Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 68
Nghe được lời này của Hoàng Giai Vĩ, Lương Bác ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng của Mông Bưu, căm hận nói: “Cụ thể hành động như thế nào anh thu xếp đi, nhưng đừng ra tay trước mặt Trương Hân Như, tốt nhất cũng đừng ra tay ở trường học”.
“Cậu Lương, cậu chắc chắn muốn giết chết hắn ta sao?”
Mông Bưu nhíu mày thật sâu, nếu xử lý một người bình thường hẳn tuyệt đối sẽ không nói hai lời.
Nhưng Tân Tranh có chút đặc biệt.
Bởi trong xã hội ngày nay, không có nhiều người không thể tra được hồ sơ thông tin, nếu có cũng là nhóm người đặc biệt, mà Tân Tranh chỉ là một bảo vệ nhỏ bé, điều này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Tại Đông Hải rộng lớn với hàng chục triệu dân này, giết chết một tên bảo vệ có khác gì một con chó?”
Lương Bác phản bác.
“Ba ngày sau, Đông Hải sẽ không còn người này nữa!”
Mông Bưu thoáng cân nhắc rồi trả lời, trong mắt lóe lên tia sát ý.
Cùng với tốc độ phát triển kinh tế nhanh chóng, cái được gọi là khu nhà giàu cũng xuất hiện ở khắp các thành phố lớn trên cả nước, trái ngược cũng có khu ổ chuột.
Ngay cả Đông Hải, nơi nổi danh có viên minh châu phương Đông cũng không ngoại lệ.
Cái được gọi là khu ổ chuột là một tập thể khu nhà hoang, phần lớn được xây dựng từ những năm 1980, cư dân đều là những người từ nơi khác tới.
Nhà của Dương Hải Quốc chính là ở khu ổ chuột này.
Khu Ổ chuột cách đại học Đông Hải rất xa, Dương Hải Quốc mỗi ngày đi làm đều phải ngồi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe bus, thời gian đi đường đã mất bốn tiếng đồng hồ.
Chín giờ tối, Dương Hải Quốc lê tấm thân kiệt sức trở về khu ổ chuột.
Phóng mắt nhìn ra xa, trong khu ổ chuột đều là những căn nhà thấp tầng, với những cột chăng dây điện lộn xộn, bên đường là một loạt các quán ăn nhỏ, hoặc là tiệm uốn tóc lập loè không khí hồng đỏ với một vài người phụ nữ trang điếm như yêu tinh đứng ở cửa, phảng phất như cách mâý đời so với trung tâm thành phố phồn hoa kia.
“Lão Dương, đã nhận được lương chưa, làm một nháy không?”
Khi Dương Hải Quốc đi ngang qua cửa tiệm làm tóc, một ‘chị gái’ với vòng eo thô to giống như thùng nước nháy mắt với anh ta, lắc lắc bộ ngực vốn đã chảy xệ của mình buông lời quyến rũ.
“Tiền lương còn không đủ cho con gái của tôi đi học, làm sao còn dư tiền đưa cho cô?”
Dương Hải Quốc không vui vẻ gì đáp, nhưng khóe miệng lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc, mặc dù anh ta là người thuộc tầng đáy của xã hội và sống ở một khu ổ chuột bẩn thiu hỗn loạn này nhưng con gái của ông lại vô cùng không chịu thua kém, thành tích học tập đứng số một số hai tại khu ổ chuột này.
Đây cũng là lý do ‘chị gái’ tiệm làm tóc quen biết ông.
“Cũng không biết kiếp trước anh tu được phúc đức gì mà có thế nuôi dạy được một cô con gái tốt như vậy”.
Người phụ nữ to béo nói đầy ghen tị, sau đó chớp chớp mắt cười nói: “Chiều nay tôi thấy con bé đi mua thức ăn, có lẽ là đang nấu cơm cho anh đó, mau về ăn đi!”
“ừm”.
Dương Hải Quốc mỉm cười gật đầu, vào mỗi cuối tuần, con gái sẽ từ trường học trở về để thăm anh ta, giúp anh ta giặt quần áo và nấu ăn.
“Nhìn anh ta kia, đều vui vẻ tới mức sắp bay lên lại trời rồi. Lão Dương à, nếu con gái anh trúng tuyển vào Bắc Đại hoặc Thanh Hoa, tôi sẽ miễn phí hầu hạ một đêm”, người phụ nữ mập mạp ở phía sau nói với theo.
“Khanh khách…”
Các cô gái khác ở tiệm uốn cũng không nhịn được mà cười rộ theo.
Dương Hải Quốc không đáp lời, nhưng bất giác tăng nhanh bước chân, cảm giác như muốn lập tức lao thẳng về tới nhà vậy.
Hửm?
Nửa phút sau, khi Dương Hải Quốc đẫ gần như bước tới căn phòng thuê của mình, lại nhìn thấy một chiếc Range Rover đang đậu trước cửa nhà.
Phát hiện này khiến anh ta vô thức dừng lại bước chân.
Anh ta đã sinh sống tại khu ổ chuột này được một vài năm.
“Cậu Lương, cậu chắc chắn muốn giết chết hắn ta sao?”
Mông Bưu nhíu mày thật sâu, nếu xử lý một người bình thường hẳn tuyệt đối sẽ không nói hai lời.
Nhưng Tân Tranh có chút đặc biệt.
Bởi trong xã hội ngày nay, không có nhiều người không thể tra được hồ sơ thông tin, nếu có cũng là nhóm người đặc biệt, mà Tân Tranh chỉ là một bảo vệ nhỏ bé, điều này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Tại Đông Hải rộng lớn với hàng chục triệu dân này, giết chết một tên bảo vệ có khác gì một con chó?”
Lương Bác phản bác.
“Ba ngày sau, Đông Hải sẽ không còn người này nữa!”
Mông Bưu thoáng cân nhắc rồi trả lời, trong mắt lóe lên tia sát ý.
Cùng với tốc độ phát triển kinh tế nhanh chóng, cái được gọi là khu nhà giàu cũng xuất hiện ở khắp các thành phố lớn trên cả nước, trái ngược cũng có khu ổ chuột.
Ngay cả Đông Hải, nơi nổi danh có viên minh châu phương Đông cũng không ngoại lệ.
Cái được gọi là khu ổ chuột là một tập thể khu nhà hoang, phần lớn được xây dựng từ những năm 1980, cư dân đều là những người từ nơi khác tới.
Nhà của Dương Hải Quốc chính là ở khu ổ chuột này.
Khu Ổ chuột cách đại học Đông Hải rất xa, Dương Hải Quốc mỗi ngày đi làm đều phải ngồi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe bus, thời gian đi đường đã mất bốn tiếng đồng hồ.
Chín giờ tối, Dương Hải Quốc lê tấm thân kiệt sức trở về khu ổ chuột.
Phóng mắt nhìn ra xa, trong khu ổ chuột đều là những căn nhà thấp tầng, với những cột chăng dây điện lộn xộn, bên đường là một loạt các quán ăn nhỏ, hoặc là tiệm uốn tóc lập loè không khí hồng đỏ với một vài người phụ nữ trang điếm như yêu tinh đứng ở cửa, phảng phất như cách mâý đời so với trung tâm thành phố phồn hoa kia.
“Lão Dương, đã nhận được lương chưa, làm một nháy không?”
Khi Dương Hải Quốc đi ngang qua cửa tiệm làm tóc, một ‘chị gái’ với vòng eo thô to giống như thùng nước nháy mắt với anh ta, lắc lắc bộ ngực vốn đã chảy xệ của mình buông lời quyến rũ.
“Tiền lương còn không đủ cho con gái của tôi đi học, làm sao còn dư tiền đưa cho cô?”
Dương Hải Quốc không vui vẻ gì đáp, nhưng khóe miệng lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc, mặc dù anh ta là người thuộc tầng đáy của xã hội và sống ở một khu ổ chuột bẩn thiu hỗn loạn này nhưng con gái của ông lại vô cùng không chịu thua kém, thành tích học tập đứng số một số hai tại khu ổ chuột này.
Đây cũng là lý do ‘chị gái’ tiệm làm tóc quen biết ông.
“Cũng không biết kiếp trước anh tu được phúc đức gì mà có thế nuôi dạy được một cô con gái tốt như vậy”.
Người phụ nữ to béo nói đầy ghen tị, sau đó chớp chớp mắt cười nói: “Chiều nay tôi thấy con bé đi mua thức ăn, có lẽ là đang nấu cơm cho anh đó, mau về ăn đi!”
“ừm”.
Dương Hải Quốc mỉm cười gật đầu, vào mỗi cuối tuần, con gái sẽ từ trường học trở về để thăm anh ta, giúp anh ta giặt quần áo và nấu ăn.
“Nhìn anh ta kia, đều vui vẻ tới mức sắp bay lên lại trời rồi. Lão Dương à, nếu con gái anh trúng tuyển vào Bắc Đại hoặc Thanh Hoa, tôi sẽ miễn phí hầu hạ một đêm”, người phụ nữ mập mạp ở phía sau nói với theo.
“Khanh khách…”
Các cô gái khác ở tiệm uốn cũng không nhịn được mà cười rộ theo.
Dương Hải Quốc không đáp lời, nhưng bất giác tăng nhanh bước chân, cảm giác như muốn lập tức lao thẳng về tới nhà vậy.
Hửm?
Nửa phút sau, khi Dương Hải Quốc đẫ gần như bước tới căn phòng thuê của mình, lại nhìn thấy một chiếc Range Rover đang đậu trước cửa nhà.
Phát hiện này khiến anh ta vô thức dừng lại bước chân.
Anh ta đã sinh sống tại khu ổ chuột này được một vài năm.
Bình luận facebook