Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 132
Ngay khi trưởng khoa Lương vừa dứt lời, Vương Thiên Lâm đột nhiên sững sờ, Tiêu Phương ở bên cạnh cũng sững sờ.
“Lão Đường, con rể của ông…. thật sự biết y thuật sao?”
Tiêu Phương lấm bấm hỏi, trên mặt vẫn đầy vẻ không tin.
Người trả lời Tiêu Phương không phải bố Đường, mà là trưởng khoa Lương vừa mới đến.
“Ha ha ha, Lão Tiêu, ông xem ông hỏi bậy bạ gì đó, đương nhiên là bác sĩ Hàn biết y thuật rồi, chẳng phải cách đây không lâu bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh có một ca phẫu thuật rất khó nhằn sao? Ca mổ đó chính là do bác sĩ Hàn phụ trách chính toàn bộ quá trình, cuối cùng nó cũng đã thành công, y
cuối cùng nó cũng đã thành công, y thuật của bác sĩ Hàn chắc chắn là đỉnh nhất ở thành phố Yến Kinh của chúng ta
“Chuyện này……”
Nhờ sự khẳng định của trưởng khoa Lương, Tiêu Phương mới nhận ra ông đã thực sự hiểu lầm Lâm Tuấn và bố Đường, đã hoàn toàn bị lừa bởi những nhận xét một chiều của Vương Thiên Lâm.
Vương Thiên Lâm ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Trưởng khoa Lương, thật sự ca phẫu thuật khó nhằn ở bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh đã được thằng nhóc này thực hiện sao?”
Khi biết rõ kẻ lừa đảo mà Vương Thiên Lâm đang ám chỉ là Lâm Tuấn, trưởng khoa Lương dường như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, có khi là do
hai người bọn họ có khúc mắc gì trước đây, còn Vương Thiên Lâm chỉ đang cố dùng danh nghĩa bệnh viện để hãm hại bác sĩ Hàn mà thôi.
Do có nhà họ Tịch làm hậu thuẫn nên thường Vương Thiên Lâm rất ít khi làm những việc này, trưởng khoa Lương biết hết mọi việc nhưng ông đã làm ngơ cho qua bởi vì nể mặt nhà họ Tịch.
Nhưng mà người Vương Thiên Lâm xúc phạm hôm nay lại chính là Lâm Tuấn.
Trướng khoa Lương có thể không biết lai lịch của Lâm Tuấn, nhưng ông biết rất rõ lai lịch của bệnh nhân ở ca phẫu thuật tại thành phố Yến Kinh lần trước lớn nhường nào, có thể nhìn rõ bây giờ Lâm Tuấn không thể so được với nhà họ Tịch, vậy nên ông phải đứng ra bênh vực cho anh mới đúng.
Trưởng khoa Lương hừ lạnh một tiếng rồi liếc sang Vương Thiên Lâm với vẻ khinh bỉ.
“Chỉ có những bác sĩ hàng đầu ở thành phố Yến Kinh mới có thể tham gia vào cuộc phẫu thuật đó, và cũng chỉ một số người có quyền lực trong giới y học mới có thể biết về chuyện đó, làm sao cậu có thể có đủ tư cách đế biết được chứ, chưa nghe ai nói thì cũng thường tình thôi…”
“Nhưng một số bạn bè của tôi làm ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh kia mà, sao tôi lại chưa bao giờ nghe họ nhắc về chuyện này…”
Trưởng khoa Lương nhướng mày, liếc Vương Thiên Lâm rồi nói: “Bạn của cậu chắc cũng ngang hàng với cậu đúng không? ở bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh thì cậu phải cần có trình độ nhất định mới có thế biết được chuyện
này, cho dù là làm việc trong bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh đi nữa thì tôi nghĩ rằng vẫn còn khá nhiều người không biết về chuyện này đấy…”
“Việc này, sao có thể!”
Vương Thiên Lâm vẫn không thế tin vào sự thật trước mắt.
Trưởng khoa Lương chế nhạo rồi lạnh lùng cười nói: “Có gì đâu mà không thể? Tôi cũng đã trải nghiệm chuyện đó rồi, và các bác sĩ hàng đầu từ các bệnh viện khác nhau ở Yến Kinh cũng đã tham gia, sao nào? Chẳng lẽ vẫn cho rằng tôi nói dối cậu sao? Tiểu Vương, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng tôi đã nhắc cậu từ lâu rồi, phải đưa tầm mắt nhìn ra xa, đừng có ở mãi trong cái bệnh viện nhỏ bé nay…”
“Hãy nhìn bác sĩ Hàn người ta đi, còn trẻ mà đã thực hiện được một ca phẫu thuật cực kỳ quan trọng và cực kỳ khó nhằn, nhân tài như vậy thì ở đâu cũng được yêu quý, sao cậu lại không chịu học hỏi bác sĩ Hàn đi?”
“Lão Đường, con rể của ông…. thật sự biết y thuật sao?”
Tiêu Phương lấm bấm hỏi, trên mặt vẫn đầy vẻ không tin.
Người trả lời Tiêu Phương không phải bố Đường, mà là trưởng khoa Lương vừa mới đến.
“Ha ha ha, Lão Tiêu, ông xem ông hỏi bậy bạ gì đó, đương nhiên là bác sĩ Hàn biết y thuật rồi, chẳng phải cách đây không lâu bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh có một ca phẫu thuật rất khó nhằn sao? Ca mổ đó chính là do bác sĩ Hàn phụ trách chính toàn bộ quá trình, cuối cùng nó cũng đã thành công, y
cuối cùng nó cũng đã thành công, y thuật của bác sĩ Hàn chắc chắn là đỉnh nhất ở thành phố Yến Kinh của chúng ta
“Chuyện này……”
Nhờ sự khẳng định của trưởng khoa Lương, Tiêu Phương mới nhận ra ông đã thực sự hiểu lầm Lâm Tuấn và bố Đường, đã hoàn toàn bị lừa bởi những nhận xét một chiều của Vương Thiên Lâm.
Vương Thiên Lâm ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Trưởng khoa Lương, thật sự ca phẫu thuật khó nhằn ở bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh đã được thằng nhóc này thực hiện sao?”
Khi biết rõ kẻ lừa đảo mà Vương Thiên Lâm đang ám chỉ là Lâm Tuấn, trưởng khoa Lương dường như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, có khi là do
hai người bọn họ có khúc mắc gì trước đây, còn Vương Thiên Lâm chỉ đang cố dùng danh nghĩa bệnh viện để hãm hại bác sĩ Hàn mà thôi.
Do có nhà họ Tịch làm hậu thuẫn nên thường Vương Thiên Lâm rất ít khi làm những việc này, trưởng khoa Lương biết hết mọi việc nhưng ông đã làm ngơ cho qua bởi vì nể mặt nhà họ Tịch.
Nhưng mà người Vương Thiên Lâm xúc phạm hôm nay lại chính là Lâm Tuấn.
Trướng khoa Lương có thể không biết lai lịch của Lâm Tuấn, nhưng ông biết rất rõ lai lịch của bệnh nhân ở ca phẫu thuật tại thành phố Yến Kinh lần trước lớn nhường nào, có thể nhìn rõ bây giờ Lâm Tuấn không thể so được với nhà họ Tịch, vậy nên ông phải đứng ra bênh vực cho anh mới đúng.
Trưởng khoa Lương hừ lạnh một tiếng rồi liếc sang Vương Thiên Lâm với vẻ khinh bỉ.
“Chỉ có những bác sĩ hàng đầu ở thành phố Yến Kinh mới có thể tham gia vào cuộc phẫu thuật đó, và cũng chỉ một số người có quyền lực trong giới y học mới có thể biết về chuyện đó, làm sao cậu có thể có đủ tư cách đế biết được chứ, chưa nghe ai nói thì cũng thường tình thôi…”
“Nhưng một số bạn bè của tôi làm ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh kia mà, sao tôi lại chưa bao giờ nghe họ nhắc về chuyện này…”
Trưởng khoa Lương nhướng mày, liếc Vương Thiên Lâm rồi nói: “Bạn của cậu chắc cũng ngang hàng với cậu đúng không? ở bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh thì cậu phải cần có trình độ nhất định mới có thế biết được chuyện
này, cho dù là làm việc trong bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh đi nữa thì tôi nghĩ rằng vẫn còn khá nhiều người không biết về chuyện này đấy…”
“Việc này, sao có thể!”
Vương Thiên Lâm vẫn không thế tin vào sự thật trước mắt.
Trưởng khoa Lương chế nhạo rồi lạnh lùng cười nói: “Có gì đâu mà không thể? Tôi cũng đã trải nghiệm chuyện đó rồi, và các bác sĩ hàng đầu từ các bệnh viện khác nhau ở Yến Kinh cũng đã tham gia, sao nào? Chẳng lẽ vẫn cho rằng tôi nói dối cậu sao? Tiểu Vương, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng tôi đã nhắc cậu từ lâu rồi, phải đưa tầm mắt nhìn ra xa, đừng có ở mãi trong cái bệnh viện nhỏ bé nay…”
“Hãy nhìn bác sĩ Hàn người ta đi, còn trẻ mà đã thực hiện được một ca phẫu thuật cực kỳ quan trọng và cực kỳ khó nhằn, nhân tài như vậy thì ở đâu cũng được yêu quý, sao cậu lại không chịu học hỏi bác sĩ Hàn đi?”
Bình luận facebook