Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 4
Tần Tranh nói với ngữ khí trầm thấp.
“Nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu có làm như vậy nữa hay không?”
Vương Hổ Thành hỏi theo bản năng, sau khi nói xong lại cảm thấy như hỏi vô ích.
“Nợ máu phải trả bằng máu, tôi nhất định phải xử đám cặn bã đã giết Mạnh Tử!”
Giống như để xác nhận phán đoán của Vương Hổ Thành, Tần Tranh lạnh giọng đáp lại, đồng thời không nhịn được nhớ lại tình hình ngày hôm đó, trên người tràn ngập sát khí nồng đậm, cảm giác hận không thể đánh bể đầu đám lính đánh thuê kia.
“Một đường ngăn cách, nếu cậu tiêu diệt đám lính đánh thuê kia trên lãnh thổ của chúng ta thì cậu không những không bị khai trừ mà còn có thể lập công, trở thành anh hùng, đáng tiếc…”
Vương Hổ Thành thở dài, ngữ khí tràn đầy tiếc hận, đồng thời thực sự nghi hoặc… tổ chức nào ăn gan hùm mật gấu dám ra tay với Long Nha?
Tính đến bây giờ, tuy quân đội đã vận dụng tất cả mạng lưới thông tin nhưng vẫn không điều tra ra tin tức nào liên quan đến tổ chức kia.
Vương Hổ Thành lắc đầu, không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, lại quay về phía Tần Tranh hỏi: “Cậu thực sự quyết định không đi tìm lão thủ trưởng sao?”
“Tôi hiểu ông ấy hơn ông, cũng hiểu rõ một số chuyện hơn”.
Tần Tranh đánh trống lảng, nhưng bên trong lời nói còn ẩn chứa hàm ý khác.
“Được rồi…”
Vương Hổ Thành lại thở dài một hơi, sau đó tiếp nhận chiến phục đội đặc chiến Long Nha mà mà biết bao bộ đội đặc chiến mong muốn có được và huân chương Long Nha tượng trưng cho vinh quanh và huy hoàng.
Ô tô khởi động, xuyên qua kính phản chiếu, Tần Tranh nhìn thấy “mái nhà” và huynh đệ xương máu của minh dần dần đi xa, tâm trạng phức tạp.
“Đội trưởng sẽ còn trở lại chứ?”
Nhìn theo chiếc ô tô dần dần đi xa, mười thành viên Long Nha không nhịn được thầm hỏi chính mình.
Không có đáp án.
Nhưng bọn họ biết nếu Tần Tranh rời khỏi quân doanh, chắc chắn anh sẽ tiêu diệt tổ chức đã hãm hại Long Nha ra khỏi trái đất!
…
“Thủ trưởng, tôi có một đề nghị”.
Sau khi ô tô rời khỏi căn cứ rất xa, Tần Tranh mới thu hồi ánh mắt, mở miệng nói.
“Cậu nói đi”.
Vương Hổ Thành có chút ngạc nhiên, nhiều hơn cả là nghi ngờ, nghi ngờ đề nghị của Tần Tranh là gì.
“Có thể nói tình hình thực của Mạnh Tử cho người nhà cậu ấy hay không?”
Tần Tranh thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Vương Hổ Thành, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
“Không được, đây là quy định!”
Vương Hổ Thành kiên quyết lắc đầu, phân đội đặc chiến Long Nha là lưỡi dao sắc bén của bộ đội đặc chủng Hoa Hạ, thành viên bên trong không chỉ phải bảo mật hồ sơ, mà một khi hi sinh, lúc gửi giấy báo tử vong cũng sẽ giấu đi tình huống thực, dùng lí do huấn luyện tử vong để thay thế.
“Tôi biết đây là quy định, nhưng là các ông có nghĩ tới họ vì bảo vệ đất nước và nhân dân mà vào sinh ra tử, sau khi chết, không chỉ không thể trở thành liệt sĩ, mà ngay cả nguyên nhân chết thực sự cũng phải che
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng, cũng khiến cô gái trẻ tuổi trở về với thực tại.
“Vào đi”.
Cô gái nói, trong câu không dùng chữ “mời”, đôi mắt vốn bình thản đột nhiên trở nên sắc lẹm.
“Chị Tuyết Nhạn, em nghe nói Tần Tranh đã bị khai trừ khỏi bộ đội rồi”.
Một người thanh niên bước vào phòng, khi cách cô gái chừng 3m thì dừng lại, nói.
“Thật không ngờ anh lại trở về theo cách này…”
Cô gái ngước mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, không trực tiếp trả lời câu hỏi, giọng điệu trào phúng lại như pha chút chua xót.
“Chị Tuyết Nhạn, lẽ nào chị vẫn còn lưu luyến?”
“Nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu có làm như vậy nữa hay không?”
Vương Hổ Thành hỏi theo bản năng, sau khi nói xong lại cảm thấy như hỏi vô ích.
“Nợ máu phải trả bằng máu, tôi nhất định phải xử đám cặn bã đã giết Mạnh Tử!”
Giống như để xác nhận phán đoán của Vương Hổ Thành, Tần Tranh lạnh giọng đáp lại, đồng thời không nhịn được nhớ lại tình hình ngày hôm đó, trên người tràn ngập sát khí nồng đậm, cảm giác hận không thể đánh bể đầu đám lính đánh thuê kia.
“Một đường ngăn cách, nếu cậu tiêu diệt đám lính đánh thuê kia trên lãnh thổ của chúng ta thì cậu không những không bị khai trừ mà còn có thể lập công, trở thành anh hùng, đáng tiếc…”
Vương Hổ Thành thở dài, ngữ khí tràn đầy tiếc hận, đồng thời thực sự nghi hoặc… tổ chức nào ăn gan hùm mật gấu dám ra tay với Long Nha?
Tính đến bây giờ, tuy quân đội đã vận dụng tất cả mạng lưới thông tin nhưng vẫn không điều tra ra tin tức nào liên quan đến tổ chức kia.
Vương Hổ Thành lắc đầu, không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, lại quay về phía Tần Tranh hỏi: “Cậu thực sự quyết định không đi tìm lão thủ trưởng sao?”
“Tôi hiểu ông ấy hơn ông, cũng hiểu rõ một số chuyện hơn”.
Tần Tranh đánh trống lảng, nhưng bên trong lời nói còn ẩn chứa hàm ý khác.
“Được rồi…”
Vương Hổ Thành lại thở dài một hơi, sau đó tiếp nhận chiến phục đội đặc chiến Long Nha mà mà biết bao bộ đội đặc chiến mong muốn có được và huân chương Long Nha tượng trưng cho vinh quanh và huy hoàng.
Ô tô khởi động, xuyên qua kính phản chiếu, Tần Tranh nhìn thấy “mái nhà” và huynh đệ xương máu của minh dần dần đi xa, tâm trạng phức tạp.
“Đội trưởng sẽ còn trở lại chứ?”
Nhìn theo chiếc ô tô dần dần đi xa, mười thành viên Long Nha không nhịn được thầm hỏi chính mình.
Không có đáp án.
Nhưng bọn họ biết nếu Tần Tranh rời khỏi quân doanh, chắc chắn anh sẽ tiêu diệt tổ chức đã hãm hại Long Nha ra khỏi trái đất!
…
“Thủ trưởng, tôi có một đề nghị”.
Sau khi ô tô rời khỏi căn cứ rất xa, Tần Tranh mới thu hồi ánh mắt, mở miệng nói.
“Cậu nói đi”.
Vương Hổ Thành có chút ngạc nhiên, nhiều hơn cả là nghi ngờ, nghi ngờ đề nghị của Tần Tranh là gì.
“Có thể nói tình hình thực của Mạnh Tử cho người nhà cậu ấy hay không?”
Tần Tranh thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Vương Hổ Thành, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
“Không được, đây là quy định!”
Vương Hổ Thành kiên quyết lắc đầu, phân đội đặc chiến Long Nha là lưỡi dao sắc bén của bộ đội đặc chủng Hoa Hạ, thành viên bên trong không chỉ phải bảo mật hồ sơ, mà một khi hi sinh, lúc gửi giấy báo tử vong cũng sẽ giấu đi tình huống thực, dùng lí do huấn luyện tử vong để thay thế.
“Tôi biết đây là quy định, nhưng là các ông có nghĩ tới họ vì bảo vệ đất nước và nhân dân mà vào sinh ra tử, sau khi chết, không chỉ không thể trở thành liệt sĩ, mà ngay cả nguyên nhân chết thực sự cũng phải che
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng, cũng khiến cô gái trẻ tuổi trở về với thực tại.
“Vào đi”.
Cô gái nói, trong câu không dùng chữ “mời”, đôi mắt vốn bình thản đột nhiên trở nên sắc lẹm.
“Chị Tuyết Nhạn, em nghe nói Tần Tranh đã bị khai trừ khỏi bộ đội rồi”.
Một người thanh niên bước vào phòng, khi cách cô gái chừng 3m thì dừng lại, nói.
“Thật không ngờ anh lại trở về theo cách này…”
Cô gái ngước mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, không trực tiếp trả lời câu hỏi, giọng điệu trào phúng lại như pha chút chua xót.
“Chị Tuyết Nhạn, lẽ nào chị vẫn còn lưu luyến?”
Bình luận facebook