Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 12: Đợi tôi trở về
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 12: Đợi tôi trở về
Trong hầm ngầm chống bom đạn, cả một tiểu đoàn đứng nghiêm trang chờ đợi. Dĩ Kiên nhẹ nhàng đặt Vân Trang xuống một chiếc ghế, ánh mắt hơi lo âu nhìn cô:
“Không sao chứ?”
“Em không sao”.
Lúc anh điều khiển máy bay chiến đấu, lúc sắp bị tiêm kích tiêu diệt, cô cũng chưa từng thấy loại ánh mắt này của Quách Dĩ Kiên. Vân Trang đột nhiên lại cảm thấy hơi chua xót trong lòng: “Anh có sao không?”
“Không sao. Em ngồi yên ở đây”
“Vâng”
Bên ngoài, những tiếng ầm ầm như mưa đá ném xuống căn cứ vẫn liên tục dội xuống, không khí bên trong hầm trú ẩn căng thẳng như dây đàn. Tiêm kích của địch đã bị tiêu diệt, tuy nhiên mảnh vỡ của nó lẫn tên lửa chống hạm của Quách Dĩ Kiên thì văng khắp nơi, chắc chắn căn cứ quân sự Z11 lần này thiệt hại không ít.
Văn Đường ôm laptop, mở CCTV phía trên mặt đất rồi nhìn Dĩ Kiên:
“Sếp, anh nhìn này”
Trong màn hình, các ngôi nhà mái vòm thủng lỗ chỗ, bãi A bằng phẳng mà bọn họ vừa đứng trở thành mấy chục hố bom diện tích nhỏ, tuy nhiên, khi nhìn đến CCTV giám sát ở các đường băng, những chiếc chiến đấu cơ của quân đội lại hầu như không hư hỏng gì, chứng tỏ các mảnh vỡ không hề rơi nhiều xuống khu vực đó.
Dĩ Kiên nhíu mày trầm mặc, lát sau lên tiếng:
“Mọi người tập trung cảnh giác cao độ, sẵn sàng đối phó với tình huống tiếp theo”
“Rõ, thưa chỉ huy”
Ít phút sau đó, khi những tiếng bom đạn bên ngoài tan đi, anh mới phân công nhiệm vụ cho mọi người đi thống kê thiệt hại trên mặt đất. Đồng thời, cũng cử một đại đội lắp ráp các bệ phóng và chuẩn bị tên lửa để sẵn sàng tác chiến.
Lúc Vân Trang mang một ly cafe vào phòng làm việc, Quách Dĩ Kiên cũng vừa mới báo cáo với cấp trên xong xuôi. Bây giờ đã quá nửa đêm, cả một tiểu đoàn không một ai được ngủ, cô cũng không ngủ được nên pha cafe đem vào cho anh.
Không khí trong căn phòng chỉ huy tĩnh mịch, vị đại úy đeo quân hàm bốn sao ngồi lặng im nhìn tập văn kiện dưới bàn, gương mặt anh vừa anh tuấn, vừa sáng sủa, từng đường nét rõ ràng như được dùng bút vẽ phác họa…
Cứ nghĩ đến người đàn ông này là gần hai mươi năm trước đã hứa hẹn lấy mình, đáy lòng Trịnh Vân Trang đột nhiên lại cảm thấy vô cùng ấm áp, trái tim như có một sợi lông mềm mại khẽ lướt qua.
Cô đặt ly cafe xuống bàn, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Anh mệt không? Uống cafe đi”
Quách Dĩ Kiên ngẩng đầu lên nhìn, nét mặt phảng phất đôi chút mệt mỏi, anh cất giọng ôn hòa:
“Sao em còn chưa ngủ?”
“Em chưa buồn ngủ. Tình hình thế nào rồi ạ?”
“Tạm thời đặt tình trạng nguy hiểm cấp độ 2. Ngày mai tổng bộ họp rồi quyết định”
“Vâng. Anh mệt quá thì nghỉ ngơi một lát đi, mọi chuyện còn có mọi người gánh vác cùng anh mà”
Ánh mắt Dĩ Kiên sượt qua vài tia sửng sốt rồi rất nhanh trở về vẻ lãnh đạm như cũ. Anh hơi gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Hai người vừa nói đến đó thì bên ngoài truyền vào mấy tiếng gõ cửa. Văn Đường, Phong, Lữ, Nguyên bước vào, giơ tay ngang thái dương hành lễ:
“Báo cáo đại úy”
Quách Dĩ Kiên hít một hơi, ngồi thẳng lưng rồi nghiêm nghị nói: “Báo cáo đi”
Phong bước lên phía trước một bước, dõng dạc nói to: “Báo cáo đại úy, với tầm rơi của mảnh vỡ, người dân sinh sống ở khoảng mười kilomet ngoài khu vực này chắc chắn không xảy ra vấn đề gì”
“Đến từng nơi mục sở thị chưa?”.
“Báo cáo, tôi đã đi đến bốn thôn làng quanh đây. Tất cả trưởng thôn đều đã xác nhận”.
“Tiếp tục giám sát”
“Rõ”
Phong báo cáo xong, lùi xuống một bước.
Lâm Nguyên bước lên, nói thêm: “Báo cáo, chỉ huy chỉnh tọa độ thấp xuống 20 độ, mảnh bom rơi cũng không văng trúng được máy bay quân sự, tổn thất giảm xuống tối đa”
“Báo cáo cụ thể”
“Có ba chiếc bị xây xước nhẹ, ngày mai đội kỹ thuật sẽ sửa chữa”
Dĩ Kiên chậm rãi gật đầu: “Lữ, khoảng bao lâu khắc phục xong sự cố bãi A và mái nhà?”
“Báo cáo đại úy, bốn tiếng là xong”
“Được”. Anh đứng dậy, đi lại gần bốn người quân nhân kia, ngữ khí mang theo sự lạnh lẽo và uy quyền riêng biệt: “Văn Đường tiếp tục giám sát phòng thông tin, Phong quản lý trực bệ phóng tên lửa, những người khác tiếp tục làm nhiệm vụ của mình”
“Rõ, thưa đại úy”.
Sau khi bốn người kia đi rồi, Quách Dĩ Kiên mới đi lại gần Vân Trang, trầm giọng nói: “Em cũng về nghỉ sớm đi”
Lúc này, cô vẫn đang mải suy nghĩ về báo cáo của mấy quân nhân lúc nãy, thành ra chẳng nghe lọt tai được câu gì.
Hóa ra anh kiên nhẫn đợi đến khi tên lửa gần đến nơi mới tiêu diệt, chấp nhận tình thế nguy hiểm để bảo đảm sự bình an cho dân thường, hóa ra anh tính toán góc độ chuẩn xác như vậy, là để bảo vệ những chiến đấu cơ quý báu của đất nước mình. Và hóa ra, tất cả tiểu đoàn có niềm tin tưởng vào quyết định của anh, cũng bởi vì họ có lý do để mà tin tưởng.
Vân Trang nghĩ đến đó lại càng cảm thấy thích anh hơn một chút, thành ra vẻ mặt cứ ngây ra, chẳng còn nghe được lời Quách Dĩ Kiên vừa nói.
“Trịnh Vân Trang”
Nghe giọng anh truyền đến, cô mới giật mình, luống cuống nói: “Báo cáo đại úy, có mặt”
“Quay về ký túc nghỉ ngơi, đúng sáu giờ sáng ngày mai có mặt ở bãi B điểm danh”
“Từ từ, em uống nốt ly cafe đã. Anh cứ làm việc đi, em ngồi ở đây uống xong rồi về ngay”.
Vân Trang cười hì hì, sau đó không thèm quan tâm đến vẻ mặt lạnh như cục đá của Dĩ Kiên, cô lách người đi qua anh, đi đến sofa vơ bừa một cuốn sách trên bàn, cầm lên đọc.
Quách Dĩ Kiên chằm chằm nhìn cô, còn người nào đấy thì tỏ ra mình vô cùng bận rộn với việc đọc sách và uống cafe, còn tự động tàng hình và tắt tiếng (mute) trước mặt anh, khiến Dĩ Kiên thật hết nói nổi. Cuối cùng, anh đành quay về bàn làm việc, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Quách Dĩ Kiên miệt mài viết báo cáo một lúc, đến khi ngẩng đầu lên nhìn thì đã gần năm giờ sáng, còn Vân Trang thì rõ ràng bảo uống nốt ly cafe mà lăn ra ngủ quên luôn trên sofa từ bao giờ.
Cô đắp cuốn sách lên mặt, đầu tựa vào thành ghế, nửa nằm nửa ngồi ngủ ngon như chó con say sữa, chẳng trách nãy giờ không nghe thấy động tĩnh gì.
Dĩ Kiên chậm rãi đứng dậy đi lại ghế sofa, nhẹ nhàng cúi xuống bỏ cuốn sách trên mặt Vân Trang ra. Gương mặt cô khi ngủ vẫn giống hệt như một năm trước đây, xinh đẹp và thanh tú nhưng vẫn phảng phất một chút gì đó rất cứng đầu bướng bỉnh. Điệu bộ khi ngủ cũng hết sức lay động lòng người.
Nhìn thấy dáng vẻ này, bỗng dưng anh lại không kìm được, khóe miệng vô thức nở ra một nụ cười ôn hòa.
Quách Dĩ Kiên giơ tay ôm cô đứng dậy, sau đó bế Vân Trang vào trong phòng nghỉ của mình. Người con gái trong lòng bị di chuyển nên hơi nhíu mày, lát sau tay ôm chặt lấy cổ anh, đầu cọ cọ vào ngực áo anh, khiến trái tim Dĩ Kiên đột nhiên lại cảm thấy ngưa ngứa.
Khuôn mặt tuấn tú của anh hơi ửng đỏ, mạch đập trên cổ bỗng dưng hơi rối loạn, anh vội vàng đặt Vân Trang xuống giường, chèn chăn cẩn thận rồi không dám nán lại thêm một giây nào, lập tức xoay người đi ra bên ngoài.
Trịnh Vân Trang, cô gái nhỏ này, thật biết cách làm anh đau đầu!!!
Sáu giờ sáng, khi tiểu đoàn điểm danh xong xuôi thì máy bay của Tư lệnh cũng hạ cánh xuống đường băng của căn cứ Z11.
Vân Trang không được tham gia cuộc họp nên không biết cấp trên có chỉ thị gì, chỉ biết rằng sau khi Tư lệnh lên máy bay trở về, Quách Dĩ Kiên cùng một số binh lính nữa được cấp trên cho phép đến vùng Tarbagan-Dakh để bí mật tiêu diệt bọn phỉ Riley.
Đội đặc công của anh tập hợp rất nhanh, lúc bọn họ bắt đầu di chuyển vũ khí lên máy bay dân dụng, Vân Trang mới biết, đội đặc công trong truyền thuyết mà các giảng viên vẫn thường hay nhắc đến gồm Dĩ Kiên, Văn Đường, Mạc Phong, Trần Nguyên và tám người khác cô không rõ tên.
Đội lính đặc công đặc biệt của quân đội Việt Nam hầu hết đều là những quân nhân trẻ tuổi, người nào người nấy tác phong đều rất dứt khoát nhanh nhẹn. Bọn họ bận rộn và gấp gáp đến nỗi không ai có thời gian nói chuyện, Quách Dĩ Kiên chỉ kịp ủy quyền lại quyền điều hành cho Phạm Lữ rồi vội vã khoác ba lô lên vai, quay người đi đến đường băng.
Vân Trang biết trước anh sẽ phải đi vào đường băng nên đã đứng dưới nắng chờ đợi rất lâu. Lúc Dĩ Kiên đi qua, nhìn thấy cô đã phơi nắng đến mức nước da đã đỏ lựng cả lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh hơi chần chừ giây lát rồi cuối cùng vẫn quyết định rẽ về phía Vân Trang đang đứng.
Vân Trang nhìn thấy anh đi lại gần mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng hồi hộp. Lần này Quách Dĩ Kiên đi làm nhiệm vụ, không định rõ ngày trở về, càng không biết hai người còn có thể gặp lại nữa hay không, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này không còn được nhìn thấy anh thôi, trái tim cô đã đau đớn như bị ai bóp nghẹt.
Lúc này, Vân Trang càng cảm thấy thấu hiểu sâu sắc lời mà Dĩ Kiên đã nói hơn một năm trước: “Cho dù có thời gian, tôi cũng không thích có bạn gái”.
Bởi vì, không người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình luôn phải sống một cuộc đời luôn lo sợ và mong chờ.
Nhìn Quách Dĩ Kiên đi đến càng lúc càng gần, cô càng cảm thấy lòng mình tê dại. Vân Trang thực sự rất muốn ở bên anh cùng sinh cùng tử, cùng nhau phiêu bạt đến chân trời góc bể… thế nhưng bản thân cũng hiểu rất rõ rằng: anh chắc chắn sẽ không để cô đi, càng không muốn có khoảnh khắc biệt ly như thế này.
“Đại úy”. Cô hít sâu một hơi, mỉm cười nhẹ nhàng.
Quách Dĩ Kiên đứng dưới ánh nắng, thân hình thẳng tắp như bóng cây lớn ngạo mạn. Đáy mắt anh hơi u tối, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, lúc hai người đứng gần nhau, Vân Trang cơ hồ có thể ngửi rõ mùi hương hoa trà nhàn nhạt trên người anh.
“Em hãy ở lại đây”. Anh ngừng lại vài giây, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy kiên định: “Đợi tôi trở về”
Đợi tôi trở về? Không thể!!! Trước đây cô đã được nghe giảng rất nhiều lần: trước khi bộ đội đặc công làm bất cứ nhiệm vụ gì, họ đều phải ký một bản cam kết chấp nhận hy sinh vì tổ quốc, nói không chừng đội lính đặc công của Dĩ Kiên cũng như Song Jong Ki trong Hậu Duệ Mặt Trời, trước khi chấp hành nhiệm vụ đều để lại di thư.
Vẻ mặt Vân Trang có chút căng thẳng, cô hơi nhướng mắt nhìn anh, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng:
“Em có thể đi cùng được không? Đây là nhiệm vụ…”
Cô còn chưa nói hết câu, Dĩ Kiên đã lạnh lùng ngắt lời: “Nhiệm vụ của em là ở Z11, không phải là đi cùng bộ đội đặc công chúng tôi”
“Em muốn đi cùng anh. Không phải nói có chuyện gì em cũng đứng bên anh sao, Kiên, cho em đi cùng anh đi”
“Điệp vụ Trịnh Vân Trang, đây là mệnh lệnh chỉ huy, đề nghị cô quay về căn cứ”
Khi nói những lời này, thần sắc của anh vô cùng nghiêm nghị, ngữ khí dứt khoát rõ ràng, dường như không một chút lưu tình đuổi cô đi.
Vân Trang vừa thương vừa giận đến thắt ruột thắt gan, tuy nhiên cô không phải là người không hiểu chuyện, càng không thể đứng đôi co với Dĩ Kiên, làm mất thể diện của anh được. Hơn nữa, người đàn ông này còn kiên quyết hơn cô, anh đã nói “Không Đồng Ý” nghĩa là dù cô có làm gì thì anh cũng vĩnh viễn không mềm lòng.
Vân Trang suy nghĩ một lát rồi dậm chân đứng thẳng người, tay giơ ngang thái dương, dõng dạc trả lời:
“Báo cáo chỉ huy, rõ”
Quách Dĩ Kiên lạnh lùng quay người rời đi, ánh nắng chói chang ở sân bay chiếu lên bóng lưng anh, hình bóng cao lớn cô đơn đổ dài xuống mặt đất. Hôm nay anh không mặc quân phục, chỉ vận một bộ đồ jean màu đen đơn giản, đầu đội mũ lưỡi trai, balo đeo sau lưng cũng không phải là loại quân đội hay dùng mà chỉ là một chiếc balo du lịch loại bình thường.
Như thế cũng có nghĩa là: Dù anh có hy sinh khi làm nhiệm vụ thì cũng không được hy sinh dưới danh nghĩa bảo vệ tổ quốc hay chiến đấu vì dân tộc mình. Dù anh có bị bắt giam, bị tra tấn, anh cũng đều không có quyền được Tổng bộ cứu viện, hay dẫn độ trở về nước!!! Nghĩa là nếu chết, cũng không được nhận xác, một nhúm tro tàn cũng không được mang về quê hương.
Quách Dĩ Kiên, Quách Dĩ Kiên!!! Quân nhân vĩ đại.
Vân Trang giữ nguyên tư thế giơ tay ngang thái dương cho đến khi bóng dáng anh khuất hẳn sau đường băng mới thôi. Cô hít sâu mấy ngụm không khí đắng chát dưới ánh nắng chói chang, rồi ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát bướng bỉnh thường ngày.
Chỉ cần nghĩ đến việc một mình anh đứng trong mưa bom bão đạn, một mình anh xông pha chiến trường, cô đã không sao chịu nổi, huống hồ, lần này anh đi đến tận vùng Tarbagan băng giá chiến đấu với bọn phỉ hùng mạnh Riley.
Quách Dĩ Kiên, em nhất định sẽ không để anh đơn độc chiến đấu, em nhất định sẽ đứng bên anh, có chết cũng sẽ chết bên anh. Đời này, đều sẽ luôn như vậy!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook