Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 66
Là bạn thân của Trương Hân Như, cô ta không chỉ biết việc Lương Bác đang theo đuổi Trương Hân Như, mà còn biết được, danh tiếng của Lương Bác tại đại học Đông Hải lớn đến mức nào.
“Giống như kẹo dẻo vậy, nhìn thấy liền phiền chán”.
Trương Hân Như lẩm bẩm một cậu, trong lòng lại hiểu rõ, hôm nay cô tức giận như vậy, hoàn toàn là vì sự có mặt của Tân Tranh.
Không biết tại sao, cô lại muốn cố hết sức chứng minh trước mặt Tân Tranh rằng giữa mình và Lương Bác không có bất cứ quan hệ gì!
“Vù
/V
Biếu cảm của Lương Bác thay đổi liên tục, cuối cùng mới thở ra một hơi ngột ngạt, khuôn mặt âm trầm đi về phía chiếc Aston Martin, đồng thời ném cho Tân Tranh một cái nhìn rét lạnh.
“Tiểu Tranh, nghe lời tôi, mau rời đi thôi! Tên cậu ấm kia vốn đã nối nóng, nay lại bị cô gái kia từ chối lời mời, chắc chắn sẽ dồn hết lửa giận lên người cậu!”
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đó của Lương Bác, Dương Hải Quốc liền rùng mình, không kìm được nhắc nhở Tân Tranh một lần nữa.
“Anh à, sao anh ta lại chọc tới anh rồi?”
Không đợi Tân Tranh mở lời, Trương Hân Như đã kéo theo Tô Diệu Y cùng Trần Tĩnh tới gần, nghe được lời vừa rồi của Dương Hải Quốc, bất giác hỏi.
“Không có chuyện gì”.
Tân Tranh lắc đầu, không biết là đang trả lời Trương Hân Như hay đang an ủi Dương Hải Quốc.
“Anh à, tuy rằng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh yên tâm, có tôi ở đây, anh ta tuyệt đối không dám gây phiền phức cho mọi người”.
Trương Hân Như nói đầy bá đạo, sau đó quay đầu hung dữ nhìn về phía Lương Bác đang trở lại trong chiếc Aston Martin, ngang ngược nói: “Lương Bác, nếu để tôi biết được anh tìm họ gây rắc rối, tôi sẽ khiến anh nuốt không trôi”.
“Hân Như, đây là hiểu lầm thôi, anh làm sao có thể gây phiền phức cho họ đây?”
Cơ thịt nơi khóe mắt của Lương Bác co giật dữ dội, vẻ mặt hắn khó coi tới cực điểm, cảm giác đó còn bức bối hơn so với việc đã sẵn sàng ‘lên súng’ nhưng lại đụng phải một kẻ giả gái vậy.
Hẳn ra rất muốn bùng nổ!
Nhưng khi hắn nghĩ tới vóc dáng xinh đẹp gợi cảm của Trương Hân Như cùng khối tài sản khổng lồ mà Trương Bách Hùng sẽ để lại cho cô, liền cứng rắn đè nén những biếu cảm phiền nộ mà một lần nữa nặn ra nụ cười.
Tốc độ thay đổi nét mặt đó quả thực còn nhanh hơn so với diễn viên Kinh kịch!
“Hừ, tốt nhất là không có!”, Trương Hân Như hừ lạnh một tiếng.
“Hân Như, xem ra tâm trạng hôm nay của em không tốt, vậy anh không làm phiền em nữa”.
Lương Bác miễn cưỡng cười nói, sau đó xoay người chui vào chiếc xe thể thao Aston Martin trị giá hàng chục triệu tệ.
“Grrrr!”
Tiếng gầm vang lên, ô tô khởi động, vẻ mặt của Lương Bác lập tức thay đổi từ nắng xuân tháng ba sang đông lạnh tháng chạp, trong mắt đầy sự oán hận: ‘Tôi phải đem tên khốn đó ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!”
“Còn có con chó canh cửa trung niên kia nữa!”
Hoàng Giai Vĩ cắn răng nghiến lợi tiếp lời, theo hắn nếu không phải do Dương Hải Quốc bản thân cũng sẽ
không bị Tân Tranh cho một bạt tai.
“Anh Bưu, anh giúp tôi điều tra thông tin về hai bảo vệ trực ca sáng nay tại Gia Chúc Viện của đại học Đông Hải, càng chi tiết càng tốt”.
Hoàng Giai Vĩ vừa dứt lời, Lương Bác cũng rút ra điện thoại quay số: “Trưởng ban bảo vệ của đại học Đông Hải là Mạnh Vạn Ngân, anh ta hẳn là biết thông tin về hai tên đó”.
“Cậu Lương, một tiếng sau tôi sẽ gửi thông tin qua cho cậu”.
Chẳng bao lâu, một giọng nói trầm thấp từ máy thu thanh truyền vào tai Lương Bác.
“Không, một tiếng nữa tôi sẽ đợi anh ở bãi đậu xe của tập đoàn”, Lương Bác thoáng suy nghĩ rồi thu xếp, sau đó liền cúp điện thoại.
“Cậu Lương, anh định để anh Bưu ra tay sao?”
Khuôn mặt Hoàng Giai Vĩ không giấu nổi sự phấn khích, hắn hiếu rất rõ, anh Bưu trong miệng Lương Bác tên gọi là Mông Bưu, là vệ sĩ mà bố của Lương Bác đã bỏ ra một cái giá cao để mời tới, nghe nói từng đánh quyền anh tại các giải đấu ngầm, từng làm sát thủ ở nước ngoài, số người thiệt mạng trên tay hắn ta không chỉ dừng lại ở con số một.
“Giống như kẹo dẻo vậy, nhìn thấy liền phiền chán”.
Trương Hân Như lẩm bẩm một cậu, trong lòng lại hiểu rõ, hôm nay cô tức giận như vậy, hoàn toàn là vì sự có mặt của Tân Tranh.
Không biết tại sao, cô lại muốn cố hết sức chứng minh trước mặt Tân Tranh rằng giữa mình và Lương Bác không có bất cứ quan hệ gì!
“Vù
/V
Biếu cảm của Lương Bác thay đổi liên tục, cuối cùng mới thở ra một hơi ngột ngạt, khuôn mặt âm trầm đi về phía chiếc Aston Martin, đồng thời ném cho Tân Tranh một cái nhìn rét lạnh.
“Tiểu Tranh, nghe lời tôi, mau rời đi thôi! Tên cậu ấm kia vốn đã nối nóng, nay lại bị cô gái kia từ chối lời mời, chắc chắn sẽ dồn hết lửa giận lên người cậu!”
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đó của Lương Bác, Dương Hải Quốc liền rùng mình, không kìm được nhắc nhở Tân Tranh một lần nữa.
“Anh à, sao anh ta lại chọc tới anh rồi?”
Không đợi Tân Tranh mở lời, Trương Hân Như đã kéo theo Tô Diệu Y cùng Trần Tĩnh tới gần, nghe được lời vừa rồi của Dương Hải Quốc, bất giác hỏi.
“Không có chuyện gì”.
Tân Tranh lắc đầu, không biết là đang trả lời Trương Hân Như hay đang an ủi Dương Hải Quốc.
“Anh à, tuy rằng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh yên tâm, có tôi ở đây, anh ta tuyệt đối không dám gây phiền phức cho mọi người”.
Trương Hân Như nói đầy bá đạo, sau đó quay đầu hung dữ nhìn về phía Lương Bác đang trở lại trong chiếc Aston Martin, ngang ngược nói: “Lương Bác, nếu để tôi biết được anh tìm họ gây rắc rối, tôi sẽ khiến anh nuốt không trôi”.
“Hân Như, đây là hiểu lầm thôi, anh làm sao có thể gây phiền phức cho họ đây?”
Cơ thịt nơi khóe mắt của Lương Bác co giật dữ dội, vẻ mặt hắn khó coi tới cực điểm, cảm giác đó còn bức bối hơn so với việc đã sẵn sàng ‘lên súng’ nhưng lại đụng phải một kẻ giả gái vậy.
Hẳn ra rất muốn bùng nổ!
Nhưng khi hắn nghĩ tới vóc dáng xinh đẹp gợi cảm của Trương Hân Như cùng khối tài sản khổng lồ mà Trương Bách Hùng sẽ để lại cho cô, liền cứng rắn đè nén những biếu cảm phiền nộ mà một lần nữa nặn ra nụ cười.
Tốc độ thay đổi nét mặt đó quả thực còn nhanh hơn so với diễn viên Kinh kịch!
“Hừ, tốt nhất là không có!”, Trương Hân Như hừ lạnh một tiếng.
“Hân Như, xem ra tâm trạng hôm nay của em không tốt, vậy anh không làm phiền em nữa”.
Lương Bác miễn cưỡng cười nói, sau đó xoay người chui vào chiếc xe thể thao Aston Martin trị giá hàng chục triệu tệ.
“Grrrr!”
Tiếng gầm vang lên, ô tô khởi động, vẻ mặt của Lương Bác lập tức thay đổi từ nắng xuân tháng ba sang đông lạnh tháng chạp, trong mắt đầy sự oán hận: ‘Tôi phải đem tên khốn đó ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!”
“Còn có con chó canh cửa trung niên kia nữa!”
Hoàng Giai Vĩ cắn răng nghiến lợi tiếp lời, theo hắn nếu không phải do Dương Hải Quốc bản thân cũng sẽ
không bị Tân Tranh cho một bạt tai.
“Anh Bưu, anh giúp tôi điều tra thông tin về hai bảo vệ trực ca sáng nay tại Gia Chúc Viện của đại học Đông Hải, càng chi tiết càng tốt”.
Hoàng Giai Vĩ vừa dứt lời, Lương Bác cũng rút ra điện thoại quay số: “Trưởng ban bảo vệ của đại học Đông Hải là Mạnh Vạn Ngân, anh ta hẳn là biết thông tin về hai tên đó”.
“Cậu Lương, một tiếng sau tôi sẽ gửi thông tin qua cho cậu”.
Chẳng bao lâu, một giọng nói trầm thấp từ máy thu thanh truyền vào tai Lương Bác.
“Không, một tiếng nữa tôi sẽ đợi anh ở bãi đậu xe của tập đoàn”, Lương Bác thoáng suy nghĩ rồi thu xếp, sau đó liền cúp điện thoại.
“Cậu Lương, anh định để anh Bưu ra tay sao?”
Khuôn mặt Hoàng Giai Vĩ không giấu nổi sự phấn khích, hắn hiếu rất rõ, anh Bưu trong miệng Lương Bác tên gọi là Mông Bưu, là vệ sĩ mà bố của Lương Bác đã bỏ ra một cái giá cao để mời tới, nghe nói từng đánh quyền anh tại các giải đấu ngầm, từng làm sát thủ ở nước ngoài, số người thiệt mạng trên tay hắn ta không chỉ dừng lại ở con số một.
Bình luận facebook