Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 41
Có lẽ anh ta biết Tân Tranh không đế ý đến cách gọi “trưởng phòng Hà” này, lần này Hà Trung Đức không căng thẳng, nhưng cũng không dám sơ suất, hóa giải bằng cách nói đùa, sau đó đưa tay giới thiệu: “Vị này là anh Tân mà hiệu trưởng Tô nói”.
“Tiểu Tranh, xin chào, tôi là Mạnh Vạn Ngân. Tôi lớn tuổi hơn cậu, nếu cậu không chê, thì gọi tôi là anh Mạnh”,
Mạnh Vạn Ngân đưa tay ra với Tân Tranh, cho người ta cảm giác vô cùng phóng khoáng.
“Chào anh Mạnh!”
Tân Tranh mỉm cười bắt tay của Mạnh Vạn Ngân, chỉ cảm thấy tay hơi dính, lại nhìn cái đầu hói, hai mắt sưng phù, khung người đứng không vững của Mạnh Vạn Ngân, là biết đây là một kẻ háo sắc, xương cốt cơ thể sớm đã bị mỹ sắc rút sạch.
“Tiểu Tranh, trưởng phòng Hà, mời vào, tôi pha trà cho hai người”, Mạnh Vạn Ngân buông tay rồi ra thế tay xin mời.
“Trưởng phòng Mạnh, tôi còn có việc, không vào nữa, hôm khác lại đến uống trà của ông”.
Hà Trung Đức từ chối lời mời của Mạnh Vạn Ngân, sau đó đưa một tấm danh thiếp cho Tân Tranh, nói: “Anh Tân, đây là danh thiếp của tôi, đợi anh và trưởng phòng Mạnh nói chuyện xong, thì gọi điện cho tôi”.
“Được”.
Tân Tranh nhận danh thiếp, không cất vào trong túi ngay.
Không phải Tân Tranh không muốn lấy danh thiếp này, ngược lại, anh có thể nhìn ra Hà Trung Đức là một người vô cùng biết chừng mực, vừa lấy lòng anh, lại không để lại dấu vết, hơn nữa không tỏ ra vội vàng vì cái lợi trước mắt.
Anh làm như vậy là để thế hiện sự tôn trọng.
Quả nhiên, Hà Trung Đức nhìn hành động của Tân Tranh, con ngươi bỗng mớ to, trong con mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, sau đó vẫy tay, quay người đi.
Mạnh Vạn Ngân nhìn cảnh này, trong lòng khẽ động, thầm cảm thấy thân phận của Tân Tranh, hoặc là nói quan hệ giữa anh với Tô Văn còn khoa trương hơn trong tưởng tượng của ông ta, nếu không, Hà Trung Đức tuyệt đối sẽ không như vậy.
Vào văn phòng, đầu tiên là Mạnh Vạn Ngân cười niềm nở mời Tân Tranh ngồi, sau đó lấy ra trà Kim Tuấn Mi cực phẩm quý giá từ trong tủ, rồi lấy ra một bộ bình trà gốm giá trị đắt đỏ pha trà cho Tân Tranh.
“Tiểu Tranh à, hút thuốc không?”
“Tiểu Tranh, xin chào, tôi là Mạnh Vạn Ngân. Tôi lớn tuổi hơn cậu, nếu cậu không chê, thì gọi tôi là anh Mạnh”,
Mạnh Vạn Ngân đưa tay ra với Tân Tranh, cho người ta cảm giác vô cùng phóng khoáng.
“Chào anh Mạnh!”
Tân Tranh mỉm cười bắt tay của Mạnh Vạn Ngân, chỉ cảm thấy tay hơi dính, lại nhìn cái đầu hói, hai mắt sưng phù, khung người đứng không vững của Mạnh Vạn Ngân, là biết đây là một kẻ háo sắc, xương cốt cơ thể sớm đã bị mỹ sắc rút sạch.
“Tiểu Tranh, trưởng phòng Hà, mời vào, tôi pha trà cho hai người”, Mạnh Vạn Ngân buông tay rồi ra thế tay xin mời.
“Trưởng phòng Mạnh, tôi còn có việc, không vào nữa, hôm khác lại đến uống trà của ông”.
Hà Trung Đức từ chối lời mời của Mạnh Vạn Ngân, sau đó đưa một tấm danh thiếp cho Tân Tranh, nói: “Anh Tân, đây là danh thiếp của tôi, đợi anh và trưởng phòng Mạnh nói chuyện xong, thì gọi điện cho tôi”.
“Được”.
Tân Tranh nhận danh thiếp, không cất vào trong túi ngay.
Không phải Tân Tranh không muốn lấy danh thiếp này, ngược lại, anh có thể nhìn ra Hà Trung Đức là một người vô cùng biết chừng mực, vừa lấy lòng anh, lại không để lại dấu vết, hơn nữa không tỏ ra vội vàng vì cái lợi trước mắt.
Anh làm như vậy là để thế hiện sự tôn trọng.
Quả nhiên, Hà Trung Đức nhìn hành động của Tân Tranh, con ngươi bỗng mớ to, trong con mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, sau đó vẫy tay, quay người đi.
Mạnh Vạn Ngân nhìn cảnh này, trong lòng khẽ động, thầm cảm thấy thân phận của Tân Tranh, hoặc là nói quan hệ giữa anh với Tô Văn còn khoa trương hơn trong tưởng tượng của ông ta, nếu không, Hà Trung Đức tuyệt đối sẽ không như vậy.
Vào văn phòng, đầu tiên là Mạnh Vạn Ngân cười niềm nở mời Tân Tranh ngồi, sau đó lấy ra trà Kim Tuấn Mi cực phẩm quý giá từ trong tủ, rồi lấy ra một bộ bình trà gốm giá trị đắt đỏ pha trà cho Tân Tranh.
“Tiểu Tranh à, hút thuốc không?”
Bình luận facebook