Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 5
Người thanh niên đeo kính gọng vàng nghe cô gái nói vậy thì cau mày, do dự một chút rồi nói: “Thật ra khi anh ta chọn làm một bộ đội đặc chủng thì kết quả giữa hai người đã được định trước rồi, chị phải trở thành người phụ nữ của vương mà anh ta chỉ là một tên lính quèn nơi biên giới mà thôi”.
“Binh vương cũng là vương”.
Ánh mặt trời chói mắt.
Cô gái khẽ nhắm mắt lại, lẩm bẩm như đang đáp lại người thanh niên lại như đang tự nói với chính mình.
“Nhưng bây giờ anh cũng chẳng phải binh vương”.
Người thanh niên thẳng thừng: “Nói thẳng ra nếu không có nhà họ Tần làm chỗ dựa thì anh ta còn không đáng xách giày cho chị!”
“Em đánh giá thấp anh ấy rồi.”
Cô gái khẽ lắc đầu, vẻ mắt dần trở nên kiên quyết: “Anh ấy từng có thể xưng vương xưng bá ở đại viện Yên Kinh, dám đánh gãy chân Dương Sách trước mặt mọi người, sau này anh ấy lại trở thành Long Nha duy nhất trong quân đội nước Cộng Hòa, tương lai ai dám nói anh ấy vô dụng?”
“Em không nói anh ta vô dụng, em chỉ cảm thấy anh ta không xứng với chị”, người thanh niên đeo kính gọng vàng do dự nói.
“Trông tính cách một người khi còn nhỏ thì có thể thấy cả cuộc đời của người đó, chị tin rằng người đàn ông mà Lý Tuyết Nhạn chị thích sẽ không khiến chị thất vọng”.
Cô gái đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay chống lên cửa, nhìn về phía bầu trời xa xăm. Như thể đã nhìn thấy tương lai, giọng điệu của cô gái kiên quyết, dứt khoát: “Lại nói, nếu anh ấy thật sự làm mất mặt nhà họ Tần, để những người khác vượt qua được thì cứ coi chị có mắt như mù!”
Hoàng hôn buông xuống, ánh mắt trời đỏ như máu.
Dưới ánh tà dương, một chiếc tàu cao tốc đi từ Yên Kinh về Đông Hải, cảnh vật hai bên dần lùi lại phía sau khiến người ta không kịp nhìn theo.
Trong một toa xe hạng sang, Tần Tranh ngồi tại chỗ gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Hôm qua, sau khi rời bộ đội, anh lập tức liên lạc với người nhà Trần Mạnh, kết quả biết được em gái Trần Mạnh đã ngồi xe đến đại học Đông Hải đưa tin, sau đó lại đến phía Nam Đông Hải tìm Trần Tĩnh.
Anh lựa chọn trao di thư cùng tiền trợ cấp cho Trần Tĩnh là vì muốn hoàn thành “nhiệm vụ cuối cùng” trong lòng mình.
Nhà cao tầng, đồi núi, ốc đảo…
Cảnh sắc bên ngoài không ngừng thay đổi, nhưng Tần Tranh không dời mắt, những cảnh tượng trong quân đội suốt tám năm qua cứ hiển hiện trong đầu anh.
Vẻ mặt anh thay đổi liên tục, có vui có buồn, khi thì phẫn nộ, khi thì trầm tư.
Anh như một ốc đảo giữa sa mạc cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài khiến khách du lịch xung quanh thỉnh thoảng lại quay sang nhìn.
“Tên kia từ sau khi lên xe thì cứ nhìn ra ngoài cửa, từ Yên Kinh đến Đông Hải đã qua 5 tiếng rồi, rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Ngồi phía sau Tần Tranh là một cô gái, cô chống cằm, chớp chớp đôi mắt to cuốn hút, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Cô gái là một mỹ nhân.
Khuôn mặt trái xoan điển hình, đôi mày lá liễu, đôi mắt to sáng long lanh, sống mũi dọc dừa, đôi môi anh đào, lại thêm làn da trắng nõn, vẻ đẹp này của cô đừng nói là những hot girl mạng khuôn mặt nhọn hoắt như rắn, ngay cả những nữ nghệ sĩ xinh đẹp được gọi là “nữ thần” cũng phải tự nhận không bằng.
Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên ra, cô còn có một thân hình bốc lửa, bầu ngực cao vút, vòng eo thon ngọn, cặp mông cong vểnh, hai chân dài thẳng tắp, đôi bàn chân trắng hồng như cặp ngọc tinh xảo được khảm lên đôi hài trong suốt.
Cô tên là Trương Hân Như, một nữ streamer nổi tiếng trên một kênh stream lớn. Cô rất nổi tiếng trên mạng, thậm chí còn được đặt cho một loạt danh hiệu mỹ miều như là “nữ streamer số một trên mạng”, “hot girl số một”…
Bởi vì tò mò với hành động của Tần Tranh nên nửa tiếng trước cô đã lấy điện thoại cùng giá đỡ ra, nhắm thẳng vào Tần Tranh rồi bắt đầu phát trực tiếp, hy vọng có được đáp án từ những người hâm mộ.
“Ra vẻ trầm tư, mưu đồ thu hút sự chú ý của nữ thần!”
Đây là đáp án cô thu được từ fan.
Cũng là đáp án duy nhất.
Nhưng cô không tin.
Bởi vì…
Mặc dù cô tự nhận mình có thân hình và khuôn mặt không thua gì các nữ minh tinh nhưng trừ lúc mới lên xe Tần Tranh có liếc nhìn cô một cái ra thì sau đó anh không nhìn cô thêm lần nào.
“Binh vương cũng là vương”.
Ánh mặt trời chói mắt.
Cô gái khẽ nhắm mắt lại, lẩm bẩm như đang đáp lại người thanh niên lại như đang tự nói với chính mình.
“Nhưng bây giờ anh cũng chẳng phải binh vương”.
Người thanh niên thẳng thừng: “Nói thẳng ra nếu không có nhà họ Tần làm chỗ dựa thì anh ta còn không đáng xách giày cho chị!”
“Em đánh giá thấp anh ấy rồi.”
Cô gái khẽ lắc đầu, vẻ mắt dần trở nên kiên quyết: “Anh ấy từng có thể xưng vương xưng bá ở đại viện Yên Kinh, dám đánh gãy chân Dương Sách trước mặt mọi người, sau này anh ấy lại trở thành Long Nha duy nhất trong quân đội nước Cộng Hòa, tương lai ai dám nói anh ấy vô dụng?”
“Em không nói anh ta vô dụng, em chỉ cảm thấy anh ta không xứng với chị”, người thanh niên đeo kính gọng vàng do dự nói.
“Trông tính cách một người khi còn nhỏ thì có thể thấy cả cuộc đời của người đó, chị tin rằng người đàn ông mà Lý Tuyết Nhạn chị thích sẽ không khiến chị thất vọng”.
Cô gái đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay chống lên cửa, nhìn về phía bầu trời xa xăm. Như thể đã nhìn thấy tương lai, giọng điệu của cô gái kiên quyết, dứt khoát: “Lại nói, nếu anh ấy thật sự làm mất mặt nhà họ Tần, để những người khác vượt qua được thì cứ coi chị có mắt như mù!”
Hoàng hôn buông xuống, ánh mắt trời đỏ như máu.
Dưới ánh tà dương, một chiếc tàu cao tốc đi từ Yên Kinh về Đông Hải, cảnh vật hai bên dần lùi lại phía sau khiến người ta không kịp nhìn theo.
Trong một toa xe hạng sang, Tần Tranh ngồi tại chỗ gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Hôm qua, sau khi rời bộ đội, anh lập tức liên lạc với người nhà Trần Mạnh, kết quả biết được em gái Trần Mạnh đã ngồi xe đến đại học Đông Hải đưa tin, sau đó lại đến phía Nam Đông Hải tìm Trần Tĩnh.
Anh lựa chọn trao di thư cùng tiền trợ cấp cho Trần Tĩnh là vì muốn hoàn thành “nhiệm vụ cuối cùng” trong lòng mình.
Nhà cao tầng, đồi núi, ốc đảo…
Cảnh sắc bên ngoài không ngừng thay đổi, nhưng Tần Tranh không dời mắt, những cảnh tượng trong quân đội suốt tám năm qua cứ hiển hiện trong đầu anh.
Vẻ mặt anh thay đổi liên tục, có vui có buồn, khi thì phẫn nộ, khi thì trầm tư.
Anh như một ốc đảo giữa sa mạc cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài khiến khách du lịch xung quanh thỉnh thoảng lại quay sang nhìn.
“Tên kia từ sau khi lên xe thì cứ nhìn ra ngoài cửa, từ Yên Kinh đến Đông Hải đã qua 5 tiếng rồi, rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Ngồi phía sau Tần Tranh là một cô gái, cô chống cằm, chớp chớp đôi mắt to cuốn hút, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Cô gái là một mỹ nhân.
Khuôn mặt trái xoan điển hình, đôi mày lá liễu, đôi mắt to sáng long lanh, sống mũi dọc dừa, đôi môi anh đào, lại thêm làn da trắng nõn, vẻ đẹp này của cô đừng nói là những hot girl mạng khuôn mặt nhọn hoắt như rắn, ngay cả những nữ nghệ sĩ xinh đẹp được gọi là “nữ thần” cũng phải tự nhận không bằng.
Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên ra, cô còn có một thân hình bốc lửa, bầu ngực cao vút, vòng eo thon ngọn, cặp mông cong vểnh, hai chân dài thẳng tắp, đôi bàn chân trắng hồng như cặp ngọc tinh xảo được khảm lên đôi hài trong suốt.
Cô tên là Trương Hân Như, một nữ streamer nổi tiếng trên một kênh stream lớn. Cô rất nổi tiếng trên mạng, thậm chí còn được đặt cho một loạt danh hiệu mỹ miều như là “nữ streamer số một trên mạng”, “hot girl số một”…
Bởi vì tò mò với hành động của Tần Tranh nên nửa tiếng trước cô đã lấy điện thoại cùng giá đỡ ra, nhắm thẳng vào Tần Tranh rồi bắt đầu phát trực tiếp, hy vọng có được đáp án từ những người hâm mộ.
“Ra vẻ trầm tư, mưu đồ thu hút sự chú ý của nữ thần!”
Đây là đáp án cô thu được từ fan.
Cũng là đáp án duy nhất.
Nhưng cô không tin.
Bởi vì…
Mặc dù cô tự nhận mình có thân hình và khuôn mặt không thua gì các nữ minh tinh nhưng trừ lúc mới lên xe Tần Tranh có liếc nhìn cô một cái ra thì sau đó anh không nhìn cô thêm lần nào.
Bình luận facebook