Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 37
“Cháu ở trong doanh trại, bởi vì yêu cầu công việc, tám năm không thể về nhà thăm người thân, với lý lịch này, đến chỗ chú làm bảo vệ sao có thể nói là đi cửa sau? Nói thẳng là có tài mà không phát huy được!”
Tô Văn gượng cười một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sớm đã cởi bỏ vẻ non nớt và tà khí của Tân Tranh, nghiêm nghị nói: “Lát nữa chú sẽ bảo người sắp xếp việc này”.
“Cảm ơn chú Tô!”
Tân Tranh đứng dậy, cúi đầu cảm ơn.
“Tiểu Tranh, cháu khách sáo quá”.
Tô Văn khẽ thở dài, trong lòng hiểu rõ, Tân Tranh lựa chọn khuất phục làm bảo vệ ở đại học Đông Hải chắc chắn có nguyên nhân.
Nhưng Tân Tranh không nói, ông ấy cũng không chủ động hỏi.
“Phải rồi, Tiểu Tranh, cháu đến Đông Hải khi nào thế?”, Tô Văn bưng tách trà, uống một hớp trà, lại hỏi tiếp.
“Đến từ tối qua”.
Tân Tranh bước tới, rót đầy tách trà của Tô Văn.
“Tên nhóc cháu tối qua đến sao không đến thẳng đây?”
Tô Văn cố ý lộ ra vẻ tức giận, giống như việc Tân Tranh đến Đông Hải không đến luôn Tô Viên đã phạm một lỗi lớn vậy.
“Muộn quá nên cháu không đến nữa”.
Tân Tranh mỉm cười, trong đầu hiện lên một ý nghĩ kỳ quái – nếu tối qua anh đến thẳng Tô Viên, Vương Mộng Nam vẫn sẽ đi theo bới lông tìm vết chứ?
Chắc chắn sẽ!
Ngay lập tức, trong lòng Tân Tranh có câu trả lời chắc chắn.
Theo anh thấy, Vương Mộng Nam dám làm ầm ĩ muốn hạ bệ Trương Bách Hùng, chắc chắn sẽ không bởi vì mình đến Tô Viên mà lùi bước.
“Cháu có chỗ ở ở Đông Hải?”, Tô Văn lại hỏi.
“Cháu không có, tối qua ở khách sạn”, Tân Tranh lắc đầu.
“Như này đi, chú có một căn phòng dành cho người nhà trong trường, cháu về sau có thể ở đó”.
Nghe thấy lời của Tân Tranh, Tô Văn nói: “Tên nhóc cháu cũng đừng từ chối, cũng đừng nói mấy lời khách sáo với chú, bằng không đừng coi chú là chú cháu nữa”.
“Vậy cháu cung kính không bằng tuân lệnh”, Tân Tranh dở khóc dở cười.
“Tiểu Tranh, hôm nay là ngày khai giảng, chú phải đi chủ trì cuộc họp”.
Tô Văn nghe thấy thế, cười vui vẻ, sau đó nhìn thời gian, nói: “Như này đi, cháu đi cùng xe với chú đến trường học, chú đến văn phòng lấy chìa khóa căn phòng đấy đưa cho cháu, tiện thể sắp xếp việc ứng tuyển của cháu một chút, buổi tối cùng nhau ăn cơm”.
“Cháu tự bắt taxi đi”, Tân Tranh từ chối lòng tốt của Tô Văn.
Một mặt, anh biết Tô Văn là một người vô cùng quang minh chính đại, có danh tiếng cực tốt trong ngành giáo dục, vì vậy anh không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, một chi tiết cỏn con làm ảnh hưởng đến Tô Văn.
Ngoài ra, lần này anh đến đại học Đông Hải làm bảo vệ, mục đích là canh giữ bên cạnh Trần Tĩnh em gái của Trần Mạnh, vừa bảo vệ cho Trần Tĩnh, vừa tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau mưu hại tiểu đội đặc chiến Long Nha.
“Nghe cháu, nhưng buổi tối phải cùng nhau ăn cơm”.
Tô Văn đưa ra quyết định cuối cùng, sau đó đặt ấm trà xuống, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Mười phút sau, Tô Văn ngồi trên chiếc Audi A6L rời Tô Viên trước, Tân Tranh thì một mình rời khỏi Tô Viên, sau khi đi bộ một đoạn, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến đại học Đông Hải.
Cùng là trường đại học nổi tiếng ở Đông Hải, trường đại học Đông Hải không có di tích lịch sử như trường đại học Phục Đán, kiến trúc của cổng trường không phải phỏng theo kiểu cổ, mà mang đầy hơi thở hiện đại.
Tô Văn gượng cười một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sớm đã cởi bỏ vẻ non nớt và tà khí của Tân Tranh, nghiêm nghị nói: “Lát nữa chú sẽ bảo người sắp xếp việc này”.
“Cảm ơn chú Tô!”
Tân Tranh đứng dậy, cúi đầu cảm ơn.
“Tiểu Tranh, cháu khách sáo quá”.
Tô Văn khẽ thở dài, trong lòng hiểu rõ, Tân Tranh lựa chọn khuất phục làm bảo vệ ở đại học Đông Hải chắc chắn có nguyên nhân.
Nhưng Tân Tranh không nói, ông ấy cũng không chủ động hỏi.
“Phải rồi, Tiểu Tranh, cháu đến Đông Hải khi nào thế?”, Tô Văn bưng tách trà, uống một hớp trà, lại hỏi tiếp.
“Đến từ tối qua”.
Tân Tranh bước tới, rót đầy tách trà của Tô Văn.
“Tên nhóc cháu tối qua đến sao không đến thẳng đây?”
Tô Văn cố ý lộ ra vẻ tức giận, giống như việc Tân Tranh đến Đông Hải không đến luôn Tô Viên đã phạm một lỗi lớn vậy.
“Muộn quá nên cháu không đến nữa”.
Tân Tranh mỉm cười, trong đầu hiện lên một ý nghĩ kỳ quái – nếu tối qua anh đến thẳng Tô Viên, Vương Mộng Nam vẫn sẽ đi theo bới lông tìm vết chứ?
Chắc chắn sẽ!
Ngay lập tức, trong lòng Tân Tranh có câu trả lời chắc chắn.
Theo anh thấy, Vương Mộng Nam dám làm ầm ĩ muốn hạ bệ Trương Bách Hùng, chắc chắn sẽ không bởi vì mình đến Tô Viên mà lùi bước.
“Cháu có chỗ ở ở Đông Hải?”, Tô Văn lại hỏi.
“Cháu không có, tối qua ở khách sạn”, Tân Tranh lắc đầu.
“Như này đi, chú có một căn phòng dành cho người nhà trong trường, cháu về sau có thể ở đó”.
Nghe thấy lời của Tân Tranh, Tô Văn nói: “Tên nhóc cháu cũng đừng từ chối, cũng đừng nói mấy lời khách sáo với chú, bằng không đừng coi chú là chú cháu nữa”.
“Vậy cháu cung kính không bằng tuân lệnh”, Tân Tranh dở khóc dở cười.
“Tiểu Tranh, hôm nay là ngày khai giảng, chú phải đi chủ trì cuộc họp”.
Tô Văn nghe thấy thế, cười vui vẻ, sau đó nhìn thời gian, nói: “Như này đi, cháu đi cùng xe với chú đến trường học, chú đến văn phòng lấy chìa khóa căn phòng đấy đưa cho cháu, tiện thể sắp xếp việc ứng tuyển của cháu một chút, buổi tối cùng nhau ăn cơm”.
“Cháu tự bắt taxi đi”, Tân Tranh từ chối lòng tốt của Tô Văn.
Một mặt, anh biết Tô Văn là một người vô cùng quang minh chính đại, có danh tiếng cực tốt trong ngành giáo dục, vì vậy anh không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, một chi tiết cỏn con làm ảnh hưởng đến Tô Văn.
Ngoài ra, lần này anh đến đại học Đông Hải làm bảo vệ, mục đích là canh giữ bên cạnh Trần Tĩnh em gái của Trần Mạnh, vừa bảo vệ cho Trần Tĩnh, vừa tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau mưu hại tiểu đội đặc chiến Long Nha.
“Nghe cháu, nhưng buổi tối phải cùng nhau ăn cơm”.
Tô Văn đưa ra quyết định cuối cùng, sau đó đặt ấm trà xuống, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Mười phút sau, Tô Văn ngồi trên chiếc Audi A6L rời Tô Viên trước, Tân Tranh thì một mình rời khỏi Tô Viên, sau khi đi bộ một đoạn, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến đại học Đông Hải.
Cùng là trường đại học nổi tiếng ở Đông Hải, trường đại học Đông Hải không có di tích lịch sử như trường đại học Phục Đán, kiến trúc của cổng trường không phải phỏng theo kiểu cổ, mà mang đầy hơi thở hiện đại.
Bình luận facebook