Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 39
Soạt!
Tân Tranh và bảo vệ đó không hẹn mà cùng nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
“Trưởng phòng Hà…”
Liền sau đó, khuôn mặt đầy “sát khí” đó của bảo vệ lập tức nở nụ cười tươi, nụ cười đó đúng là còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời, tốc độ lật mặt tuyệt đối còn nhanh hơn gái cầm tiền cởi quần!
Bởi vì chủ nhân của giọng nói là tài xế của Tô Văn, Hà Trung Đức!
“Gọi bừa cái gì vậy? Tôi làm trưởng phòng từ lúc nào?”
Hà Trung Đức nghiêm mặt, mắng bảo vệ.
Đại học Đông Hải là đơn vị cấp bộ, anh ta là đội trưởng của đội tài xế trường, do văn phòng quản lý, cấp bậc là đội trưởng, vẫn chưa đến cấp trưởng phòng, nhưng vì anh ta là tài xế của Tô Văn, cho nên mọi người thường gọi anh ta là trưởng phòng Hà, và ngầm gọi anh ta là thủ trưởng số ba, còn thư ký của Tô Văn được gọi sau lưng là thủ trưởng số hai”.
Nếu là trước đây, anh ta cũng không quan tâm những hành vi nịnh hót này, nhưng… hôm nay không được!
Bởi vì Tân Tranh đứng ở chỗ không xa bảo vệ, mấy tiếng trước được Tô Văn tiếp đón từ cổng lớn Tô Viên vào Tô Viên, được hưởng đãi ngộ mà nhân vật số một Đông Hải cũng không được hưởng!
Lúc đó, Hà Trung Đức nghe thấy tin này, kinh ngạc đến tròn mắt há miệng, đợi sau khi định thần lại, theo bản năng, cho rằng thân phận của Tân Tranh rất không đơn giản, ít nhất là quan hệ với Tô Văn không đơn giản.
Dưới tình hình này, bảo vệ gọi anh ta là trưởng phòng Hà trước mặt anh, không phải là gây rắc rối cho anh ta sao?
Chẳng may Tân Tranh tiện miệng nói đến chuyện này với Tô Văn, e rằng anh ta không còn cơ hội lái xe cho Tô Văn nữa – tài xế riêng của Tô Văn còn lợi hại hơn trưởng phòng, sở trưởng gì đó, nếu không cũng sẽ không được gọi với cái tên “thủ trưởng số ba”.
Bảo vệ bị Hà Trung Đức mắng cho thôn mặt, lập tức hơi nghẹn họng, không biết rốt cuộc phải gọi Hà Trung Đức là
gì.
“Anh Tân, hiệu trưởng Tô đặc biệt sắp xếp tôi chờ anh ở cổng”.
Hà Trung Đức không quan đến bảo vệ đang thôn mặt, mà giống như bảo vệ trước đó, lập tức lật mặt, nở nụ cười rạng rỡ và lấy lòng Tân Tranh.
“Ách…”
Bảo vệ nghe thấy lời của Hà Trung Đức, nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Hà Trung Đức khi đối diện với Tân Tranh, bảo vệ giống như nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi nhất trên đời, toàn thân cứng đờ tại chỗ, mở to đôi mắt, há hốc miệng, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa điên cuồng phi chạy, cuối cùng hội tụ thành một câu hỏi – mẹ kiếp, làm sao có thể?
“Trưởng phòng Hà, phiền anh rồi”.
Dường như đang đáp lại bảo vệ, Tân Tranh mỉm cười với Hà Trung Đức.
Nụ cười trên khuôn mặt Hà Trung Đức cứng đờ lại, sau đó cố gắng giữ nụ cười hơi cứng đờ, giải thích nói: “Bảo vệ không hiểu quy định, gọi bừa đấy, anh Tân đừng để ý”.
Vừa dứt lời, khóe mắt của Hà Trung Đức giật điên cuồng, ánh mắt nhìn bảo vệ bừng bừng sát khí.
“Mẹ ơi, hình như gây chuyện lớn
rồi!”
Trong lòng bảo vệ khựng lại, muốn khóc mà không ra nước mắt – đánh chết anh ta, anh ta cũng không ngờ, “tên trộm” trong mắt anh ta lắc người biến hình, lại trở thành nhân vật khiến Hà Trung Đức cũng phải lấy lòng.
“Tuy trình độ nịnh hót của anh ta hơi kém, nhưng rất yêu nghề tận tâm, là bảo vệ rất có trách nhiệm, cũng không cần làm khó anh ta”, Tân Tranh nhìn ra trò mèo, cười nói.
“Anh Tân không để ý thì tốt rồi”.
Hà Trung Đức nghe vậy, nụ cười trên khuôn măt tự nhiên hơn, trong lòng cũng thở ra nhẹ nhõm, sau đó nói với bảo vệ: “Còn không mau cảm ơn anh Tân?”
“Cảm… cảm ơn… cảm ơn…”
Cái lưỡi của bảo vệ cũng không thẳng được, lúc nói chuyện, toàn thân cũng run lên.
Tân Tranh và bảo vệ đó không hẹn mà cùng nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
“Trưởng phòng Hà…”
Liền sau đó, khuôn mặt đầy “sát khí” đó của bảo vệ lập tức nở nụ cười tươi, nụ cười đó đúng là còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời, tốc độ lật mặt tuyệt đối còn nhanh hơn gái cầm tiền cởi quần!
Bởi vì chủ nhân của giọng nói là tài xế của Tô Văn, Hà Trung Đức!
“Gọi bừa cái gì vậy? Tôi làm trưởng phòng từ lúc nào?”
Hà Trung Đức nghiêm mặt, mắng bảo vệ.
Đại học Đông Hải là đơn vị cấp bộ, anh ta là đội trưởng của đội tài xế trường, do văn phòng quản lý, cấp bậc là đội trưởng, vẫn chưa đến cấp trưởng phòng, nhưng vì anh ta là tài xế của Tô Văn, cho nên mọi người thường gọi anh ta là trưởng phòng Hà, và ngầm gọi anh ta là thủ trưởng số ba, còn thư ký của Tô Văn được gọi sau lưng là thủ trưởng số hai”.
Nếu là trước đây, anh ta cũng không quan tâm những hành vi nịnh hót này, nhưng… hôm nay không được!
Bởi vì Tân Tranh đứng ở chỗ không xa bảo vệ, mấy tiếng trước được Tô Văn tiếp đón từ cổng lớn Tô Viên vào Tô Viên, được hưởng đãi ngộ mà nhân vật số một Đông Hải cũng không được hưởng!
Lúc đó, Hà Trung Đức nghe thấy tin này, kinh ngạc đến tròn mắt há miệng, đợi sau khi định thần lại, theo bản năng, cho rằng thân phận của Tân Tranh rất không đơn giản, ít nhất là quan hệ với Tô Văn không đơn giản.
Dưới tình hình này, bảo vệ gọi anh ta là trưởng phòng Hà trước mặt anh, không phải là gây rắc rối cho anh ta sao?
Chẳng may Tân Tranh tiện miệng nói đến chuyện này với Tô Văn, e rằng anh ta không còn cơ hội lái xe cho Tô Văn nữa – tài xế riêng của Tô Văn còn lợi hại hơn trưởng phòng, sở trưởng gì đó, nếu không cũng sẽ không được gọi với cái tên “thủ trưởng số ba”.
Bảo vệ bị Hà Trung Đức mắng cho thôn mặt, lập tức hơi nghẹn họng, không biết rốt cuộc phải gọi Hà Trung Đức là
gì.
“Anh Tân, hiệu trưởng Tô đặc biệt sắp xếp tôi chờ anh ở cổng”.
Hà Trung Đức không quan đến bảo vệ đang thôn mặt, mà giống như bảo vệ trước đó, lập tức lật mặt, nở nụ cười rạng rỡ và lấy lòng Tân Tranh.
“Ách…”
Bảo vệ nghe thấy lời của Hà Trung Đức, nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Hà Trung Đức khi đối diện với Tân Tranh, bảo vệ giống như nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi nhất trên đời, toàn thân cứng đờ tại chỗ, mở to đôi mắt, há hốc miệng, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa điên cuồng phi chạy, cuối cùng hội tụ thành một câu hỏi – mẹ kiếp, làm sao có thể?
“Trưởng phòng Hà, phiền anh rồi”.
Dường như đang đáp lại bảo vệ, Tân Tranh mỉm cười với Hà Trung Đức.
Nụ cười trên khuôn mặt Hà Trung Đức cứng đờ lại, sau đó cố gắng giữ nụ cười hơi cứng đờ, giải thích nói: “Bảo vệ không hiểu quy định, gọi bừa đấy, anh Tân đừng để ý”.
Vừa dứt lời, khóe mắt của Hà Trung Đức giật điên cuồng, ánh mắt nhìn bảo vệ bừng bừng sát khí.
“Mẹ ơi, hình như gây chuyện lớn
rồi!”
Trong lòng bảo vệ khựng lại, muốn khóc mà không ra nước mắt – đánh chết anh ta, anh ta cũng không ngờ, “tên trộm” trong mắt anh ta lắc người biến hình, lại trở thành nhân vật khiến Hà Trung Đức cũng phải lấy lòng.
“Tuy trình độ nịnh hót của anh ta hơi kém, nhưng rất yêu nghề tận tâm, là bảo vệ rất có trách nhiệm, cũng không cần làm khó anh ta”, Tân Tranh nhìn ra trò mèo, cười nói.
“Anh Tân không để ý thì tốt rồi”.
Hà Trung Đức nghe vậy, nụ cười trên khuôn măt tự nhiên hơn, trong lòng cũng thở ra nhẹ nhõm, sau đó nói với bảo vệ: “Còn không mau cảm ơn anh Tân?”
“Cảm… cảm ơn… cảm ơn…”
Cái lưỡi của bảo vệ cũng không thẳng được, lúc nói chuyện, toàn thân cũng run lên.
Bình luận facebook