakh.
Hôm đó, Vân Trang đang say giấc ngủ thì chuông báo động trong căn cứ reo ầm ỹ. Tất cả mọi người đều vội vã bật dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi chạy như bay đến đường băng, xếp hàng chờ đợi.
Hai phút sau Quách Dĩ Kiên chỉnh tề đi từ phòng thông tin ra, nói lớn:
“Toàn đội chú ý, một tên lửa hành trình tầm xa đang trên đường bay đến căn cứ, khoảng hai mươi lăm phút nữa sẽ va chạm với mặt đất. Tiểu đội Z7 lái xe tải gắn tên lửa chống hạm đến bãi A, tiểu đội Z9 lắp đặt bệ phóng, tất cả những người còn lại vào vị trí, chuẩn bị chiến đấu. Tiến hành ngay lập tức”.
Cả một tiểu đoàn vội vã hô “Rõ” một tiếng, sau đó người nào người nấy nhanh như cắt chạy đi làm nhiệm vụ của mình. Chỉ tám phút sau, ba chiếc xe có gắn tên lửa chống hạm được di chuyển đến bãi A, mất thêm năm phút nữa để lắp đặt bệ phóng xong xuôi, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Dĩ Kiên sắc mặt lạnh lẽo như cục đá, ngữ khí nghiêm trang nói: “Văn Đường, chỉnh tọa độ, không cho phép sai lệch một milimet”
Văn Đường mặt lúc này đã trắng bệch hơn tờ giấy, tay nhấn nút trên bảng điều khiển loạn xạ. Trong khi chờ đợi anh ta căn tọa độ, Quách Dĩ Kiên vẫn nhìn rada, trong đầu thầm phán đoán thời gian còn lại tên lửa hành trình kia tiếp xúc với mặt đất.
Tính toán xong xuôi, anh quay sang nhìn những binh sĩ, dõng dạc cất giọng: “Tất cả những người còn lại, lập tức vào hầm trú ẩn”
“Rõ, thưa chỉ huy”
Gần hai trăm quân nhân xếp hàng, nhanh chóng nối đuôi nhau vào hầm trú ẩn, đến khi họ đi hết, chỉ còn lại sáu người đứng trên mặt đất: Quách Dĩ Kiên, Văn Đường, Phong, Lữ, Nguyên và Trịnh Vân Trang.
Nhìn thấy cô vẫn đứng ở chỗ cũ, anh nói to:
“Em mau xuống hầm chống đạn”
“Em không đi”
“Điệp vụ Trịnh Vân Trang, đây là mệnh lệnh. Tôi cho em ba mươi giây, bên trái quay”
“Không đi”
Bảy phút nữa… bảy phút thì chạy trốn cái gì, dù ở dưới hầm trú ẩn thì khi tên lửa kia phóng đến, họ vẫn sẽ chết cơ mà. Thà đứng trên đây cùng mọi người, chết cùng chết, sống cùng sống. Cô không tin, Quách Dĩ Kiên vĩ đại của cô có thể bó tay để mọi người chịu chết.
Vân Trang vừa nói xong, thì Văn Đường ở bên vội vã lên tiếng: “Báo cáo đại úy, tôi đã chỉnh tọa độ xong”
Dĩ Kiên nhìn rada rồi lại nhìn tọa độ của tên lửa chống hạm, anh lãnh đạm nói: “Hạ xuống một góc hai mươi độ, chỉnh ống ngắm”
Văn Đường răm rắp làm theo. Anh lại nói: “Đặt thời gian đồng hồ, một phút mười lăm giây nữa khởi động bắn”.
Đồng hồ được chỉnh xong xuôi, sắc mặt ai cũng đều căng thẳng tột độ. Lúc đó Vân Trang nghĩ: Tại sao anh không bắn ngay? Tại sao lại phải chờ một phút mười lăm giây nữa? Tại sao giờ phút cấp bách thế này mà còn mất thời gian như vậy? Nếu như không kịp… thì làm sao?
Tuy nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt của cấp dưới kiên định hướng về Quách Dĩ Kiên, cô bỗng dưng lại cảm thấy bọn họ đã chinh chiến cùng anh nhiều năm, chắc chắn hiểu rõ anh hơn cô, càng hiểu rõ việc cần phải tin tưởng tuyệt đối vào quyết định của anh như thế nào… thế nên, cô có lẽ cũng nên tin anh!!!
Vân Trang ngẩng đầu nhìn Dĩ Kiên, thần sắc anh bình tĩnh, những ngón tay gõ gõ xuống bàn để máy tính quân sự của Văn Đường, ánh mắt tập trung nhìn đồng hồ đếm ngược.
Cô đi lại gần, nắm lấy ống tay áo của Quách Dĩ Kiên, giọng nói ngập tràn hy vọng:
“Đại úy, cố lên. Chúng ta sẽ sống”
Anh hơi gật đầu, chỉ một cái gật đầu của anh thôi mà tim cô như bị sự kiên định của anh xuyên qua, vừa cảm thấy tin tưởng, lại vừa cảm thấy xót xa: “Đừng sợ”
Ngữ điệu lạnh nhạt nhưng lại tràn đầy khí thế đó khiến cơ thể Vân Trang như có một dòng khí nóng len lỏi đến từng tế bào. Lúc đó đột nhiên trong đầu cô lại xuất hiện một suy nghĩ: Có phải tình yêu đối với một người quân nhân như anh nghĩa là cùng sinh cùng tử, dẫu có hiểm nguy thế nào cũng vẫn cam tâm tình nguyện đứng bên anh, không rời xa anh hay không?
Một phút sau, trên bầu trời truyền đến những tiếng xé gió gầm rú vi vút, một đốm sáng nhỏ đang lao như bay từ phía xa vọt tới, nhắm thẳng đến căn cứ quân sự mà bọn họ đang đứng. Tất cả mọi người nhìn thấy đầu đạn hạt nhân bay đến, sống lưng ai nấy đều trở nên cứng đờ, mắt mở to, mồ hôi hột vã ra như tắm.
Đây chính là cảm giác chờ chết, hoặc là dù có thể không bị nổ banh xác cũng sợ đến gần chết luôn rồi. Quách Dĩ Kiên, Quách Dĩ Kiên, anh hãy mau cứu lấy gần hai trăm người trong tiểu đoàn cùng căn cứ quân sự này đi….
Ánh mắt người đàn ông mặc quân phục đeo hàm bốn sao vẫn trầm ổn như cũ, phảng phất như trời có sụp xuống cũng chẳng liên quan đến anh, thái độ này, đột nhiên khiến tất cả mọi người đều trở nên trấn tĩnh. Anh đợi thêm năm giây, khi dãy số trên màn hình nhảy về 0, Quách Dĩ Kiên gằn giọng nói đúng một chữ: “Bắn”
Xe tải chứa tên lửa rung lên bần bật, tên lửa chống hạm cỡ to bắt đầu tỏa ra mùi khét rồi lắc lư dữ dội, ba giây tiếp theo, đầu đạn nổ vọt ra rồi phóng vút lên bầu trời. Trong giây phút hai tên lửa sắp va chạm với nhau, anh gầm lên:
“Xuống hầm trú ẩn”
Văn Đường cùng ba người đàn ông còn lại nhanh như cắt quay đầu chạy, Quách Dĩ Kiên cũng xoay người, ôm ngang lấy Vân Trang rồi chạy băng băng đến hầm ngầm cách đó vài chục mét.
Tốc độ của bốn người đàn ông nhanh đến mức kinh hồn, chỉ trong vòng vài giây đã đến được miệng hầm, đúng lúc đó âm thanh “ầm… ầm” kinh thiên động địa từ bầu trời truyền xuống, sau đó những đốm lửa phừng phừng bắn từ không trung rơi xuống tứ phía, soi sáng cả một vùng núi giáp ranh với căn cứ quân sự Z11.
Dĩ Kiên ngẩng đầu nhìn giây lát rồi ôm cô chạy vào trong hầm, Vân Trang ở trong lòng anh, tay vòng lên cổ anh, ôm anh chặt cứng.
Cô áp mặt lên ngực Quách Dĩ Kiên, lắng nghe từng tiếng tim đập trầm ổn của anh, tự nói trong lòng mình: Dĩ Kiên của em… Mạch Mạch của em… cuộc đời anh bao nhiêu năm nay đều phải chiến đấu như vậy sao? Sinh mệnh lúc nào cũng mong manh như vậy sao? Bởi vì thế nên anh mới quên em phải không? Vì thế nên mới không nhận ra em phải không?
Mạch Mạch của em… Sau này… em sẽ không để anh cô đơn thêm nữa, em hứa!!!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom