Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 16
Trương Bách Hùng không đế ý đến đội trưởng Châu nữa mà lấy ra một tấm danh thiếp làm bằng vàng ròng đưa cho Tân Tranh: “Đây là danh thiếp của tôi. Về sau nếu cậu có việc gì ở Đông Hái, có thể gọi tòi bất cứ lúc nào. Trong khâ năng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm điều đó, nếu không thể làm, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để biến nó thành hiện thực!”
“Không cần đâu!”
Tân Tranh có thế cảm nhận được sự chân thành cùng khấu khí của Trương Bách Hùng nhưng anh vần rất bình thản lắc lắc đầu, không nhận lấy danh thiếp.
Hửm?
Thấy một màn này bất luận là Trương Bách Hùng hay thuộc hạ của ông ta, cả hai người đội trưởng Châu lẫn Vương Mộng Nam đều cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì…
Tất cả họ đều biết ở Đông Hải và thậm chí ở vùng tam giác Trường Giang, rất nhiều ông lớn tự hào khi nhận được danh thiếp do đích thân Trương Bách Hùng đưa, nhưng số người nhận được cũng rất ít.
Về phần lời hứa của Trương Bách Hùng…
Một câu nói có giá trị ngàn lượng!
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng của những ngọn đèn neon chiếu sáng từng con đường, ngõ hẻm của Đông Hải, khiến nhịp sống của thành phố phồn hoa được mệnh danh là hòn ngọc Phương Đông này chậm lại, không còn vẻ sầm uất, ngột ngạt như ban ngày.
Trong màn đêm, khu Tử Viên người giàu ở Đông Hải cũng yên tĩnh hơn.
Giống như các quận giàu có ở tất cả các thành phố trên khắp đất nước, mặc dù những ngôi nhà ở khu Tử Viên đã được bán hết cách đây vài năm nhưng trông chúng vẫn khá vắng vẻ, chưa đến một nửa số biệt thự trong khu nhà giàu khổng lồ kia được thắp sáng.
“Lão Trương, vì sao chúng ta không cùng Tân Tranh đến đồn cảnh sát khai báo vậy?”
Trong một biệt thự ở khu nhà giàu Tử Viên, Trương Hân Như thay bộ đồ ngủ kawaii, hỏi Trương Bách Hùng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà.
Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi gọi Trương Bách Hùng là bố, bình thường đều gọi là lão Trương.
“Bố lo lắng vì chuyện buổi chiều nay khiến con hoảng sợ nên muốn con về nhà nghỉ ngơi trước, về phần khai báo phái người tới đó là được rồi”, Trương Bách Hùng nói.
“Không phải con không sao rồi à, hơn nữa cũng không phải lần đầu gặp loại chuyện như này, sao có thể hoảng sợ chứ?”, Trương Hân Như thoải mái nói.
“Hmm…”
Trương Bách Hùng nghe vậy nhịn không được thở dài một hơi.
Tuy rằng ông ấy uy chấn một vùng tam giác Trường Giang thậm chí là nửa phía nam đất nước, nhưng vần có người muốn lấy đầu ông ấy.
Mấy năm gần đây, ông ấy bị ám sát rất nhiều lần, vợ ông ấy bởi vậy mới chết.
Hơn nữa, có vài lần Trương Hân Như cũng gặp nguy hiểm.
Đó cũng là nguyên nhân ông ấy không tiếc bỏ ra một khoán tiền lớn thuê hai vệ sĩ hàng đầu cho Trương Hân Như.
Chỉ là chính ông ấy cũng không ngờ, ngay cả như vậy Trương Hân Như vẫn thiếu chút là gặp bất trắc.
“Lão Trương, Tân Tranh kia không có cách thức liên lạc, hơn nữa anh ấy cũng không cầm danh thiếp của bố, nếu lát chúng ta không đến đồn cảnh sát thì chẳng phải sẽ không tìm được anh ấy sao?”, Trương Hân Như nói.
“Con rất muốn tìm cậu ta nhỉ?”, Trương Bách Hùng hỏi lại.
“Ồ!”
Trương Hân Như nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó trong lòng không hiểu sao nháy dựng lên, có chút hoảng hốt giải thích: “Anh ấy đã cứu con, về tình về lý chúng ta vần nên cảm ơn anh ấy, tối thiểu thì cũng phải mời anh ấy ăn một bữa cơm…”
“ừm, việc này về sau bố sẽ sắp xếp”.
Trương Bách Hùng gật đầu, nhưng trong lúc vô tình lông mày khẽ nhíu lại một chỗ.
“Không cần đâu!”
Tân Tranh có thế cảm nhận được sự chân thành cùng khấu khí của Trương Bách Hùng nhưng anh vần rất bình thản lắc lắc đầu, không nhận lấy danh thiếp.
Hửm?
Thấy một màn này bất luận là Trương Bách Hùng hay thuộc hạ của ông ta, cả hai người đội trưởng Châu lẫn Vương Mộng Nam đều cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì…
Tất cả họ đều biết ở Đông Hải và thậm chí ở vùng tam giác Trường Giang, rất nhiều ông lớn tự hào khi nhận được danh thiếp do đích thân Trương Bách Hùng đưa, nhưng số người nhận được cũng rất ít.
Về phần lời hứa của Trương Bách Hùng…
Một câu nói có giá trị ngàn lượng!
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng của những ngọn đèn neon chiếu sáng từng con đường, ngõ hẻm của Đông Hải, khiến nhịp sống của thành phố phồn hoa được mệnh danh là hòn ngọc Phương Đông này chậm lại, không còn vẻ sầm uất, ngột ngạt như ban ngày.
Trong màn đêm, khu Tử Viên người giàu ở Đông Hải cũng yên tĩnh hơn.
Giống như các quận giàu có ở tất cả các thành phố trên khắp đất nước, mặc dù những ngôi nhà ở khu Tử Viên đã được bán hết cách đây vài năm nhưng trông chúng vẫn khá vắng vẻ, chưa đến một nửa số biệt thự trong khu nhà giàu khổng lồ kia được thắp sáng.
“Lão Trương, vì sao chúng ta không cùng Tân Tranh đến đồn cảnh sát khai báo vậy?”
Trong một biệt thự ở khu nhà giàu Tử Viên, Trương Hân Như thay bộ đồ ngủ kawaii, hỏi Trương Bách Hùng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà.
Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi gọi Trương Bách Hùng là bố, bình thường đều gọi là lão Trương.
“Bố lo lắng vì chuyện buổi chiều nay khiến con hoảng sợ nên muốn con về nhà nghỉ ngơi trước, về phần khai báo phái người tới đó là được rồi”, Trương Bách Hùng nói.
“Không phải con không sao rồi à, hơn nữa cũng không phải lần đầu gặp loại chuyện như này, sao có thể hoảng sợ chứ?”, Trương Hân Như thoải mái nói.
“Hmm…”
Trương Bách Hùng nghe vậy nhịn không được thở dài một hơi.
Tuy rằng ông ấy uy chấn một vùng tam giác Trường Giang thậm chí là nửa phía nam đất nước, nhưng vần có người muốn lấy đầu ông ấy.
Mấy năm gần đây, ông ấy bị ám sát rất nhiều lần, vợ ông ấy bởi vậy mới chết.
Hơn nữa, có vài lần Trương Hân Như cũng gặp nguy hiểm.
Đó cũng là nguyên nhân ông ấy không tiếc bỏ ra một khoán tiền lớn thuê hai vệ sĩ hàng đầu cho Trương Hân Như.
Chỉ là chính ông ấy cũng không ngờ, ngay cả như vậy Trương Hân Như vẫn thiếu chút là gặp bất trắc.
“Lão Trương, Tân Tranh kia không có cách thức liên lạc, hơn nữa anh ấy cũng không cầm danh thiếp của bố, nếu lát chúng ta không đến đồn cảnh sát thì chẳng phải sẽ không tìm được anh ấy sao?”, Trương Hân Như nói.
“Con rất muốn tìm cậu ta nhỉ?”, Trương Bách Hùng hỏi lại.
“Ồ!”
Trương Hân Như nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó trong lòng không hiểu sao nháy dựng lên, có chút hoảng hốt giải thích: “Anh ấy đã cứu con, về tình về lý chúng ta vần nên cảm ơn anh ấy, tối thiểu thì cũng phải mời anh ấy ăn một bữa cơm…”
“ừm, việc này về sau bố sẽ sắp xếp”.
Trương Bách Hùng gật đầu, nhưng trong lúc vô tình lông mày khẽ nhíu lại một chỗ.
Bình luận facebook