• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cao Thủ Chiến Hồn (1 Viewer)

  • Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 14

Trong tình huống này, sau khi biết được chuyện gì xảy ra, hai nhân viên cảnh sát đều lộ ra vẻ sợ hãi.


Nếu súng gây mê bắn trúng bộ phận quan trọng thì nó cũng sẽ giết người!


“Đồng chí, cảm ơn anh ra tay trượng nghĩa, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nối .


Sau một hồi kinh hãi, một trong hai người cảnh sát chủ động đi đến bên cạnh Tân Tranh, vươn tay ra, tràn đầy cảm kích nói với anh.


“Đừng khách sáo!”


Tân Tranh bắt tay người cảnh sát, nhắc nhở: “Hung thủ là sát thủ chuyên nghiệp, để đảm bào an toàn mọi người nên đánh ngất ông ta trước khi áp giải đến đồn cảnh sát”.


Sát thủ chuyên nghiệp?


Nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt hai người cảnh sát lại biến đổi, sau đó lại càng thêm phần cảm kích Tân Tranh!


Dù sao với năng lực của họ, mặc dù trong tay có súng nhưng cũng chưa chắc có thế đối phó được với sát thủ chuyên nghiệp, rất có khả năng sẽ nguy hiếm đến tính mạng!


Song song với sự cảm kích, bọn họ cũng có chút tò mò về thân phận của anh.


Có điều, tò mò thì tò mò nhưng họ cũng không dám hỏi nhiều, có chút ngượng ngùng nói: “Đồng chí, vì đế điều tra cụ thể tình huống gây án, sau khi tàu đến trạm Hồng Kiều Đông Hải, vẫn mong hai người phối hợp một chút, đến đồn cảnh sát lấy lời khai”.


“Được!”


Tân Tranh mỉm cười gật đầu, tỏ ý tình nguyện hợp tác.


Hai mươi phút sau.


Sau một hồi còi lớn, tàu hỏa Tân Tranh đang ngồi giảm tốc độ và tiến vào trạm Hồng Kiều Đông Hải.


Tân Tranh và Trương Hân Như đầu tiên đi tới cửa xe làm xong thủ tục xuống xe.


Hai người nhân viên cảnh sát cũng áp giải người đàn ông trung niên ở một bên.


Để phòng ngừa bất trắc, hai nhân viên cảnh sát làm theo đề nghị của Tân Tranh, dùng súng gây mê người đàn ông trung niên, nhưng vẫn không yên tâm, lại dùng thêm một cây kim châm gây tê nữa, hơn nữa còn còng tay lại, có thể nói là đã làm ba lớp bảo vệ.


Hừm?


Tiếp đó, khi tàu dừng lại, Tân Tranh nhìn qua kính cửa số có gần hai mươi người đang đứng trên sân ga, chia thành hai hàng.


Một hàng là cảnh sát, tổng cộng có năm người, trong số đó có một nữ cảnh sát, dáng người cao gầy, câm giác toàn thân ngập tràn khí thế oai hùng hiên ngang.


Một hàng khác, một nhóm người đàn ông to lớn mặc đồ đen đứng sau lưng một người đàn ông mặc trang phục từ thời nhà Đường.


Những người đàn ông to lớn đó đều có vẻ ngoài vạm vỡ, rắn rỏi, với đôi mắt đầy sát khí, đeo tai nghe không dây, thân hình thẳng như thương mác, ánh mắt cánh giác nhìn bốn phía xung quanh, vừa nhìn đã biết có tô’ chất huấn luyện.


Còn người đàn ông mặc trang phục từ thời nhà Đường đứng đầu tiên khẽ cau mày, vẻ mặt lãnh đạm, tạo cho người ta cảm giác không giận tự uy.


“Đó hẳn là bố của Trương Hân Như’.


Trong lòng Tân Tranh nghĩ như vậy, sau đó nghe một tiếng “Cạch”, cửa xe mở ra, hai nhân viên cảnh sát áp giải người đàn ông trung niên xuống xe đầu tiên, lập tức đi về hướng năm người cảnh sát.


“Hân Như!”


Cùng lúc này, người đàn ông mặc trang phục nhà Đường đi đến gần cửa xe, một tay ôm Trương Hân Như vào trong lòng.


“Xin lỗi, Hân Như, đáng lẽ bố nên đi cùng con…”


Người đàn ông mặc trang phục nhà Đường vồ vào lưng Trương Hân Như, trong giọng nói tràn đầy vẻ hối lỗi.


“Không phải con bình an vô sự rồi sao”.


Trương Hân Như vui vẻ bình tĩnh cười, sau đó rời khỏi vòng tay người đàn ông đó, chỉ chỉ vào Tân Tranh nói: “Bố, anh ấy chính là người trong điện thoại con nói đã cứu con”.


Hửm!


Nghe được lời này của Trương Hân Như, bất luận là người đàn ông mặc trang phục nhà Đường hay người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đi cùng và mười hai người mặc đồ đen phía sau đều hướng sự chú ý về phía Tân Tranh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom